Tôi không phải là thi sĩ theo
một nghĩa nào đó và cũng có thể không bao
giờ là thi sĩ cả nhưng tôi yêu thơ, thích thơ
và vì thế tôi làm thơ. Ngay từ mái trường
tiểu học làng quê, tôi đã dành dụm những
tờ giấy học để ghi chép những bài thơ
tiền chiến và lần mở đọc hoài, đôi
khi cất giọng ngâm nga. Tôi làm thơ như một
sự thâu chụp của tận cùng tâm khảm, sâu
thẩm của đáy lòng và trong tình yêu quê hương,
nhân thế. Tình yêu tha nhân, thiên nhiên và quê hương đã
rộng mở nơi tôi để tôi có được
những bồi hồi sâu lắng, yêu thương chân
tình và có đựơc những nụ cười
yêu mến, thiết tha, khi về thăm lại làng
xưa quê cũ và ngừơi thân quen, mến yêu : Tôi
đã về đây bao nụ cười Của
người thân cũ của nơi nơi Của
rừng của núi của sông nứơc Của
cả tình yêu cách đôi nơi! Quê
hương tôi bom cày đạn phá, bao đời di
tản trắng tay và bao ngừơi ra đi không trở
lại. Sầu đắng tủi hờn: Làng cũ quê tôi đã bao
lần Trắng đời di tản
khóc thương nhau Ruộng đồng những
lúc vừa đâm trổ Đã phải chia lìa tay
trắng trao Xin
độc gỉa hãy cùng tôi về thăm lại quê
hương để có dịp chia sầu xẻ tủi,
sau mấy chục năm trời khóc biệt ly
và nhìn đời, nhìn trời với lòng yêu thương,
mến mộ. Xin
thông cảm, bao dung và tha thứ nếu có những
lỗi lầm. Hoàng
Ngọc Lễ Số lượt người thăm site |
|
|
|
|