Chiều buồn bên
tách cà phê
Trông về quê
mẹ mà tê tái lòng
Trời sầu, gió
hú, mây hong
Hỏi ai xa Mẹ mà
lòng không đau!
Mẹ gìa, đau
yếu từ lâu
Thằng con bạc
phước buồn rầu xa quê
Biết bao giờ
mới được về
Quê hương
khốn khổ, ê hề đau thương!
Hoàng
Ngọc Lễ
Mẹ
tôi gìa yếu qúa rồi
Run
rung gậy chống thì thào không hơi
Tần
ngần lạ lẫm nhìn tôi
Như
kẻ xa lạ xa xôi ngoài đường
Xa
nhà nay về cố hương
Mà
nhìn thấy mẹ thảm thương thế này
Trời
ơi mẹ gìa yếu thay
Và
nay lẫn lộn con đây, vẫn lầm!
Mẹ
tôi mở miệng thì thầm
Nhắc
tên tôi mãi , nói thầm liên miên
Nào
ngờ tôi đã đứng liền
Đang
ôm chật mẹ, mẹ hiền biết không!
Trời
ơi ngó xuống mà trông
Con
về thăm mẹ, mẹ không biết gì
Mở
lời hỏi tôi tên gì?
Người
ơi! Có biết tin gì con tôi!
(Saigon
1995)