Mẹ
Mẹ tôi
ǵa yếu qúa rồi Run rung
gậy chống th́ thào không hơi Tần
ngần lạ lẫm nh́n tôi Như
kẻ xa lạ xa xôi ngoài đường Xa nhà nay
về cố hương Mà nh́n
thấy mẹ thảm thương thế này Trời
ơi mẹ ǵa yếu thay Và nay
lẫn lộn con đây không tường! Mẹ
tôi khuôn
mặt cúi gầm Nhắc
tên tôi măi th́
thầm liên miên Nào
ngờ tôi đă đứng liền Đang
ôm chật mẹ, mẹ hiền biết không! Trời
ơi ngó xuống mà trông Con
về thăm mẹ, mẹ không biết ǵ Mở
lời hỏi tôi tên ǵ? Người
ơi! Có biết tin ǵ con tôi!
|
Tuổi
thơ trên bờ đê Đă
bao lâu rồi thương nhớ ai Nhớ hàng
tóc mựơt nhớ bờ vai Nhớ
đôi môi mộng như hoa ấy Chỉ
biết cười thôi, biết nói ǵ! Những
lần bịt mắt chơi u bắt Tôi
quyết
lần t́m kiếm
bắt em Bao
lần trốn chạy
nơi xa vắng Tôi
vẫn ṃ t́m bắt đựơc em Mắt
tôi bịt kín, nghe tiếng em Qườ
quạng vô t́nh trúng ngực em Ngực
em mới nhú vừa cương cứng Em
bỗng giật ḿnh miệng khẽ than! Em
biết bâng quơ từ độ ấy Mỗi
lần u bắt trốn ra
xa Trốn
xa như muốn tôi t́m bắt Tôi
bắt em rồi những nụ hôn! |
T́m
em đă bao nhiêu năm Sau năm
mươi năm về thăm Hà Nội Phố
phừơng xưa vẫn thơm mùi cốm mới Chợ
Đồng Xuân lời rao bán không vơi Bóng
Hồ Gươm vẵn nằm đó
không rời! Nhớ
về em tôi t́m kiếm liên hồi Hàng thông
xưa vẫn c̣n phơi bóng rũ Nhà em xưa
có ai ở mất rồi! Em ở
đâu khiến tôi sầu quạnh quẽ! Vẫn t́m
em, hồn say chân lạc bứơc Trong
đêm đen trời Hà Nội lang thang Tôi t́m
em khắp mọi nơi mọi chốn Mọi nơi
xưa bao kỷ niệm êm đềm Tôi
ngồi nơi đây trên đê Yên Phụ Nghĩ
về em những ngày tháng rong chơi Ở nơi
này tôi hôn em lần cuối Rồi vô Nam theo tiếng gọi cuối trời |