KHÓC VĨNH BIỆT BỐ
Đất
trời xụp đổ
Tin
Bố quy tiên
Ḷng
tràn ngập nỗi ưu phiền
Khóc
thương nhớ Bố từ miền xa xôi !
Ô
hô thôi rồi !!!
Bao
nỗi ngổn ngang,
Uy
quyền chẳng sợ, chẳng màng hăo danh.
Sống
một đời thánh,
Thôi
đành ẩn sĩ.
Đời
người nên có cái ǵ ?
Để
lưu hậu thế Văn Thi cho đời.
Bao
đêm miệt mài,
Chẳng
nại vất vả
Văn
Học nên tặng Quốc Gia
Khổ
công trước tác cho ra truyện đời
Di
sản lâu dài
Nào
ai dám quên.
Bây
giờ Bố ở cơi tiên,
Biết
bao tṛ cứ triền miên nhớ Người.
Cung
Trời, trần thế xa vời,
Rủ
thương Bố, cùng ngỏ lời cầu xin
Khoa
Thỏ.