Tâm Tè lên tiếng
Thân mến gởi các bạn.
Ðã thử vào địa chỉ mới mà Hoàng cho. Tất cả đều tốt đẹp, trừ một thằng quảng cáo cứ nhảy vào, đuổi không đi, nhưng kệ cha nó, mình đọc các bài trình bày khoa học đẹp mắt. Hồi trước thì than rằng TGBT mỏng dính đọc không đã thèm, bây giờ thì đọc mỏi mắt. Nhưng nhờ đó thấy gần gũi các bạn hơn, cảm thấy như cù néc, thúc cùi chỏ nhau được vậy. Phải nhận là... sướng. Cám ơn anh chàng con nuôi TG Hoàng Ngọc Lễ (không chừng là con rơi con rớt TG), Búa Tạ, Thăng Ðen Hynos và An Vidéo. Lại cám ơn các bồ tèo đã nhớ đến hai kẻ lạc loài ở Bắc Âu và hỏi thăm:
* Nguyễn Văn Thục: Thục nhắc tới năm đệ Tam, mình không những nhớ năm đó Thục và Tâm ở chung đội, mà còn nhớ ba điều đặc biệt về Thục: một chủng sinh đạo đức hiền như cục bột, đánh volley giỏi (mình đánh dở, nhưng khi được Thục cho làm tay nâng cho Thục đập thì mình hãnh diện lắm), khi Thục làm linh mục rồi mình vẫn xa xa theo dõi và biết về đời sống tông đồ khiêm tốn và ẩn dật, lấy làm phục lắm. Việc mình quen cha nhạc sĩ Dao Kim là hoàn toàn do lòng thương mến của cha dành cho một tên bố đời khô đạo, mình chưa làm gì đền ơn cha được. Thục đã rõ nguồn cơn chưa?
* Phúc Bồ và Bạn Anh Sơn: Ê! Tâm Tè gáy te te bấy lâu nay, cậu không nói gì, nay tớ im lặng vài hôm đã bảo là im. Vẫn còn nhớ mấy phút phù du ba thằng gặp nhau ở San Jose sau 30 năm xa cách. Sáng hôm sau khi vợ chồng tớ lên cái xe microbus xuống Quận Cam, từ sáng tinh sương, thấy Sơn Mu Rùa chờ ở bến xe, dúi cho một đòn chả quế và một gói xôi. Cử chỉ đó giống cử chỉ một người anh ruột đi thăm nuôi người em; Khánh Hà và tớ cứ nhắc hoài, không bao giờ hết sự cảm động. Năm đó hai cậu chưa ổn định an cư lạc nghiệp, nhưng bây giờ chắc đã ổn định rồi. Nếu chúng tớ sang, chưa chắc tìm lại được cái giây phút ban đầu đó. Không sang, khéo mà hay đó.
* Liên Khương: Bài thơ Tình Ðá của cậu rất tình. Ðịnh Quán vẫn là một trong những nơi tớ còn vương nhiều lưu luyến. Thay mặt KH xin tặng lại Hột Mít mấy câu:
Anh làm cục đá đứng bên đường
Trơ mắt chứng nhìn cảnh tang thương
Cỏ chen rêu bám phong sương giãi
Một ánh trăng kia, đá biết lòng
Tâm Tè