Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

     

Thuở đầu đời

 

Mẹ tôi kể ngày tôi sinh ra khổ lắm

Trời đen thui, lụt lội dâng trào

Không có gì ăn, mẹ khô sữa bú

Con khóc đứt lòng nhưng lấy gì ăn!

 

Năm t dậu lụt dâng tràn khắp chốn

Bão thổi liên hồi người chết mọi nơi

Dân Thái Bình, Bùi Chu, Nam Định

Kéo về đông, xác chết khắp miền!

 

Quân Nhật nổi lên, bạo tàn chém giết

Dân làng tôi phải di tản về xuôi

Nhà cửa nát tan, nhà thờ cháy rụi

Cả làng tôi bỏ của kéo nhau đi!

 

Cả làng tôi bỏ của kéo nhau đi

Không có gì ăn, đồng hoang ngập nước

Nhái, ếch không còn túi rỗng trống trơn

Nhai cỏ rau qua ngày thay cơm cháo!

 

Mẹ vẫn kể ngày tôi sinh ra khổ lắm

Giặc giã khắp nơi, nước lụt dâng trào

Không có gì ăn, mẹ khô sữa bú

Đói qúa đòi ăn, nhai vú suốt ngày.

Sầu đong đưa

 

Nhớ thương quá! Vắng tin người v trẻ

Sầu đong đưa theo ngày tháng héo hon

Ngày ra đi vợ tôi còn trẻ lắm

Đã biết gì đâu cái tuổi tròn trăng

 

Rồi một hôm cuối tháng Tư năm ấy

Trời bỗng đen, mây kín phủ đầy trời

Đạn nổ tơi bời, bom rơi khắp chốn

Quân lính tan hàng sợ hãi nơi nơi

 

Tôi bị bắt cũng mùa Thu năm ấy

Một lũ lô nhô chỉa súng gầm gừ

Tiếng đạn lên nòng lạnh tanh canh cách

Súng dí lưng tôi, lục soát khắp nhà

 

Họ bắt tôi đi vợ tôi ngơ ngác

Chẳng biết nói gì tiếng khóc hờn căm

Bịt mắt thằng con không cho nó thấy

Cảnh tựơng thương đau tù ngục đọa đày

 

Nhớ thương qúa, vắng tin người vợ trẻ

Sầu đong đưa thời thế héo thân gầy

Còn gì đâu những ứơc mơ thuở ấy,

Cái thuở ban đầu môi ấm trao!

 (Trại giam TĐ 1976)

 

Khóc biệt ly

 

Làng cũ quê tôi bên sông Cầu

Bên hàng liễu rũ thổi thương đau

Bến đò xưa cũ nằm soi bóng

Dòng nứơc trong xanh mây trắng treo

 

Làng cũ quê tôi đã bao lần

Trắng đời di tản khóc thương nhau

Ruộng đồng những lúc vừa đâm trổ

Đã phải chia lìa tay trắng trao

 

Làng cũ quê tôi đã đâu rồi

Ngừơi yêu thuở ấy khóc chia phôi

Cha gìa, mẹ yếu đàn em bé

Ở lại để rồi khóc đôi nơi!

 

Những cảnh đau lòng lúc biệt ly

Để rồi đất nứơc khóc  phân kỳ

Ngừơi Nam kẻ Bắc thương đau qúa!

Mấy chục năm trời khóc chia ly.

 

Nay có dịp trở về thăm làng cũ

Những hàng liễu rũ đứng chơ vơ!

Ngừơi yêu thuở ấy đầu bạc trắng

Ngơ ngác nhìn nhau biết nói chi!

 (Trung Nghĩa 1997)