(nhủ thầm)
Sau bao ngày tháng rong chơi
Nhận ra mới thấy cuộc
đời phù vân
Đèo bồng cho lắm khổ
thân
Người đây kẻ đó
gian trần dở dang!
Vợ con tươi tỉnh
hỏi thăm
Còn ta ứa lệ khóc thầm trong
tim
Nỗi lòng cay đắng im lìm
Nói ra chẳng đựơc,
nhận chìm không xong!
Cuộc đời sao lắm long
đong
Phù vân, ảo ảnh, còn mong nỗi
gì
Thôi thì cắt đứt luôn đi
Phong tình cũng chỉ sân si
cuộc đời!
Vợ con vui vẻ nói cười
Mừng cha trở lại cuộc
đời an vui
Rượu ngon vợ rót, con
mời
Còn ta lệ chảy hai nơi chan
hòa!
H.N.L