Lm Nguyễn Hồng Giáo, ḍng Phanxicô
hắc hẳn Ḍng thánh Phanxicô là Ḍng đầu
tiên đă đưa nhiệm vụ truyền giáo
vào trong bản tu luật của ḿnh. Chương
16 của bản luật năm 1221 mang đầu
đề: "Những anh em đến với
người Hồi Giáo và những người
ngoại giáo khác". Tôi nghĩ rằng
nhiều người thời ấy đă có ư chê
bai, đại khái: cái "ông thánh" này
thật lư tưởng viễn vông; làm sao nói
chuyện truyền giáo với bọn vô đạo
ấy được?
Hai Thế Giới Ḱnh Địch
Quả thật, đối với người Công
giáo thế kỷ 13, -thời đại thánh
Phanxicô-, nói tới ngoại giáo, trước
hết là nói tới Hồi giáo và thế
giới Hồi giáo là một thế giới thù
nghịch. Chỉ trong ṿng vài thế kỷ sau khi
nhà tiên tri Mohamet qua đời (632), tôn giáo này
đă bành trướng cùng với những
cuộc chinh phục vũ băo, nhiều khi đẫm
máu của người Ả Rập, từ
Cận Đông qua Tây Á, Bắc Phi đến tận
châu Aâu, vào sâu trong "vùng cứ địa"
của thế giới Kitô giáo như Tây Ban Nha, Pháp,
Sicile. Họ đă chiếm Giêrusalem năm 637, làm
chủ các nơi thánh của Kitô giáo và gần
đây ngăn cản khách hành hương từ
châu Aâu đến Thánh Địa. Bởi thế
từø cuối thế kỷ 11 đến lúc
bấy giờ Giáo Hội đă phát động
đến bốn cuộc Thập tự chinh
chống lại đế quốc Hồi giáo
để "bảo vệ đức tin" và
lấy lại những nơi thánh đă mất.
Nhưng ngoại trừ cuộc viễn chinh
thứ nhất (1096-1099) đạt được
mục tiêu tái chiếm Giêrusalem, c̣n lại là không
có kết quả, thậm chí thất bại
nặng nề không những về mặt quân
sự mà nhất là về mặt tinh thần Phúc
Aâm.
Chính thánh Phanxicô đă chứng kiến sự
thất bại đó khi cùng đi với đoàn
Thập tự chinh thứ 5 (1217-1221) sang Ai Cập.
Vâng, ngài cũng "xuất chinh" theo đạo
quân Kitô giáo và đến Ai Cập với
một vài anh em khác vào khoảng tháng 7 tháng 8 năm
1219, nhưng với một tinh thần, một
mục tiêu và phương pháp khác hẳn.
Một Sứ Vụ Ḥa B́nh.
Là một người muốn sống triệt
để tinh thần Phúc Aâm, thánh Phanxicô không
chấp nhận ư tưởng cho rằng Giáo
Hội có quyền dùng vũ lực để
bảo vệ đức tin. Nay những ǵ ngài
trực tiếp chứng kiến trong doanh trại
Thập tự quân như ḷng hám danh, hám lợi càng
củng cố thêm niềm xác tín của ngài
rằng đây không phải là một cuộc
chiến chính nghĩa. Ngài t́m cách thuyết
phục quân lính và hồng y Pêlagiô Galvani, người
lănh đạo chuyến Thập tự chinh này hăy
ngưng chiến và thương thuyết hoà b́nh
với vua Hồi Giáo Malik al-Kamil, nhưng chẳng
ai thèm nghe. Người ta muốn một cuộc
chiến thắng trọn vẹn. Song chiến
thắng đâu không thấy, chỉ biết
rằng ngày 29 tháng 8, l219 quân Hồi Giáo đă
đè bẹp quân Công Giáo và giết chết 6.000
chiến binh Thập tự. Chỉ sau thất
bại này, hồng y Galvani mới cho phép Phanxicô
đi gặp vua Hồi, nhưng đức
hồng y nói rơ là quân đội ngài sẽ không
can thiệp cho dù có ǵ bất trắc xảy ra.
Phanxicô đi với tư cách cá nhân, không
phải là đặc sứ của quân Công Giáo.
Giám mục Jacques de Vitry, một người
đương thời với thánh nhân đă
viết trong một lá thư năm 1220: "Vị
bề trên tổng quyền của họ (Phanxicô)
đến với đạo quân của chúng ta, ḷng
cháy bỏng nhiệt t́nh v́ đức tin, rồi
không chút sợ hăi, ngài đi qua đoàn quân
của kẻ thù. Và sau ít ngày rao giảng Lời
Chúa cho quân Hồi Giáo, ngài không thu lượm
được kết quả lớn nào. Tuy nhiên
nhà vua Ai Cập đă bí mật xin ngài nhân danh ông,
cầu xin Chúa soi sáng cho ông biết phải theo
đạo nào làm đẹp ḷng Chúa hơn".
Trong một tài liệu khác, Jacques de Vitry cho
biết thêm rằng nhà vua đă chăm chú nghe
lời rao giảng của thánh Phanxicô, nhưng ông
sợ trong các chiến binh của ḿnh, có ai nghe
lời thánh nhân mà gia nhập Kitô giáo và đào
ngũ qua quân thù chăng, nên ông cho người
tháp tùng ngài trở về doanh trại quân Kitô giáo
với tất cả ḷng trọng thị.
Một Quan Niệm Truyền Giáo Mới.
Việc rao giảng cho vua Hồi Giáo không mang
lại kết quả bề ngoài nào, nhưng có
thể nghĩ rằng qua chuyến đi Trung Đông,
Phanxicô đă t́m ra một phương pháp
truyền giáo mới đối với thời
bấy giơ. Các chỉ thị của ngài trong
bản luật mà ngài viết ra sau chuyến đi
này, sẽ tŕnh bày rơ nội dung của phương
pháp này.
"C̣n anh em đến với dân ngoại,
th́ có thể sống theo Thần Khí Chúa bằng
hai cách. Một là đừng tranh căi hay chống
báng nhưng hăy tuân phục 'mọi người v́
Thiên Chúa' (1 Pr 2, 13) và tuyên xưng ḿnh là Kitô
hữu. Hai là khi thấy đẹp ḷng Chúa, anh em
hăy loan báo Lời chúa để lương dân
tin vào Thiên Chúa toàn năng, Chúa Cha, Chúa Con và Chúa
Thánh Thần, cùng tin vào Chúa Con là Đấng
cứu chuộc và cứu độ, để
họ được thanh tẩy và trở thành
Kitô hữu" (Luật 1221 chương 16, câu
5-7). Chúng ta thường nói: đi truyền giáo cho
dân ngoại, thánh Phanxicô th́ nói: đi đến
với dân ngoại (đúng ra là: đến
giữa (inter, among) dân ngoại. Dân ngoại trước
tiên không phải là đối tượng để
chinh phục. Việc thứ nhất nhà truyền
giáo Phan-sinh phải làm là sống hiền ḥa (không
tranh căi v. v. ), không t́m thống trị kẻ khác
bằng bất cứ cách nào (phục tùng mọi
người) nhưng vẫn thẳng thắn xưng
ḿnh là Kitô hữu. Theo cách ta quen nói ngày nay, đó
là truyền giáo bằng chứng tá đời
sống. Việc rao giảng rơ ràng sẽ đến,
nhưng đến khi nào th́ phải t́m hiểu
ư Chúa, sớm muộn tùy môi trường, hoàn
cảnh, không nóng vội.
C̣n một cách thứ ba mà thánh Phanxicô gián
tiếp nói tới trong phần sau của chương
16, đó là chấp nhận đau khổ, bị
chống đối, bị bách hại và sẵn sàng
đổ máu ra làm chứng cho Đức Kitô. "V́
ḷng mến Chúa, anh em hăy chấp nhận các địch
thù, hữu h́nh cũng như vô h́nh, v́ Chúa phán:
'Ai liều mạng sống ḿnh v́ Ta, th́ sẽ
cứu được mạng sống ấy và hưởng
phúc trường sinh', và: 'Phúc thay ai bị ngược
đăi v́ chính đạo, v́ họ sẽ
được vào Nước Trời' "(chuơng
16, câu 11-12).
Phanxicô không quên nhóm 5 anh em đầu tiên
được gửi qua nước Hồi Giáo
Marôc và đă bị ném đá chết ngày 6 tháng
1 năm 1220. Thánh Antôn đă xin nhập ḍng Anh Em
Hèn Mọn sau khi được nh́n thấy xác năm
vị tử đạo tiên khởi này của Ḍng
khi thi hài các ngài được rước
về qua Bồ Đào Nha.
Truyền giáo theo thánh Phanxicô, cốt yếu là
một quá tŕnh sống, một quá tŕnh khám phá,
học hỏi và chia sẽ bằng cách lắng
nghe Chúa nói trong và qua cuộc sống và lịch
sử. Chính thánh nhân đă bị đánh động
bởi thái độ cung kính của người
Hồi Giáo khi cầu nguyện và việc họ
cầu nguyện nhiều lần trong ngày theo
hiệu lệnh chung, v́ thế sau khi trở
về ngài cũng đưa những kinh nghiệm
đó vào trong những bức huấn thư
gửi anh em. Như thế, có thể nói loan báo
Tin Mừng không phải chỉ cho mà cũng
nhận, không phải chỉ Phúc Aâm hoá kẻ khác
mà cũng để cho ḿnh được Phúc Âm
hóa bởi kẻ khác nữa. /.
|