NHỚ
VÀ QUÊN
Lm
Nguyễn Hồng Giáo, ḍng Phanxicô
Thật
may cho ta: Thiên Chúa là Đấng hay
nhớ nhưng đồng thời cũng dễ quên.
Người nhớ ǵ và quên ǵ?
Thiên
Chúa Hay Nhớ.
Kinh
Thánh cho ta thấy rơ Thiên Chúa là Đấng hay nhớ và
nhớ lại. Người nhớ và nhớ lại
giao ước của Người, những lời Người
đă hứa với các Tổ phụ, và như
thế là để thương xót, tha thứ và
cứu chữa. Có những thời gian lâu dài Người
im hơi lặng tiếng, có vẻ như Người
bỏ mặc đă lăng quên Dân riêng ḿnh, kỳ
thực th́ Người không bao giờ quên họ, nhưng
luôn ra tay hành động cứu giúp họ vào đúng
lúc Người định. Khi kêu gọi ông Môsê, Người
phán: "Chính Ta đă nghe thấy tiếng rên
siết của con cái Israel đang bị người
Ai-cập bắt làm nô lệ, và Ta đă nhớ
lại giao ước của Ta. V́ vậy ngươi
hăy nói với con cái Israel: Ta là Đức Chúa. Ta sẽ
cứu các ngươi ..."(Xh 6,5).
Thiên
Chúa luôn tỏ ra là Đấng trung tín, nghĩa là
"một lời" thôi, trước sau như
một. Cho dù Dân có phản bội Người trăm
ngàn lần đi nữa th́ Người vẫn không rút
lại lời đă hứa là chăm sóc Israel như
dân riêng, như con cái. "Đây lời Chúa phán. Giêrusalem
nói: Chúa đă bỏ tôi, Người đă quên tôi
mất rồi. Nhưng lẽ nào người đàn bà
có thể quên con dại của ḿnh và không âu yếm
đứa con ḷng bà đă sinh ra? Mà cho dù bà có quên
đi nữa th́ Ta, Ta sẽ vẫn không quên nó"
(Is 49,15).
T́nh
thương và ḷng trung thành của Chúa, đó là
thế mạnh của Dân; họ thường nại
vào đó để cầu nguyện. Chẳng hạn,
ông Môsê cầu bầu cho dân phản nghịch: "Xin
Ngài nguôi cơn thịnh nộ và xin thương đừng
hại dân. Xin Ngài nhớ đến các tôi tớ Ngài
là Abraham, Isaac và Israel" (Xh 32,12). Trong cơn
hoạn nạn, bà Esther đă kể lể:
"Lạy Chúa, trong chi tộc của cha ông, từ
khi lọt ḷng mẹ, c̣n từng được nghe
biết là chính Ngài đă chọn Israel giữa muôn vàn
dân tộc, đă tuyển chọn cha ông chúng con
giữa muôn bậc tiền bối của các ngài
để làm thành gia nghiệp. Ngài thực hiện
cho cha ông chúng con mọi điều Ngài đă
hứa. Nay chúng con đă phạm tội trước
nhan Ngài ..."(Et 4,17). Và ngôn sứ Mica: "Lạy Chúa,
Ngài lại tỏ ḷng thương xót với chúng con.
Ngài thắng vượt tội lỗi chúng con. Chúa ném
tội chúng con xuống đáy biển, ban ḷng thành tín
của Ngài cho Giacop và t́nh thương của Ngài cho
Abraham như đă thề với tổ phụ chúng
con từ thuở trước' (Mk 7, 19-20)
Trong
Tân Ước, cả ông Giacaria lẫn Đức Mẹ
Maria khi nh́n lại lịch sử cứu độ,
đều có những nhận định và tâm t́nh
như nhau:
..."Người
sẽ cứu ta thoát khỏi địch thù ...
sẽ trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên
và nhớ lại lời xưa giao ước"
(Kinh Benedictus)
"Chúa
độ tŕ Israel tôi tớ của Người
như đă hứa cùng cha ông chúng ta
v́ Người nhớ lại ḷng thương xót
dành cho Tổ phụ Abraham
và cho con cháu đến muôn đời "(Kinh
Magnificat)
Thiên
Chúa Dễ Quên.
Đọc
Kinh Thánh, ta gặp một bản kịch gồm 3
hồi thường được lặp đi
lặp lại: (1) Dân Chúa bất trung và bị tai
họa (điều mà họ cảm nghiệm và
giải thích như là h́nh phạt của Chúa để
cảnh cáo họ); (2) Dân quay về với Chúa trong tâm
t́nh sám hối ăn năn; (3) Chúa ra tay cứu
vớt họ và đưa họ trở lại
sống trong t́nh nghĩa với Người.
Bài
học lịch sử mà Dân Chúa, trong đó có Mẹ
Maria và ông Giacaria, đă rút ra được là: trung
thành với giao ước và đi theo đường
lối Chúa sẽ đưa tới hạnh phúc, c̣n
bất trung thất tín th́ mang lại tai họa; nhưng
Thiên Chúa luôn tỏ ḿnh ra là "Thiên Chúa của các
Tổ phụ", "là Đấng từ bi, nhân
hậu, chậm bất b́nh và giàu t́nh thương",
và cuối cùng t́nh thương đó bao giờ cũng
chiến thắng mọi tội lỗi của Dân. Cũng
có những lúc, v́ hết chịu nổi ḷng dạ
đổi thay của họ, Người đă
quyết "thanh toán" họ một lần cho xong,
nhưng rồi lại không đành. Chỉ cần
một dấu sám hối nhỏ xíu thôi hay một
lời cầu bầu của một người công
chính như Abraham, như Môsê là Ngươi từ
bỏ ư định trừng phạt ngay. Giận là
giận vậây thôi. Giận mà không dữ, không oán,
không ghét. Giận th́ giận mà thương th́ thương!
Làm như bỏ mà ḷng dạ xốn xáng cứ mong
được sum vầy. Răn đe không kết
quả th́ nhỏ nhẹ, dịu dàng, van xin, năn
nỉ:
Ta phải làm ǵ cho ngươi đây, Ephraim
hỡi?
Ta phải làm ǵ cho ngươi, hỡi Giuđa?
T́nh yêu của các ngươi khác nào mây buổi sáng,
Mau tan tựa sương mai!" (Hs 6,4).
Phụng
Vụ ngày Thứ Sáu Tuần Thánh lấy lại ư tưởng
trên thật thảm thiết:
"Dân Ta hỡi, Ta đă làm ǵ cho ngươi? Hay
là Ta đă làm phiền ḷng ngươi điều ǵ?
Hăy trả lời cho Ta biết".
Vậy
điều Chúa không quên là giao ước và ḷng thương
xót dành riêng cho Israel, điều Người muốn
quên và sẵn ḷng để quên là tội lỗi
của Dân, là tất cả những ǵ mà, nếu Người
cứ phải nhớ măi, th́ không những thiệt
hại cho Dân mà cũng làm khổ cho chính ḿnh Người
nữa. Rồi mọi chuyện lại tốt đẹp
như thể đă chẳng có ǵ xảy ra. Bản
kịch ba hồi bao giờ cũng có hậu, có
một happy end.
V́
yêu thương, ḷng dạ của Thiên Chúa cũng
mềm yếu, và về một phương diện
nhất định, cũng hay đổi thay như ḷng
dạ của một bà mẹ hiền. Rất may cho chúng
ta!
Chúng
ta cũng phải biết nhớ và biết quên.
Có
hai điều Kinh Thánh thường nhắc nhở Dân
Chúa hăy ghi ḷng tạc dạ và hăy suy đi gẫm
lại, đó là: Giao ước và những kỳ công
khác Chúa đă làm cho họ. Đứng đầu các
kỳ công ấy, là công cuộc giải phóng khỏi
ách đô hộ bạo tàn của Ai-cập: "Ngươi
hăy nhớ ngươi đă làm nô lệ tại đất
Ai-cập, và Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi
đă dang cánh tay mạnh mẽ, uy quyền đưa
ngươi ra khỏi đó" (Đnl 5, 15). Aân
huệ này được nhắc tới nhiều
nhất trong Kinh Thánh, mỗi lần Israel nh́n lại
lịch sử ḿnh. Đồng thời họ cũng
được nhắc nhở phải nhớ lại
tội lỗi ḿnh để sám hối, ăn năn.
Người
Kitô hữu chúng ta ngày nay cũng phải làm như
thế.
Nhớ
rằng ta cũng là một dân của giao ước--giao
ước mà Chúa Giêsu Kitô đă thiết lập cho
ta bằng sự chết và phục sinh của Người.
Bí tích Thánh Tẩy đă làm cho ta nên con dân của Chúa.
Tất cả đời sống Kitô hữu của ta
đặt trên cơ sở đó, khai triển ơn
nền tảng đó. Kinh Thánh Tân Ước và
Phụng Vụ của Hội Thánh cũng hiểu
ơn đó như một cuộc giải phóng,
đưa ta từ bóng tối đến ánh sáng,
từ cơi chết qua cơi sống, từ nô lệ đến
tự do. Đêm vọng Phục Sinh kết thúc Mùa Chay thánh
hằng năm, luôn có nghi thức đọc lại
lời tuyên xưng và cam kết của bí tích Thánh
Tẩy trong niềm hân hoan và ánh sáng tưng bừng,
đúng là một lễ kỷ niệm long trọng
Giao Ước của ta. Với ta cũng như
với dân Israel xưa, "sống" hay
"chết", "hạnh phúc" hay "bất
hạnh" hệ tại ở chỗ "trung thành"
hay "bất trung".
Nhớ
lại muôn vàn ơn huệ Chúa đă ban cho ta để
tán dương và cảm tạ. Trong các kinh quen
thuộc đọc hằng ngày, có kinh Cám Ơn và
kinh Aên Năn Tội tóm tắt lại những ân
huệ lớn lao nhất: ơn được
sống làm người, ơn được làm con Chúa
trong ḷng Giáo Hội, ơn được Chúa cứu
chuộc nhờ sự Nhập Thể, sự Chết vá
Sống Lại của Con một Người.
Chúng
ta c̣n phải nhớ lại tội lỗi của ḿnh
để sám hối và canh tân. "Ta trách ngươi
điều này: ngươi đă để mất t́nh
yêu thuở ban đầu. Vậy hăy nhớ lại xem
ngươi đă từ đâu rơi xuống, hăy
hối cải và làm những việc ngươi đă
làm thuở ban đầu" (Kh 2, 4-5). Tâm t́nh sám
hối khác với mặc cảm tội lỗi
hoặc áy náy lương tâm và dằn vật ḿnh; tâm
t́nh này đóng khung con người lại trong quá
khứ mà họ không thể dứt ra khỏi; c̣n sám
hối th́ mang lại giải thoát, hướng người
ta về tương lai cho một đổi mới.
Nhưng
có những thứ lỗi lầm ta phải cố
gắng quên đi, đó là lỗi lầm của
kẻ khác đối với ta. Quên đi nghĩa là
tha thứ. Về mặt tâm lư, dĩ nhiên có những
điều tệ hại tha nhân làm cho ta, ta không
thể quên được. Đó là việc tự nhiên,
không có ǵ xấu. Nhưng ta phải cố gắng quên
chúng đi nghĩa là không để cho kư ức
về chúng tiếp tục tác động một cách
tiêu cực trên thái độ cư xử và hành
động của ta đối với họ.
Nhớ
điều đáng quên (hay nhớ lại cũng
thế), ta sẽ làm khổ ḿnh hoặc làm khổ
kẻ khác, hoặc "phí sức" một cách vô
ích, nhưng quên điều đáng nhớ, ta sẽ
dễ mắc thiếu sót, lỗi lầm và khó
tiến bộ được, mà quên điều
hệ trọng phải nhớ liên quan tới
"số phận" đời ta, ấy là liều
ḿnh "đánh hỏng" chính cuộc đời.
|