Thác
Bản Giốc Đàm
Thủy trong xanh, biếc một màu Thác vàng
nước bạc chảy về đâu Qui Sơn
biêng biếc ḍng suối mát Hoa
dại, rừng hoang cảnh mỹ miều Bản
Giốc đâu rồi ngọn thác cao Nước
trong trắng xóa phủ mây chiều Rừng
hoang gió lạnh cô thôn nữ Đuổi
bướm hoa rừng tắm nắng chiều! Hám
lợi tham danh bán nước non Sơn hà
gấm vóc thật đau ḷng Tổ tiên
vất vả công dựng nước Nỡ ḷng
chia cắt, bán giang san!
|
Bản
Giốc đâu rồi Quê hương
xa vắng đầy nhung nhớ Thấp
thỏm buồn trông cơn gió bay Chim ơi!
phi xứ về đâu đấy Cho
gửi buồn thương những tháng ngày! Mờ
nhạt lưng trời nhớ thương ai Quê hương
chúng bán mất hết rồi Nam Quan,
Bản Giốc giờ xa cách Khóc
suốt đêm dài trong cơn say! Bản
Giốc, Nam Quan mất đâu rồi Cảnh
đẹp thần tiên, xanh núi đồi Xa xa gịng
thác phun trắng xóa Giang san tô
điểm đă bao đời! Buồn
qúa đêm dài ta uống say Cuộc
đời viễn xứ, sầu đắng cay Đau ḷng
mất nứơc, tim rướm máu Bản
Giốc đâu rồi! Mất đâu rồi! Ta tỉnh hay là ta đang
say Mà sao ḷng thấy toàn
đắng cay Nửa đêm thanh
vắng lời hét lớn Bản Giốc đâu
rồi nhớ thương thay!
|
Những
hàng mả thẳng chạy song hàng Những
ngôi sao đỏ thôi ngừng chiếu Những
hồn ma vọng ru tiếng than! Nơi
đây yên nghỉ thằng bạn cũ Lên
đường chiến đấu xẻ Trường
Sơn Gian nan không
quản chi thân xác Giải
phóng lên đường cứu bạn thân! Trên
đường chiến đấu anh vắn số Bạn cũ
chưa nh́n đă mất thây! Súng
đạn ở đâu mà ác thế Sầu
đời đắng kiếp! Khóc ngất ngây! |