Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

THÁNH GIA  BẢN TIN

Bộ Mới : Số 39 – Tháng 6-2003

5434 Canyon Forest Dr. HOUSTON, TEXAS  77088  -  USA

Phone 281-847-3818   Email : thanhgia_bantin@hotmail.com


 

LÁ THƯ CHỦ BIÊN 

 

Các bạn TG thân mến,

Hôm nay thay thế LÁ THƯ CHỦ BIÊN bằng mấy vần thơ của Lăo Tè tả về Lăo Tạ đánh máy mổ c̣ để có những ḍng chữ qua Bản Tin Thánh Gia gửi đến các bạn hàng tháng, bạn đọc để biết tin tức cũng như chia sẻ cùng nhau những niềm vui nỗi buồn vào những năm cuối của đời của mỗi chúng ta. Hy vọng chúng sẽ có những ngày đầm ấm dịu êm  cho đến ngày về với Cha trên Trời.  

 

Con C̣

(tặng Lăo Tạ)

 

Tinh sương pha tách cà phê

C̣ ngồi c̣ uống tỉ tê một ḿnh

Lắng nghe động tịnh âm thinh

C̣ trông c̣ bắt c̣ ŕnh i-meo

Lâu lâu bắt được mẻo nào

C̣ ngồi c̣ mổ c̣ xào c̣ giăng

Tháng tháng c̣ sắp thành hàng

Ḷ ḍ c̣ gánh ra đ̣ gởi đi

Gởi rồi c̣ mở Pi-xi

Cà phê buổi sáng nhâm nhi một ḿnh

 

Lăo Tè

 

Tiếp theo sau mấy vần thơ tả Lăo Tạ của Lăo Tè.

Chủ biên xin mời các bạn đọc truyện thơ của bạn Vũ Thanh Phát, bút hiệu Lăo Đầu Bạc.

Nhân đây Chủ biên cũng xin cảm ơn các bạn đă hưởng ứng lời kêu gọi mà gửi bài cho TGBT cũng như TG Website.

 

Trân trọng,

Chủ biên    TẠ THẠC   

 

Ghi Chú: Trong số này ( TGBT # 39 Jun 2003) sẽ  in trên giấy  có 3 truyên ngắn dưới đây :

 

1.- Di Ngôn Lạ                                  Tác giả:  Tâm Thanh

2.-Cái đêm hôm ấy                            Tác giả:  Hoàng Ngọc Lễ

3.- Người con gái trong gương         Tác giả: Tạ Thạc

 

Những truyện ngắn này đều đă đươc Hoàng Ngọc Lễ  đưa lên  TG Website rồi, mời các bạn có PC  t́m trong site để đọc. 

 

 

 

MỘT CÂU  TRUYỆN  T̀NH

       Lăo Đầu Bạc

 

Buổi  chiều hôm ấy  trường tan,

Tóc  thề  em  thả   theo  hàng  me  xanh.

T́nh cờ  sao  lại  gặp   anh,

Bỗng  em  rớt  cặp,anh giành  lượm  lên.

Gió  chiều  như trải  nỗi  niềm,

Con tim rung động triền  miên âm  thầm ….

Giọng anh đầm  ấm  hỏi  thăm.

Tay  chân  em ngượng, đăm  đăm  nh́n trờI

Như mong  một  v́   sao  rơi

Để  em  tan  biến  trong nơi  mộng  huyền .

Nhưng anh từ tốn   êm dềm,

Dẫn  em  đi  bộ   bước  liền  bên  nhau.

Như sao ư  hợp tâm đầu,

Miệng  em sẽ  trả  từng câu  anh chờ.

Con đường  trảI  mộng t́nh thơ,

Tới  nhà  em tưởng  ḿnh mơ ban ngày.

Nh́n  anh , em khẽ  vẫy  tay,

Đợi  em đi  khuất  hàng cây  trước  nhà,

Thẩn  thờ  anh mới  băng qua

Đón  xe vụt  biến,chiều tà, đèn  lên …

 

Thế  rồi  đúng  một  tuần  liền,

Ngày  nào  anh cũng  như  nghiền  đón em.

Bạn  bè  thầm  thĩ  ban  khen :

Xứng  đôi  tài  sắc,gắn  liền  t́nh yêu.

Bạn  em mong được  Việt kiều

Đón ra  ngoại  quốc dệt  nhiều  mộng  mơ …

 

Sân trường  phượng đă  lơ  thơ,

Nở  vài  bông thắm,báo  giờ  hè  qua.

Hôm nay anh đến  chơi nhà,

Cúi  đầu lễ  phép,mẹ cha anh chào.

Biết  bao  quà  bánh anh trao,

Mẹ  em vui vẻ,gật  đầu  hàn huyên …

 

Hôm sau anh lạI đến liền,

Dẫn  theo  cô  gái dịu  hiền  cùng đi.

Nói rằng  vừa  hết  mùa  thi,

Rủ  em  giải  trí  miền  quê  Vũng tầu 

Cha em khe khẽ  lắc  đầu.

Mẹ  em lên tiếng  van cầu  cho em :

Đi chơi có  bạn  kề  bên,

Sớm đi con phải  về  liền  nha con….

Đố  ai  hiểu  được  tâm hồn

Của  em  đêm  đó  bồn  chồn  đợi  anh…

Sương khuya c̣n  trĩu  trên cành,

Xe anh đă  đậu  trước  hành lang bên

Và  anh đứng đợi  trước  hiên.

Mẹ ân cần  nhắc, anh liền  xin vâng.

 

Núi đồi, biển rộng  mênh mông ,

Bây  giờ  em  thật  thả  ḷng  trong yêu.

Miệng anh hứa hẹn thật nhiều.

Biết bao dự  tính mỹ  miều  trải  ra….

Vài  con  tầu  lớn   xa  xa ,

Khiến  em  mường tượng bỏ  nhà  viễn  du.

Cuộc  đời  như  một  giấc mơ,

Quê nghèo  tạm biệt,mộng chờ  vinh hoa…

Ngày  vui sao lại  chóng qua,

Anh vội sắp  xếp  về nhà  mẹ mong .

Mẹ  hiền ngồi cửa  ngóng trông,

Thấy  xe trờ  tới,trong ḷng mẹ vui                       

Nhưng tim em thật  bồi  hồi

Suốt ngày  bịn rịn  anh ngồi   sát bên .

Ước  sao  cuộc  sống êm đềm,

Cho em hưởng trọn những êm  ái này…

 

Ngày sau anh lại  đến  đây,

Dẫn  em đi phố  để  may sắm  đồ.

Xài tiền  anh thật  vô  tư,

Em  mừng v́  được  giầu  to mấy hồi.

Xe  Honda  mới anh cười          

Tặng em phương  tiện tới  lui dễ dàng

Em thật  trong mộng bàng hoàng,

Vẽ  ra trước  mắt  thiên  đàng trần  gian.

Thấy anh đứng đắn  khôn ngoan,

Mẹ  cha cảm thấy  hân hoan đón  mờI

Bây  giờ  gần  gũi  tới  lui,

Uống  ăn  thân thiện  như nơi nhà  ḿnh.

Biết bao  hé  mở  tâm  t́nh,

Biết bao hoạch  định  chuyển  ḿnh đi  xa…

 

Rồi anh thưa  với mẹ  cha :

Đà lạt   nơi  đó, quê nhà  của  anh.

Cho em được  thấy từng xanh,

Cùng cô em gái  hiền lành hôm nao.

Mẹ cha khó  trả  lời  sao,

Như  bao tin tưởng  đặt  vào  tay anh.

Nh́n  anh như  rất  chân thành,

Mẹ  lên tiếng  trước : đi  nhanh con về…

Em chừng như  giữa  cơn  mê,

Thực  mơ,mơ  thực  canh khuya  vật  vờ ….

Lại  rồi  buổi  sáng tinh mơ,

Anh cùng cô  gái  đứng  chờ  đón  em.

Mẹ  đưa  em tận  trước  thềm.

Vẫy  tay chào mẹ  mắt  nh́n  lo âu.

Em cùng cô  gái  ngồi  sau.

Xe từ  từ  chạy  biến vào  đám đông.

Nhưng khi xe đến Cầu Bông,

Bỗng cô  gái  bảo : xe ngừng tại đây.

Nói rằng  cô  bịnh  không hay,

Phải  ngừng tạm  bỏ  chuyến này đi  xa.

Em thật  nghĩ  măi không ra,

Miệng em nài nỉ,anh  hoà  ư  chung.

Nhưng nàng nhất  định rằng  không.

Khiến em im lặng để  ḷng buông lơi ….

Anh vội  xuống ghế  sau ngồi,

Cùng  em anh tỏ  những lời  dễ  thương

Khiến  em quyết định lên  đường,

Cùng anh t́m đến những  phương xa vời….

Đà  lạt  đây  sẽ  là nơi,

Em  hằng mong ước  nghỉ ngơi  chốn này …

Xe lên xa lộ  như bay,

Ngă  ba ghẹo  trái,hướng ngay  Biên ḥa.

Xuân lộc,Long khánh băng  qua,

Qua khỏi  Bảo lộc là  ta lên  đèo.      

Nơi đây dốc  núi  cheo leo,

Ngược  chiều xe chạy  vèo  vèo  em lo.

Nhưng anh luôn sẵn đón chờ,

Trấn an tṛ   truyện,làm  ngơ cảnh ngoài.

Giọng anh như ṛt vào tai,

Quên  bao nguy hiểm dọc  hai bên đường…

Buổi  chiều  đến xứ  t́nh thương,

Như bao lưu  luyến  vấn vương trong ḷng  .

Anh cho xe chạy theo ṿng

Của  hồ Thủy  tạ, cơn nồng ấm tan.

Khí  đây  tươi mát thiên dàng,

Những tà áo  trắng dịu  dàng  băng qua .

Tối  nay anh đăi  xôi  gà,

Sáng  mai thức  dậy, tà  tà  rong chơi.

Anh đưa  đi  khắp  mọi  nơi

Như  tận  hưởng hế,không rơi chỗ nào.

Hai ngày tại  xứ  Anh đào,

Anh đă  êm  dịu ngọt  ngào với  em.

Khiến em đặt  một  niềm tin,

Như anh đă  hứa  giữ  ǵn  cho em….

 

Chiều nay gió lặng trời  im.

Đưa  em ra thác  để  t́m rừng hoa,

Bỗng đâu  xe  lọt  ổ   gà,

Xe bị   hư  nặng,về  nhà  sao đây   ???

Em phôn (phone) cho cha mẹ hay  :

Xe cần đợi  pạc (parts) đôi ngày  mới xong

Anh như cởi  mở  trong ḷng,

Chúng ta có  dịp  đi  ṿng  quê  hương.

Em như đă  vướng tinh thương,

Theo anh ngoan ngoăn  lên dường ra Trung.

Núi đồi  điệp điệp  trùng  trùng.

Biển  xanh gợn  sóng,hăi hùng biến tan .

Bên  anh em thấy   an  toàn.

Trí anh như  chứa  muôn vàn tích xưa.

Rừng thông  chí  đến  rừng dừa,

Tháp  Chàm rồi lại  thác  Chùa  nổi lên ….

Anh như thuộc  hết  từng tên,

Từng trang lịch sử   gắn  liền  với  anh .

Khâm phục,tin tưởng  em dành,

Cho riêng anh đó  chớ  đành phụ  em …

Tới  miền  cát  trắng mịn  êm,

Nha trang xinh đẹp, ôi  Miên  Trung ơi.

Lần đầu   em  bước  đến nơi

Em hằng mong ước  tự  thời  ấu  thơ.

Anh d́u em dạo trên  bờ.

Biển  xanh,khí sạch , mộng mơ ngập tràn ….

Bao nhiêu lo  lắng  biến  tan,

Bên anh em cảm  muôn  vàn  an vui.

Anh luôn như măi  giữ lời :

Yêu  em, tôn trọng cuộc  đời  của  em.

Trong pḥng  dù  đă  về đêm,

Trước  bàn vi tính, anh  xem truyện  làm.

Trên giường nhưng mắt chăm chăm,

Nh́n anh ḷng khẽ  khen thầm t́nh yêu…

Quá  khuya như  đă  mệt  nhiều,

Giường ai nấy ngủ theo điều đă  giao…

Đêm  qua, bước tới  ngày sau

Ḿnh như nối  tiếp  nhịp  cầu  làm duyên…

Núi cao chạy  dọc suốt  miền,

Biển xanh như  trải  trước  thềm Việt nam.

Cam ranh, Đà nẵng,Hội  an,

Ôi sao xinh đẹp, muôn vàn tích ghi .

Cầm  tay em,  anh mân  mê.

Miệng anh khen đẹp , anh kề  lên môi

Khiến em rung động bồi  hồi .

Mặt  em đỏ  ửng, anh ngồi  vuốt ve .

Em như nửa  tỉnh,nửa mê

Bỗng  dưng em rút  tay về  bên  em

Rồi  đầu  anh vội  ngửng lên,

Theo tay anh chỉ,ta bên  lưng đèo.

Thăm thẳm  sâu hút đèo heo,

Khiến  em run sợ,  em  liều ôm  anh.

Dưới  trên  phủ  một  mầu  xanh.

Hải  vân  đèo ấy,mây  quanh lưng chừng.

Anh ôm em chặt  ngang lưng.

Anh như sưởi  ấm,như  vừng thái  dương.

Đỉnh đèo  anh biểu  xe ngừng

Cho em được ngắm  quê  hương diễm  kiều,

Cho  em  cảm nhận  t́nh yêu,

Lần  đầu  em biết  mỹ  miều  ái  ân….

Anh luôn  dịu  ngọt  ân cần,

Không hề  xàm sỡ, phạm trần  bám  theo

Tới  Huế  trời  đă  về  chiều,

Anh sợ em mệt , anh d́u  em vô

Trong căn khách sạn  bên  bờ

Sông Hương  xinh đẹp lững lờ  êm  trôi.

Nghỉ  rồi anh dẫn  đi  chơi,

Trên sông nghe hát,thảnh thơi  qua cầu

Tràng Tiền  đèn rực  muôn  mầu.

Bao giọng ḥ Huế, bấy câu  ân t́nh.

Nơi đây như  chỉ  một  ḿnh

Hai ta chung   một  bóng h́nh quấn  quanh.

Huế xinh có núi Ngự B́nh,

Có  bao lăng tẩm, kinh thành thuở  xưa

Em thật  chưa  hề  ước  mơ

Đi  thăm xứ  Huế  bao giờ  đó  nha.

Thiên Mụ  chùa ấy   vọng ra

Tiếng chuông huyền diệu em đà  khấn xin :

Sao cho anh được  cùng em

Suốt đời  trọn  kiếp êm  đềm  bên  nhau….    

 

 

Thế  rồi  ngày  tháng chạy  quanh,

Ngày  ngày  em đứng trước  mành  ngóng thư

Mong ông phu  trạm  từng giờ.

Sát  gần bên cạnh  đợi  chờ  phôn reo…

Mẹ  em rầu rĩ  mắng yêu :

Sao con quá  bận trăm điều  nhớ  thương…

Thời  gian sẽ  đến  trùng phùng,

Sầu lo  nghĩ  ngợi,nhớ  nhung  buồn  phiền

Sẽ  làm đầu óc  con điên.

Tạm  quyên  thần diệu,thuốc tiên  cứu  người .

Hăy nghe lờ  mẹ  con ơi :

Hăy ăn , hăy uống, vui chơi dỡn đùa

Như hồi  con hăy c̣n thơ

Khiến cho cha  mẹ  cũng nhờ  vui lây….

 

Nhưng rồi  ai đó  có  hay,

Sau hơn một  tháng anh bay về nhà.

Biệt tin  cá  lặn  chim sa,

T́m anh sao thể  t́m  ra bây  giờ  ???

Gọi phôn  sao cứ  tỉnh bơ,

Không ai chịu  nhắc  bao giờ  biết không  ?

Nhưng mà em vẫn  hoài mong ,

Tiếp tục  gọi  nữa  đợi  trông điều ǵ  …

Tổng đài   lên  tiếng báo ghi :

Đường  dây đă  cắt (disconnected) c̣n chi hỡi  trời.!!!

Lúc này em lại rối bời,

Ăn  không ăn  được, ựa  hơi  ói  liền.

Ngủ th́  chập  chờn liên  miên.

Đứng ngồi, đi  lại  không yên  chút nào

Thế  này  là  nghĩa  làm sao,

Em buồn tự  hỏi, em gào từng  cơn …

Cha em to tiếng giận  hờn :

Con hư tại mẹ,  liệu  hồn  cút đi.

Nhà  ta không có  thứ ni,

Chửa  hoang như thế c̣n ǵ nữa đây ???

 

Mẹ  quỳ  chắp lạy  hai tay,

Xin ba nguôi giận  truyện  này cho im

Mẹ  lo lắng cố  đi t́m

Một phương cách đẹp  cho êm  cửa  nhà .

Bỗng dưng mẹ  đă  nghĩ  ra,

Gửi  em lên tận   Biên ḥa  cho yên  .

Ở  đây  có  một  người  quen

Họ  hàng bên ngoại  rất hiền  lành thay .

Tạm yên em ở  lại đây.

Nhưng tâm em vẫn đêm  ngày  nhớ anh.

Em tin anh không nỡ  đành,

Dứt ngay câu  truyện  tâm t́nh đôi ta.

Em không đồng ư với cha :

Nỡ  tâm dứt  bỏ thịt da ruột  ḿnh …

Em ôm  luôn  măi bóng h́nh,

Quyết  tâm bảo  vệ  truyện  t́nh riêng tư.

Ngày ngày  em cố  thăm  ḍ,

Xem anh đang ở  nơi mô  xứ  người…

Sao em ngu dại  quá trời,

Suốt  thời  quen biết  không lời  hỏi han

Rằng sao công việc  anh làm ?

Rằng sao chỗ ở,  họ  hàng ra sao  ???

 

Bỗng dưng  phu trạm gửi trao

Một  thùng đồ  lớn  đem vào  nơi  đây.

Người  nhận chính chủ  nhà này,

Nhưng em cũng cảm  mừng lây với d́.

Người  con d́ đă  ra đi ,

Mười hai năm trước gửi  về  cho me.

Phụ d́  em thích mân mê

Những hàng quư  giá khiến tê  tái ḷng …

Rồi   em mở  bọc ra trông,

Bỗng h́nh anh hiện lên trong giấy này.

Một  tờ  báo cũ  trong tay.

Đúng h́nh anh đó  không sai chút nào.

Em như từ tận  trời cao

Rớt  vào  vực  thẳm  thâm sâu  ngút ngàn….

B́nh tĩnh em đọ  từng hàng

Xe anh bị đụng  lan can cầu dài.

Thế  rồi xe  vụt  như bay

Rớt vào thung lũng  x́nh lầy  nát tan ….

 

Rồi  em bất tỉnh  mê  man,

Ba  ngày không uống,không ăn  chút nào.

Nước biển  em được truyền vào ,

Nuôi  em cho sồng cùng bào  thai non.

Tỉnh dậy em nghe tiếng ồn,

Bao người  thân thích bồn chồn  quanh em.

Mẹ em mừng rỡ  reo lên :

Con tôi  đă  tỉnh,  mẹ yên đôi phần .

Bác sỹ  chăm  sóc ân  cần,

Giúp em khỏe  lại dần  dần  tuần  sau .

Bây giờ  em phải  đương đầu,

Với  bao tư tưởng  ngược nhau luận  bàn …

Người  th́ không muốn con hoang,

Người  th́ muốn giữ  an toàn  mẹ con                   

Biết  bao suy nghĩ  dập dồn

Khiến em xáo trộn tâm hồn riêng  em.

Hướng hồn  về  đấng Bề trên,

Xin sao cho được tạm  yên mọi  bề  …

 

Rồi  sau bao ngày nghĩ  suy,

Em đà  quyết  định giữ  gh́  bên em

Bóng h́nh anh thật  êm  đềm,

Đă cho  em sống thần tiên  nhất  thời.

Yêu anh em chỉ  một thôi.

Em đà  quyết  định sẽ  nuôi  con ḿnh.

Cuộc đời  em sẽ  lặng thinh,

Để  ôm ấp  măi  bóng h́nh của anh.

Khấn xin cùng với  Trời  Xanh,

Mẹ  con sao được  an lành  sống êm.

Em đă  quyết  định đặt  tên

Cho con ḿnh đó  không phiền  gái trai.

Để  cho chúng măi  mang hoài,

Tên  MINH  TÂM  đó  đêm ngày  khắc ghi   ……

 

                                   

Viết  xong vào ngày  HIỀN  MẪU  ( MOTRER’ DAY) 2003. Kính dâng hương hồn MẸ  đă  hy sinh cả cuộc đời  cho con. Yêu  tặng người VỢ,cũng là MẸ  từ  38 năm trường với bao hy sinh khổ cực. Mến tặng các BÀ  MẸ  VIỆT NAM  đă cho cả cuộc đời  ḿnh v́ chồng,v́ con

 

LA  HUYỀN  LY.

 

                     

 

NHỮNG NGÀY KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ Tháng 6 . 2003

 

Ngày 1, kỷ niệm 35 năm thụ phong linh mục, 1968-2003 :

Lm Jos Nguyễn Đức Ḥa

Nhà thờ Ba Chuông, 190 Lê văn Sỹ, P 10,  quận Phú Nhuận, tpHCM

 

Ngày 5, kỷ niệm 38 năm thành hôn, 1965-2003 :

Bạn Dom Vũ Thanh Phát & Vũ Cúc

5500 Monton st, Metain, LA 70003, USA

 

Ngày 7, kỷ niệm 36 năm thành hôn, 1967-2003 :

Bạn Jos Trần Đức Hoan & Trịnh Thị Lệ Hằng

9300  Madison st. Wesminster, CA 92683, USA

 

Ngày 13, kỷ niệm 35 năm thụ phong linh mục, 1968-2003 :

Lm JB Đinh Văn Thám

Chánh xứ Hiệp Lực, ấp 3, xă Xuân Tâm, huyện Xuân Lộc, Đồng Nai

 

Ngày 13 lễ Thánh Antôn, Quan Thầy :

* Bạn Trần Văn Bổng,

304/A ấp Láng Cát, xă Hội Bài, huyện Tân Thành, Bà Rịa-Vũng Tầu

* Bạn Mai Hồ Điệp,

C/31 ấp Mỹ Ḥa, xă Tân Xuân, huyện Hóc Môn, tpHCM

* Lm Hoàng tiến Nam,

Chánh xứ Vạn Giă, HT 17 Vạn Giă, huyện Vạn Ninh, Khánh  Ḥa

* Lm Nguyễn Văn Thục,

Chánh xứ Phú Lâm, xă Phú Sơn, huyện Tân Phú, Đồng Nai

* Lm Lê Quang Tŕnh,

363 đường 30-4, p. 11, tp Vũng TầØu, Bà Rịa-Vũng Tầu

 

Ngày 19, kỷ niệm 37 năm thành hôn, 1966-2003 :

Bạn Jos Vơ Tiến Thăng & Hoàng Thị Thu

11603 Grapewood Dr. Houston, TX 77089, USA  

 

Ngày 21, kỷ niệm 39 năm thành hôn, 1964-2003 :

Bạn Jos Nguyễn Thanh Định & Vũ Thị Hồng Yến

403 Geyser Ave, Pflugerville, TX 78660, USA

 

Ngày 23, kỷ niệm 35 năm thụ phong linh mục, 1968-2003 :

Lm JB Vơ Thanh Tùng

Chánh xứ Kim Hải, xă Long Hương, thị xă Bà Rịa, Bà Rịa-Vũng Tầu

 

Ngày 24 lễ Thánh Gioan Tiền Hô, Quan Thầy :

* Lm Đinh Văn Chuân,

Chánh xứ Xaviê, xă Vĩnh Thuận Tây, huyện Vị Thanh, Cần Thơ

* Bạn Phạm Xuân Hương,

450/2 Lê văn Sỹ, p 14, Q. 3, tpHCM

* Bạn Nguyễn Dương An,

65/323, K 1, p.Tân Mai, tp.Biên Ḥa, Đồng Nai,

* Bạn Trương Hữu Đức,

ấp 5, xă Nhơn Ḥa Lập, huyện Tân Thạnh, Long An.

* Bạn Ngô Hạnh Phúc,

178 Hồ văn Huê, p 6, q Phú Nhuận, tpHCM

* Lm Đinh Văn Thám,

Chánh xứ Hiệp Lực, ấïp 3, xă Xuân Tâm, huyện Xuân Lộc, Đồng Nai

* Lm Vơ Thanh Tùng,

Chánh xứ Kim Hải, xă Long Hương, thị xă Bà Rịa, Bà Rịa-Vũng Tầu

* Lm Nguyên Thanh Tước

 Chánh xứ Phụng Hiệp, ấp Châu Thành A, thị trấn Phụng Hiệp,  Cần Thơ

 

Ngày 29, kỷ niệm 35 năm thụ phong linh mục, 1968-2003 :

Jos Trần Sơn Nam

Chánh xứ Thăng Thiên, 2 Quang Trung, thị xă Pleiku, Gia Lai

 

Ngày 29, lễ Thánh Phêrô Tông Đồ, Quan Thầy :

* Đức cha Nguyễn Soạn,

Giám mục Qui Nhơn, 116 Trần hưng Đạo, tp Qui Nhơn, B́nh Định

* Cha giáo Nguyễn Cao Hiên,

Hưu dưỡng tại 116 Trần Hưng Đạo, tp Quy Nhơn, B́nh Định

* Lê Ngọc Hoàng,

Quai de Copet 12, 1800 Vevey Switzerland

* Lm Nguyễn Kim Long,

Giáo sư  ĐCV Thánh Giuse, 6 Tôn đức Thắng, Q 1, tpHCM,

* Bạn Tạ Xuân Thạc,

5434 Canyon Forest Dr, Houston, TX 77088 USA

* Bạn Nguyễn Văn Thanh,

738 Pinto Dr, San Jose, CA 95111, USA

*Bạn Đặng Đ́nh Nhân,

1947 Tully Rd, San Jose, CA 95122, USA

* Bạn Đặng Ngọc Từ,

Xă Lộ 25, huyện Thống Nhất, Đông Nai

* Bạn Trần Quang Trung

97/5  ấp Tân Tiến, xă Tân Xuân, huyện Hóc Môn, tpHCM

 

 

CHÚC MỪNG

 

Toàn thể  lớp TG trên khắp hoàn vũ cùng nhau cầu nguyện và hân hoan chúc mừng NGÀY KỶ NIỆM của Cha Giáo Nguyễn Cao Hiên, của Đức Cha Soạn và của nhiều bạn TG !

Chúc mừng Lễ Quan Thầy ! Nguyện xin Thánh Antôn Linh Mục Tiến Sĩ của Hội Thánh, Thánh Gioan Tiền Hô của Cứu Thế và Thánh Phêrô Tông Đồ Cả, các Thánh là Bổn Mạng của Đức Cha Nguyễn Soạn, của Cha Giáo Nguyễn Cao Hiên, của các Linh Mục và của nhiều Anh Em TG chúng con, xin các Thánh soi đường, dẫn lối để những người con  của các Thánh trên đường trần này luôn luôn theo gương các Thánh : v́ mến Chúa mà phục vụ tha nhân để mọi người nh́n vào chúng con mà nhận biết Thiên Chúa.

Đặc biệt xin Thánh Tông Đồ Cả Phêrô dẫn dắt Đức Cha Nguyễn Soạn, là người kế  nhiệm của Thánh Tông Đồ, trong sứ vụ cai quản giáo phận Quy Nhơn, để Giáo Phận phát triển mọi mặt theo thánh ư của Thiên Chúa !

Chúc mừng cha Jos Nguyễn Đức Ḥa, cha JB Đinh Văn Thám, cha JB Vơ Thanh Tùng và cha Jos Trần Sơn Nam đă 35 năm tận hiến để phụng sự Thiên Chúa trong thánh chức linh mục ! Nguyện xin Chúa Kitô là Linh Mục Thượng Phẩm luôn luôn ban tràn đầy ơn thánh để các Cha làm sáng danh Thiên Chúa, phục vụ Giáo Hội và cứu giúp các linh hồn mỗi ngày mọât nhiều hơn.

Chúc mừng Ngày Kỷ Niệm Thành Hôn của bạn Dom Vũ Thanh Phát & Vũ Cúc, bạn Jos Vơ Tiến Thăng & Hoàng Thị Thu, bạn Jos Trần Đức Hoan & Trịnh Thị Lệ Hằng và bạn Jos Nguyễn Thanh Định & Vũ Thị Hồng Yến !  Nguyện xin Thánh Gia Nazareth luôn hiện diện trong gia đ́nh của các Bạn, để ban cho các Bạn và gia đ́nh của các Bạn : măi măi hạnh phúc, thành đạt mọi mặt, sức khỏe dồi dào,  con cháu ngoan hiền & hiếu thảo.

Chúc Mừng ! Chúc Mừng ! Chúc Mừng !

Lớp Thánh Gia

 

THƯ ĐẦU TIÊN CỦA CHIÊN LẠC NGUYỄN THANH HẢI :

 

TP HCM, ngày 28.4.2003

 

Anh chị An thân mến,

 

Thật là xúc động trước t́nh cảm của anh em TG dành cho tôi, một con người v́ hoàn cảnh đă tha phương, lưu lạc, quên cả bạn bè. Tôi thật không ngờ vẫn c̣n được anh em nhớ tới. Tạ ơn Thiên Chúa v́ con vẫn c̣n được anh em con nhớ và dành t́nh thương cho con. An nhỉ, chắc ḿnh là người về sau cùng, nên chỉ xin ngôi thứ út  ít.

Nói vậy chứ thỉnh thoảng cũng nhớ tới anh em TG, nhất là mỗi lần có gặp các bạn Quang Trung, Anh Phong, cha Quế . . . Lớp ḿnh được mấy anh đỗ Cụ nhỉ ? 20 Cụ ? (*) Ḿnh đoán BC : 15 ; HP : 2 ; TB : 3 ; HH : 1. Con số đó đúng chứ ? Hay c̣n nhiều hơn ?

Về ḿnh nhé. Cuộc sống vật chất khá vất vả. Trước 75, c̣n nhẹ nhàng. Sau 75, th́ ôi thôi nặng nề, cực nhọc lắm, (có lúc phải đi phụ hồ, An a)ï. Tạ ơn Chúa, hơn 10 năm gần đây đă đỡ hơn, nhưng c̣n tất bật cả ngày. Có lẽ đây cũng là lư do khiến không thể liên lạc bè bạn được. Đám cưới hỏi bà con cũng ít khi dự được ; thường ra, hằng ngày chỉ có mặt và rảnh rỗi chút đỉnh từ 16 giờ tới tối.

Xin tiếp vào lần sau. Xin Chúa ban gia đ́nh An mạnh khoẻ, hạnh phúc. Và cũng xin gởi lời thăm sức khỏe tới các Cụ và anh em TG. Chào.

 Hải.

 

(*)  Lớp ḿnh có 40 anh đỗ cụ, BC 15 (đă chết 3), HP 12 (chết 1), TB 7 (chết 2), Quy Nhơn 3 (chết 1), HH 1, Tu Hội Nhà Chúa 1.

Hải hăy đọc danh sách TG th́ sẽ rơ “đầu đuôi”.

 

 

 

 

 

 

NGHỀ “ TIẾP THỊ ” MIỄN PHÍ !

Theo lời Trân Khánh kể

Bác Lăo Tạ ghi thêm

 

Chào  bác  Lăo Tạ,

Bác có khoẻ không?  Cháu th́ vẫn khoẻ, ông bà xưa nói  “gái mười bảy bẻ gẫy sừng trâu ” th́ bác biết làm thân “con gái ” khoẻ đén cỡ nào rồi, huống chi năm nay cháu c̣n hơn tuổi 17 một tí ti nữa nên càng khoẻ hơn nữa đấy bác ạ. Thôi, để bác cháu ḿnh vào chuyện  cháu hành nghề “ tiếp thị ” ( mà ở Mỹ họ gọi  là “sales man”,  (đàn bà làm nghề này sao không thấy họ gọI là “sales woman nhỉ ?). Riêng cháu th́ làm nghề Tiếp Thị không công, hay Tiếp Thị miễn phí, thế mà c̣n lắm chuyện lôi thôi mới phiền chứ  . . . 

 

Bây giờ  cháu vào chuyện kể để các bác TG nóng ruột nhe!

 

Hôm trước cháu có kể chuyện cho bác Lăo Tạ và các bác TG nghe về vụ Cha giáo Trường coi bói, khi kể xong được bác Lăo Hà Bá phóng lên trang nhà (TG Website) và bác Lăo Tạ th́ cho đăng trên Bản Tin Thánh Gia để các bác TG hoàn vũ đọc cho vui chẳng ǵ cũng đươc năm  phút cườI cho đời lên hương.

 

Không ngờ sau khi các bác TG  đọc rồi th́ cháu nhận được nhiều điện thư, điện thoại hỏi thăm nhà xứ của cha Giáo Trường để trước là đến thăm ngài,  sau là để nhờ cha . . . coi bói !

Cháu mừng húm v́ vô t́nh mà cháu đă làm “ tiếp thị ” có hạng cho Cha Giáo Trường về khoa . . . bói toán, hy vọng được Cha giáo cho tiền hoa hồng nếu Cha có bổng lộc vào !

 

Nhưng mà cháu mừng hụt, v́ mừng chưa được bao lâu th́ nỗi lo lại ầm ầm kéo tới  khi bác Phong Thái Canada cho biết rằng  cháu đă hành nghề “ tiếp thị ” không lai sân (license)  nên bể mánh “ nghề bói toán” của Cha giáo rồi !

 

Bác Phong Thái c̣n kể rằng đáng lẽ ra Cha giáo Trường “ bắt chước ”  mấy ông mấy bà nào đó đă làm lịch “Tam Tông Miếu” th́ Cha Giáo sẽ cho ra cuốn lịch “Tam Tông ” nhưng thay v́ “Miếu” th́ là “ Tam Tông … Đền Thờ ”, hay nôm na cho có vẻ văn minh Việt Mỹ là “Tam Tông…Church” nhưng v́ cháu “tiếp thị” giỏi quá nên đă phao tin rằng  Cha giáo đă làm thầy bói nói  huề vốn:

 

Số cô có mẹ có cha

Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông

Số cô có vợ có chồng

Sinh con đầu ḷng, chẳng gái th́ trai !

 

Cha  Giáo bói nói những câu huề vốn như thế nên cháu thêm lời vào như khuyến cáo,  bảo cho những người nào muốn coi bói biết rằng :

 

Thừa tiền th́ để mà cho

Mất tiền coi bói đâm lo vào người !

 

Bởi những lư do đó mà bác Thái Phong chê việc hành nghề “tiếp thị” của cháu  đấy các bác ạ! 

 

Nhưng cháu tự xét lại xem nghề nghiệp của ḿnh tiến đến đâu, mới thấy nghề tiếp thị dù là miễn phí của cháu thật là “dở ẹt à ! ” .

 

Này nhé, cách nay ít lâu cháu cũng làm “ tiếp thị ” giúp ( có nghĩa là miễn phí) cho một chị bạn với một bác TG đến nay trên dướI sáu bó vẫn c̣n độc thân , cháu xin tạm gọi bác ấy là bác “ Thánh già  Cali ” (TG Cali),  v́ thấy bác đơn côi, nếu sau này về già không ai săn sóc, nâng khăn sửa túi th́ thật là tội nghiệp. Cháu gọi chuyện tiếp thị này là “ tiếp thị t́nh duyên ”  hay nói một cách văn chương b́nh dân là làm  mai làm mối , thay quyền ông tơ bà nguyệt làm tiếp thị cho hai bên thành đũa có đôi, nồi méo có vung lệch úp vào. Cam đoan bà nguyệt này chẳng tơ hào đầu heo đuôi lợn ǵ cả, miễn phí chăm phần chăm (100%) cho cả đôi bên.

Công việc tiếp diễn có vẻ thuận lợi, cả hai đều: “ Bề trong như đă, mặt ngoài c̣n e “ . Thế rồi công việc đang ngon trớn th́ bác TGCali  bắn tiếng rằng bác ghét này ghét nọ nên nói không thèm về VN. Lại nói rằng nếu cô ấy qua đây được th́ bác TGCali  . . . sẽ cưới, không th́ good bye! (các bác thấy bác TGCali có vô lư không, nếu cô ấy tự qua Mỹ được th́ dễ ǵ chị ấy chịu lấy chồng … già như bác ấy, qua được rồi bên ấy thiếu ǵ trai tơ)

 

Thế là nghề tiếp thị  xe duyên của cháu lại vỗ cánh bay xa nữa rồi!  mặc dầu cháu đă  nói trước rằng miễn phí, thế mà việc vẫn hỏng. Trong lúc đó cô bạn cháu âm thầm chẳng cẩn tiếp thị nào giúp đỡ cả mà đă lên đường về xứ Cờ Hoa tháng 3 vừa rồi với một ông chồng trẻ và sạch nước cản hơn bác TGCali nhiều, nên trước khi chia tay với cháu, chị ấy và người chồng vừa thành hôn đă vui mừng  mời cháu tham dự lễ cưới để gọi là cám ơn nghề tiếp thị dỏm của cháu, v́ nếu cháu giỏi nghề th́ đời chị ấy tàn rồi chứ đâu được như bây giờ. Để đền bù hậu đăi cháu, anh chị ấy dẫn cháu đi đăi ăn một chầu thật xôm tụ  trước ngày lên máy bay về Mỹ.

 

Thấy vậy mà cháu  cứ tiếc hùi hụi thay cho bác Thánh Già Cali v́ cả đời chẳng được ai nâng khăn sửa túi!

 

Hay là bác ấy lại không có  cả  “ túi ” để mà nâng nữa chăng ?!

Bác Lăo Tạ và bác Lăo Bá nghi ngờ bác TGCali và bảo vậy đấy !.

 

Nước lèo bột ngọt, cô chủ quán Cơm Tấm biến chế đặc biệt theo yêu cầu của  bác Phong Thái: bác  xơi vào  bị  Tào Tháo đuổi suốt cả ngày và nguyên cả một đêm:

 

Cũng hôm suôi miền Tây,  cháu với Bố An, hai bác Phong Thái và Thanh Hương thăm Cha giáo  Trường, trên đường trở về,  một quán bên đường có bảng đề  “ QUÁN CƠM TẤM ”, mọi người đều có vẻ đói bụng nên thấy gặp quán cơm tấm th́ vẻ mặt ai cũng sáng lên. Bố An lệnh cho bác tài ngừng xe để vào quán nghỉ ngơi và ăn uống nghỉ ngơi.

 

Bước chân vào quán, sau khi coi thực đơn nhà hàng mang ra, bác Phong Thái thấy món ăn toàn đồ đặc như : cơm tấm b́, sườn chả, Cơm ḅ lúc lắc, Cơm sườn nướng v.v. chẳng món nào mà có nước như phở, hủ tíu v.v. Bác Phong Thái hỏi cô chủ quán:

 

-          Quán  này có hủ tíu không cô chủ quán ?

-          Dạ, không có phở, hủ tíu chỉ có cơm … và những món nhậu thôi ạ!

-          Tôi muốn ăn tô hủ tíu …

Cô chủ quán ngẫm nghĩ giây lát rồi như muốn chiều khách:

-          Thôi được, chú muốn dùng hủ tíu th́ sẽ có!

 

Bác Phong Thái vui mừng và hài ḷng v́ cách chiều khách này. Chỉ trong chốc lát tô hủ tíu nóng bốc hơi nghi ngút được bưng lên, bác Phong Thái nếm thử, nước lèo ngọt lịm, bụng đang đói bác Phong Thái vừa ăn vừa khen ngon !

 

Bác Phong Thái đâu có ngờ nhà hàng đă chơi “ độc chiêu ” nấu nước lèo dă chiến tức là nấu cấp tốc bằng nước lă với bột ngọt pha thêm đường hoá học, nên khi ăn xong, ra xe trở về th́ bác Phong Thái kêu chóng mặt và thần kinh giật bừng bừng trên trán và  hai thái dương, trong người thấy khó chịu, lại thêm  triệu chứng đau bụng và  Tào Tháo bắt đầu làm cuộc săn đuổi từ giờ phút đó cho đến hết  cả đêm bắt tội bác Thanh Hương phải canh thức thâu đêm để đổ bô hốt rác nên bác gái  than thở như sau:

 

Cô chủ nhà hàng quái ác thay

 Nấu tô hủ tíu thật là hay

Chỉ cần bột ngọt và bánh phở

Thế là hủ tíu đă trên khay

 

Phong Thái xơi vào thấy ngất ngây

Phừng phừng mặt cứ đỏ như say

Lại thêm Tào Tháo ra tay đuổi

Chỉ tội lăo bà phải đổ phân

 

Lăo Tạ

 

Chính v́ những nguyên do đó mà cháu nhớ măi cuộc đi chơi, coi bói, ăn cơm tấm riêng bác Phong Thái th́ “hủ tíu nước lèo bột ngọt”.

 

Bác Phong Thái nói rằng sợ đến … già! Bây giờ mỗi khi vào một nhà hàng VN nào đó ở Vancouver Canada hay ở bất cứ nơi đâu, nếu bác Phong Thái muốn ăn hủ tíu th́ đều dặn nhà hàng :

 

-          Chớ nêm bột ngọt vào tô hủ tíu của tôi nhé. Sợ bột ngọt lắm rồi !

 

 

Lăo Tạ phóng bút

dựa theo lời cháu Trân Khánh con Bố Anvideo

 

 

 

 

THƯ BẠN BỐN PHƯƠNG 

 

Qua bản tin TG tháng 5, Hà Bá thấy có khá nhiều lễ kỷ niệm của các anh em TG linh mục. Xin có vài vần thơ đến với qúy anh.

 

Ơn gọi

 

Anh là gạch nối giữa đất trời

T́nh thương rộng trải khắp nơi nơi

Rao giảng tin mừng, trao công lư

Ánh sáng thần linh, chiếu muôn nơi!

 

Chúa đă gọi anh, Chúa gọi tôi

Anh là linh mục, tôi bố đời

Anh ban bí tích, trao ơn Chúa

Xám hối th́ tôi đến anh thôi!

 

Thầm thỉ cầu xin Chúa nhận lời

Hồng ân Chúa xuống các anh tôi

Lành an thể xác, ngời đức sáng

Chăn dẫn đàn chiên đến Chúa thôi!

 

Hoàng Ngọc Lễ

 

Lăo Tè  (Oslo, Norway) phê phán về Bản Tin tháng 5-2003

 

Các bạn thân mến,

Lăo Tè vừa vào đọc sơ các mục mới của site TG. Phải công nhận Lăo Tạ chịu khó viết và gom góp đầy đủ bài vở thứ tự cho “ Bản Tin Tháng 5-2003” Số dzách!

Có các mục khác đáng lẽ ra Thạc cần “kiểm duyệt bỏ” như anh em mỗI ngườI mỗI tính và quan niệm khác nhau (vụ IRAQ ) là một ví dụ

 

Mặc dầu Phong Thái Thanh Hương nghĩ tới chuyện music box tự nhiên lên tiếng vào giờ Hưng Cồ  mất th́ nổI da gà ( tớ cũng nổi da gà), nhưng không phảI là mê tín dị đoan đâu, mà đúng như Lăo Búa Tạ nói “ thần giao cách cảm “ Bài thơ của Hoàng Ngọc Lễ  đă nói lên tiếng nhạc của Hưng Cồ ( anh này đă từng là nhạc trưởng TG) . Chúng ḿnh tuy không giỏi nhạc như Kim Long hay Hưng Cồ, nhưng tụi ḿnh cứ “ vặn giây thiều” cho nhau sống lai rai, thương yêu nhau như thế đă đủ lắm rồi !

 

Lăo Bá với chủ đề mỗi tuần trên site TG

 

Lăo Hà Bá  (Vevey, Swiss )   24.04.03

Kính thưa các bạn,

Không hiểu v́ sao nhà xă hội học kiêm đạo diễn Lăo Tè ( phim ǵ không rơ), mặc dầu đang phải đi tỉnh xa, tỉnh lẻ của Na Uy để quay những cảnh ngoạn mục nhưng vẫn gửi mail về, làm thơ và đề cập đến Kim Long. Ngoài ra anh c̣n phê b́nh tấm h́nh “Hà Bá & Kim Long đối ẩm” và cho rằng đây là cái h́nh ư nghĩ và giá trị nhất của Thánh Gia.

Qua bài thơ và lời đề cập của Lăo Tè, Hà Bá xin có ư định là trong tuần tới trên site TG, Hà Bá sẽ đưa chủ đề nhạc sĩ  Kim Long trên site TG. Hy vọng quan chủ nhiệm và các bạn đồng ư và đóng góp bài vở liên quan.

Để mở đầu, Hà Bá xin viết đôi hàng về Kim Long dưới đây :

 

Cơi tu

(thân tặng nhạc sĩ Kim Long)

 

Nghệ sĩ tài hoa, sống chân tu

Ḥa âm, tiếng hát trải thiên thu

Cung âm trầm bổng vinh danh Chúa

Tấu khúc ngợi khen Ma-Ri-A

 

Cất cao lời thánh thật ngọt ngào

Trầm bổng lên trời, sáng trăng sao

Kim Long thánh nhạc muôn lời hát

Cung ḷng bay bổng, vút trời cao!

 

Hoàng Ngọc Lễ

 

Lăo Tè ngắm h́nh . . .

 

Các Lăo ơi! Từ 2 tuần nay, Tâm Tè ngắm bức h́nh Kim Long đấu rượu với Lăo Bá, dù không uống được rượu, vẫn thấy hào hứng say men.  – Tâm Tè

 

 

Vịnh chữ TU

 

Tu, tu

(Đề h́nh Há Bá Kim Long thi uống rượu)

 

Kẻ tục người tu cùng nhau tu

Chén anh chén chú ngất cầu cu

Càn khôn trơ đáy đời giổng ngược

Núi sông chếnh choáng bước vân du

 

Tu nhà, tu chợ, theo nhân đạo

Tu lu, tu hũ, thấu đường Trời

Kẻ tu - tu bầu, mau nhập thế

Người tục - tục thế, thế xuất đời

 

Lăo Tè

 

Giờ giấc, không gian khác nhau:

 

Lăo Tạ ( Houston)

 

Các chàng Ngự Lâm Pháo Thủ  Thánh Gia ơi,

Tớ vừa nghe Điểm Đài (radio) và coi Điểm Báo ( báo internet) . Hai món điểm tâm mỗi buổi sáng xong, nghĩ lại thấy:

Lăo Tạ, Lăo Thăng Đen (Texas) Lăo Đầu Bạc (Lousiana) th́ cà phê buổi sáng.

Lăo Tè  (Nauy), Lăo Hà Bá (Thụy sĩ) th́ giờ lunch ( cơm trưa )

Lăo An Viđéo th́  diner (cơm chiều) rồi sửa soạn đi ngủ 

(Gửi riêng cho các Lăo đọc vài tin tức).

Lăo Tạ tin rằng các Lăo đều có th́ giờ để đọc, nhưng ai muốn khóc Baghdad th́ cứ khóc, nhưng “ khóc thương Baghdad làm chi, hăy khóc thương ngươi và con cháu các ngươi v́ đang bị khủng bố hàng ngày, c̣n Baghdad th́ nay đă được giải phóng “! 

 

 

Thức Ngủ Giờ lộn xộn

 

Giờ giấc sao mà lộn xộn ghê

Lăo Tạ thức giấc uống cà phê

Bên kia Tè Lăo say sưa ngủ

Lăo An cũng ngủ, giấc say mê

 

Bên này đêm dến Lăo Tạ phê

Bên kia thức giấc lại cà phê

Quanh đi quẩn lại sao ngược ngạo

Ai tỉnh, ai say? cùng ngủ mê

 

Lăo Tạ

 

 

Thức canh cho bạn TG ngủ

 

(Trả lời Lăo Tạ)

 

Ta ngủ lăo thức lăo canh ta

Tỉnh giấc cà phê ta tà tà

Tới phiên lăo ngủ ta canh lăo

Ta thức cà phê lăo tà tà

Tội nghiệp lăo bà ngồi thiểu năo

Chẳng muốn ai canh "Để cho bà!"

 

Lăo Tè

 

 

 

Có Vui không ?

 

Nhân 4 ngày nghỉ lễ Phục sinh Lăo Bá hỏI Lăo Tạ rằng có đi chơi đâu không? Lăo Tạ bèn trả lờI Lăo Bá như sau:

 

 

(Lăo Tạ trả lời bác Hà Bá)

 

Bác hỏi tôi rằng có vui không?

Tôi nói tôi vui, để bác mừng

Nhưng mà bệnh SARS đang tiến bước

Rảo khắp các miền bác biết không?

 

Nghỉ mấy ngày liền chẳng đi đâu

Có chăng viết tiếp bức thư đầu

Bản tin in ấn xong đâu đó

Vậy mà bác hỏi: Có đi đâu ?

 

Bác nghĩ thân tôi có tội không?

Tiền th́ không có chữ không thông

Phen này chắc hẳn làm homeless

Sướng thế đấy mà ! bác biết không?


Lăo Tạ (
Houston)

 

Sao không vui

(Mặc dù Lăo Tạ trả lời Hà Bá, Lăo Tè cũng ngứa mồm chơ vào)

   

Bác phải vui chứ, sao lại không?

Bác c̣n ngọ ngọe chúng tôi mừng

SARS kia hoành hành ở nơi khác

Dễ ǵ bén mảng tới Hưu Tông

Chưa sợ trúng đầu, sợ chi tai.

Sáng sớm cà-phê bác lai rai

Cùng lăo Thăng Đen thiên hạ sự

Trưa vảnh râu ngồi đọc i-meo

Chiều về cháu con vui tíu tít

Nhà cao cửa rộng, than "hôm lét"?

Muốn thêm "nhà" nữa hay sao đây?

Lại than "thân tội" - thật là trây

Không sợ tắt đèn bác gái hỏi

“Cái lăo già dịch, củ tội đâu?”

 

Lăo Tè

 

Ngày 30.4

 

Các bạn ơi,

Đọc được journal cua TMG. Những ngày giờ ghi trong đó là biến cố, hay là rendez-vous của Tuân với FULRO, Nguyễn Văn Thiệu...? Eh! Tuân nhắc tới trái bom CBU, TG Đỗ Cẩn là người phụ trách cho chiếc C-130 cất cánh đó! Sau hôm đó, một nhóm TG họp nhau tại quán Cây Dừa Xa Lộ (có Các và Thạc không cà?).
Anh em ngơ ngác. An Video có nhắc tới tin TMG đang có mặt tại VN để đặt Tổ Chim. Sao cái ǵ An nó cũng biết hết. Lúc đó Tâm mới ở Mỹ về (v́ Hà vừa sanh cháu Thủy, ḿnh không đành ḷng ở lại, mặc dù USAID đă kư giấy can thiệp cho ở lại
Washington). Nghĩ lại bây giờ như trong giấc mơ. Sơn Mu Rùa cũng có mặt trong cuộc họp mặt đó.
Tâm

 

 

Ngày 30.4

 

ÔN CỐ NHI TRI TÂN !
TG họp mặt tại nhà hàng CÂY DỪA ở bên cầu B́nh Triệu (Trung tâm Đức Mẹ Fatima), họp mặt vào buổi chiều, trời có mưa. Hôm đó khá đông, có cha Bề Trên Khiết, cha Đinh Chu Trinh, Bố Đắc ...  chỉ có một số anh em vắng mặt, chắc chắn không có Tạ Thạc, nhưng có Lưu Văn Các.

Người có mặt th́ nhắc nhở người vắng là lẽ thông thường bởi v́ mong họ đến mà không thấy tăm hơi ! Tâm bảo như một giấc mơ ! Giấc mơ này quá dài, v́ đă đưa  nhiều anh em vào cơi vĩnh hằng ! Nguyễn Trí Thức, Lm Phạm Trí Thức, Phạm Mai Bích, Đinh Duy Linh, Lm Vũ Thế Hưng, Đinh Đức Huynh, Đinh Thanh Tịnh, Lm Nguyễn Thanh Lịch, Lm Nguyễn Mạnh Khải, Lm Phạm Ngọc Giá, Lm Huỳnh Đắc Nh́ ...
Tâm nhớ đúng, hồi đó tớ ở Biên Ḥa nên biết thằng Tuân về làm ở nhà máy sữa Nestlé ở khu công nghiệp Biên Ḥa. Nhưng nó có thèm  đến với anh em TG đâu !
Chỉ khi về nguồn 2001, mới thấy mặt Tạ Thạc và Tuân. Nếu không có chuyến về nguồn 2001 th́ kể như mất luôn những bộ mặt đó.
Sau lần họp mặt này, phải rất lâu sau, anh em mới có dịp gặp lại  nhau như ngày hôm nay.
Thân ái.

 

AN

 

 

Tâm Tè b́nh phẩm :

 

Qua tay “ sử gia” Nguyễn Dương An

MọI sự, khi được kiểm lạI dướI ng̣i bút “ sử gia” nó khác ngay! Cảm động quá trờI TMG thấy ḿnh tệ bạc chưa, hả ?  Tâm

 

Cuộc họp mặt dưới bóng dừa, vắng mặt Tính - Chẳng nói ra các bạn cũng đoán ra rồi !

Thăm các bạn mến,

Nghe Tâm và An nhắc lại cái vụ họp mặt dưới bóng dừa mà cảm động. Ngày dó là ngày nào mà ḿnh có mặt nhỉ? À, có phải là ngày “ này . . . ” không ?  Nếu là những ngày này th́ dứt khoát ḿnh không có mặt rồI, v́ lúc đó  “đôi bờ cách biệt” rồI ! – Jos Tính

 

Phạm Ngọc Tuyền lên tiếng:

Các nhà thơ thân mến,

Cảm ơn các nhà thơ đă cho anh em đọc thơ bạn hiền.

Nhân dịp này, xin cho tôi được  nhận họ với anh chị Thanh Phong (Nanaimo), vi có một lần tôi lên đó với  người bà con (la Phạm gia Hưởng ở Vancouver), đă ăn cơm tại nhà anh Phong sau một thánh lễ, nhưng bấy giờ chưa biết anh Phong. Bay giờ, sau khi đọc nhiều emails, xin cho tôi nhận họ nhé! Khi nào ghé Vancouver va Victoria, tôi sẽ ghé thăm anh chị Thanh Phong nghe. Phạm Ngoc Tuyền

 

 
 


Con C̣

(tặng Lăo Tạ)

 

Tinh sương pha tách cà phê

C̣ ngồi c̣ uống tỉ tê một ḿnh

Lắng nghe động tịnh âm thinh

C̣ trông c̣ bắt c̣ ŕnh i-meo

Lâu lâu bắt được mẻo nào

C̣ ngồi c̣ mổ c̣ xào c̣ giăng

Tháng tháng c̣ sắp thành hàng

Ḷ ḍ c̣ gánh ra đ̣ gởi đi

Gởi rồi c̣ mở Pi-xi

Cà phê buổi sáng nhâm nhi một ḿnh

 

Lăo Tè

 

 

Phận Bèo

(Trả lời Lăo Tè)

 

Phận tôi thật đúng  “con c̣”

Thân tôi là phận con  “ḅ kéo xe”

Tâm Thanh độ lượng đó nhe

Phọt thơ sao thấy như se tấm ḷng

Khóc thương  Lăo Tạ long đong

Thấy tay  “c̣ mổ”  mà ḷng sót xa

Vậy th́ hăy mở ḷng ra

Gửi cho Lăo Tạ vài ba truyện t́nh

Lăo đây chẳng đọc một ḿnh

Mà đem phân phát bạn ḿnh coi chung

Tâm mà thái độ lừng khừng

Hà Bá đến viếng th́ đừng trách tôi

Mổ c̣ chỉ có thê thôi

Thân  mà thấm mệt,  lăo ngồi chơi không !

Nói thật chẳng  dám nói ngông

Mong bạn tiếp sức, nếu không … sẽ tàn

Bản tin chắc sẽ … hạ màn !

 

Lăo Tạ

 

 

Lăo Tè đáp lễ:

Bớ C̣!

Đang bận mổ c̣ mà cũng phọt ra thơ lai láng, khiến Các Các phảI khen ! Na Uy lúc nắng lúc mưa chán lắm ! Đang cà phê đó hả ? Nghe Lăo Tạ doạ “ ngồI chơi không” sợ thấy mẹ, phảI gởI 1 truyện ngắn cho mổ c̣ chơi.  Thăm Kim Anh và Thăng Đen  -   Tâm Tè

 

CÁC CÁC lên tiếng:

Trước hết xin bái phục 2 tay thơ Tâm Tè và Tạ Thạc, đúng là “ kẻ tám lạng, ngườI nửa cân” Hai bài thơ rất là t́nh nghĩa ! Bravo 2 bạn ! Các Các sơ cố gắng học để sau này cũng phọt ra ba chữ thơ con cóc để Tạ Thạc khỏI tẩy chay. Cám ơn Tạ Thạc đă trả lời. Chúc Tạ Thạc có những ngón tay sắt để mổ c̣ và để ngoáy, mà ngoáy cái ǵ các bạn có biết không ?  -  CÁC 

 

Lăo Bá  đáp lời:

 

Các  bạn thân mến,

Thấy Chủ biên Tạ Thạc yêu cầu Lăo Tè đóng góp bài vở một cách tha thiết quá khiến Hà Bá mủi ḷng nên xin gửi ngay đến quan Chủ nhiệm bài “ Cái Đêm Hôm Ấy” .

Bài viết này diễn tả một thực trang xă hội Việt nam ngày nay  mà chính Hà Bá đă quan sát, bắt gặp khi ăn ở nhà hàng Thuận Kiều cùng với TMG.

Hôm ấy,  có hai đám cưới của gái Việt lấy chồng Đài Loan. Hà Bá liền làm một cuộc phỏng vấn chớp nhoáng để có dữ kiện viết bài này.

Các bạn thân mến,

 

Lăo Đầu Bạc ( Phát Cúc) vui mừng v́ đánh được tiếng Việt:

            

Cho các bạn hay,Phát đă đánh được  tiếng Việt rồi. Alleluia.

 

Lăo đầu bạc.

 

 

 

 

 

 

T́nh nghĩa anh em lớp Thánh Gia                                     (Khi anh em gặp hoạn nạn, mặc dầu đ ă “ Giơ chân đạp mũi nhọn”)

BBT xin để nguyên văn  những emails của anh em TG hoàn vũ đă viết:

Than gui cac ban TG hoan vu,
Hom nay chu bien Ban Tin xin phep cac ban de duoc nhac den BUI VAN CHAN mot lan nua, vi tinh bac ai xin cac ban niem tinh tha thu cho:Thac va Thang Den vua dien dam voi BVC (luc 3:45 PM ngay 30-4-03) sau khi Chan dieu tri tai Hermanm,s Hospital of Houston 10 ngay truoc day va nay duoc BS dieu tri cho tro ve nha duong benh.Theo ho so benh ly ma BVC doc duoc va cho Thac va Thang biet la Chan da bi chung ung thu (cancer) phoi. La phoi ben phoi trai co mot buou doc, hien Chan duoc dieu tri bang cach cat mot lo nho o gan phoi de dan ong dem thuoc vao tan vet thuong, tri bang phuong phap nay thi toc se rung het toc, nay Chan hau nhu troc dau.Trong ho so co ghi DOI SONG CHI CON SAU THANG NUA LA TOI DA ma thoi vi do^.c to^' da khuyech tan va chay tum lum len ca toi oc roi! Xin bao de cac ban biet de tuy y moi ban hanh xu theo tinh ban hay tinh bac ai voi BVC. Mac dau voi tu cach chu bien de duoc phep thong bao rong rai, nhung xin cac ban coi noi dung tin tuc nay thi chi la tu cach ca nhan.Se khong thong bao tren site TG va TGBT ve benh tinh cung nhu chia vui, se buon cung nhu hau su cua BVC. Ngay 17.5.03 Chan se lam le thanh hon cho con trai ut tai Houston, vo chong Thac Ta, Thang Den, Thuyen Lap se di du dam cuoi nay voi tu cach rieng chu khong phai tinh ban TG Chuc cac ban co mot ngay vui ve va khoe manh.
Than men,Thac Ta & Thang Den ( Houston 30.4.2003)

 

Cac ban Thanh Gia than thuong,Toi nay,dang o so,anh Thac goi cho Phat va noi ve binh tinh cua anh BVC.Phat da dien thoai ngay de tham anh Chan.Anh that cam dong va thu thuc voi Phat rang : luc nay ban be hau nhu that vang bong.Phat cung hua se cau xin cho Chan duoc binh phuc va vui nhan cai kho dau minh dang bi.Phat doi so ve nha mo mail doc nen muon co chut tam su voi cac ban.Cac ban oi,Con nguoi  neu khong tinh khong nghia thi cuoc song theo Phat nghi chang con y nghia gi.Tien bac nhieu,chet cung khong mang theo.Danh vong day roi cung troi theo nam thang va roi cung bi roi vao quen lang...Nhung cai tinh nguoi,du chet cung kho phoi phai.Toi biet anh Chan da di nguoc voi chung ta trong tu tuong va ca hanh dong.Nhung chung ta loai bo anh duoc sao ? Moi nguoi co nhung uu tu rieng cua minh,co nhung nhan dinh theo ca nhan.Nhung cai do co the dung,co the sai...Phat xin cac anh bo nhung cai do qua mot ben va xin cau nguyen nhieu cho Chan."THANH GIA MOT NGAY,THANH GIA MAI MAI".Co xin,se duoc...Cac ban oi,cau nguyen nhieu cho Chan...con viec ban on la do quyen nang cua THIEN CHUA. Cam on anh Huong,cam on Hoang ngoc Le,cam on cac ban ... PhatCuc.Anh Ta Thac va cac anh than men,Rat cam dong khi nhan duoc thong bao cua chu bien ve benh tinh cua BVC,cung nhu loan bao BVC se lo dam cuoi cho con.Nhung Huong khong dong y voi nhung cau ket luan ve "thai do ung xu" doi voi BVC vi nhu NDAn da viet "Thanh gia mot ngay,Thanh gia mai mai"Nen cac ban cu quan he voi BVC trong tinh anh em TG (chu khong phai ti`nh rie^ng ca nhan nhu Thac noi).Chung ta khong tranh luan ve thai do, tu tuong cua BVC,nhung ti`nh nguoi giua anh em thi nen duy tri chu.Ta Thac va anh em co dong y khong?

XinTa Thac chuyen den BVC loi cau chuc "chiu dung nhung su kho' Chu'a trao".

Than men chao cac ban..

PxHuong.

 

Cam on Hang Ngoc Le va Tam Te da cho toi va anh em doc bai tho tinh ban. No tham thia va chan hoa niem vui cua cuoc doi va cua tinh ban!!! Toi xin cam on.

PN tuyen

 

Xin cho Ha Ba gui loi tham dac biet Bui Van Chan. Nguyen xin Chua la cha nhan tu thuong doai va chua lanh benh cho anh.

 

Ha Ba

Kinh thua cac ban,

 

Vua vo so, nhan duoc tin buon do anh chu nhiem TG Web thong bao ve binh tinh anh Bui Van Chan, Ha Ba rat buon va tham thi cau xin Thien Chua la cha nhan tu thuong cat tat benh noi anh. Dong thoi toi viet voi vai van tho van an va nguyen cau. Xin anh chu nhiem lam on chuyen toi anh Bui Van Chan giup toi.

 

Vi khong the lien lac voi BVC, xin anh Thac lam on noi giup voi anh ay rang toi se bo qua tat ca nhung gi ma anh ay co de cap toi ten toi trong mot bai viet moi nhat cua anh ay va toi cung se xoa bo bai "Dao ma bo" tren trang Web cua toi. Viec truoc mat la toi tham thi nguyen cau. Xin Chua cuu thuong anh ay va

chung ta "tha toi cho nhau!".!

 

Thanh khan

 

HB

 

 

Thầm thĩ nguyện cầu

(cho bạn Bùi Văn Chấn)

 

Nghe tin bạn bệnh tôi đau ḷng

Sinh, lăo, bịnh, tử là vậy thôi

Tuổi ǵa thôi biết làm sao tránh

Nguyện cầu xin Chúa cứu anh tôi!

 

Từ bi, hỉ sả Phật thương đoái

Bác ái, yêu thương Chúa nhận lời

Thầm thĩ nguyện cầu xin Chúa đoái

Mẹ hiền nhân hậu cứu anh thôi!

 

Hoàng Ngọc Lễ

 

 

Cac ban than men,

Toi rat dong y voi anh Pham Xuan Huong, va con hon the nua, toi de nghi cac ban  hay doi xu voi BVC nhu mot TG khi gap benh nan : tham vieng, an ui, ...

de BVC thay rang TG truoc sau van la THUONG YEU, THAN AI. DAU CO TINH THUONG YEU, O DAY CO DUC CHUA TROI, UBI CARITAS EST, DEUS EST

Noi thuc voi cac ban rang  da co lan toi nghi den tinh huong nay, de canh tinh BVC thi phai co mot lieu thuoc dang, cuc ky dang, rat co the day la lieu thuoc dang do. Neu dung nhu vay thi chung ta phai cam ta Thien Chua, cam ta TG NAZARET da thuong den  TG VN, khong danh long loai bo mot thanh vien da tung dua chan dap mui nhon (loi cua cha giao Mai Xuan Triet).

Mot cach cu the, toi de nghi ba ban Houston (TA THAC, THANG DEN, THUYEN LAP) den tham BVC voi tu cach thay mat cho anh em TG tren khap hoan vu. Cac ban khac thi goi loi tham hoi de Ta Thac chuyen den voi Chan va gia dinh anh ay.

Ngay 17 thang 5, ba ban cung den chuc mung dam cuoi con cua BVC voi tu cach thay mat cho anh em TG. Toi co mot nguoi chau (keu toi la bac ruot) chet vi ung thu phoi, 33 tuoi, dau don lam, dau rung het moi soi toc. Do vay ma toi hieu duoc noi kho cuc cua BVC bay gio. Toi nghiep BVC qua ! Chung ta moi mat HUNG CO,  6 thang nua lai mat BVC ! Roi den ai nua day ???? Do la nhung chuyen VE NGUON cung voi nuoc mat ! Khong ai muon, nhung khong ai tranh khoi  !!!

Nho Thac chuyen loi gia dinh An hoi tham Chan va gia dinh cua Chan, cau chuc anh ay qua con nguy kich nay. Chuc cac ban song vui, song khoe, tinh ban TG mai mai ben vung !

Than ai Nguyen Duong An

 

 

 

 

Các bạn thân mến,

Hôm nay là ngày Lễ Lao Động, giáo hội cũng “thánh hoá” thành ngày kính thánh Giuse Thợ. Xin chúc mừng tất cả các bạn Giuse.

- Đặc biệt chúc mừng Nguyễn Dương An và Nguyễn Thị Như Loan 32 năm thành hôn. Không phải một t́nh cờ mà ngày cưới của An-Loan “rơi” vào ngày này. Sau khi giấc mộng làm linh mục Ḍng Tên không thành, An cùng Như Loan “lập một nhà ḍng” riêng với đầy đủ tinh thần của một cộng đoàn lấy t́nh yêu làm nền tảng, trong đó ḿnh thấy (dù từ xa) những nét như một gia đ́nh Nazareth – ḥa hợp như một ban nhạc giao hưởng. Các cháu vui sống, cười đùa dí dỏm, trêu cả bố mẹ và... các bác đạo mạo. “Nh́n” cảnh Trân Khanh và Hân Trân tiếp tay với “Bán ô” lên trang và minh họa TG-Hồi Kư, lẽo đẽo theo về nguồn, Giang giúp làm Trang Net TG trong giai đoạn sơ khai... ḿnh cũng có thể h́nh dung gia đ́nh đó như thế nào trong mọi việc lớn nhỏ. Ḿnh thèm lắm. Cùng với gia đ́nh An-Loan chúng ta cám ơn Chúa v́ 32 năm hạnh phúc của hai bạn.

- Lại nói về Phạm Ngọc Tuyền nhận họ với Phạm Thanh Phong (Thái). Ơ! Sao có chuyện lạ như thế? Một lăo ở Thái B́nh, một lăo ở Bùi Chu (Quần Cống với Tâm Tè), không lẽ chỉ v́ thích nhậu mà thành bà con? Nếu thế trong TG lại có một phe Hũ Ch́m do Kim Long và Hà Bá (chưa phân thắng bại trong cuộc đấu tranh chức chưởng môn) đứng đầu và có Phong Thái, Ngọc Tuyền, Tuân Mất Gốc (và chắc chắn c̣n nhiều nữa) làm... đồng lơa! Cái phe này, rất tiếc bác sĩ bắt Tâm xinh đứng ngoài. “Nước lă th́ uống rượu đế đổ đi!”. Nhưng có một điều bí mật mà h́nh như chính Phong Thái không biết: cậu có họ với tớ cơ! Mẹ tớ họ Phạm, lại ở cùng làng, chắc chắc mẹ tớ với bố Phong Thái có họ với nhau. Không chừng truy gia phả ra sẽ có một cặp bác-cháu như Tuân với Các, Khải.

- Về việc Bùi Văn Chấn, ḿnh rất cảm phục thái độ khoan dung của các bạn Thạc, Thăng Đen, Hà Bá và cha Hương. Vậy cũng cầu nguyện cho Chấn chịu khó cho nên và b́nh an trở về (“về đâu” th́ tùy lương tâm Chấn). Bây giờ mấy thư viện sách mà Chấn đă đọc và nhờ đó trở nên thông thái, chắc không giúp ích ǵ  nữa rồi.

- Hà Bá không đọc được email mà An viết về cuộc họp Quán Cây Dừa, là uổng lắm. Tâm không có bài đó ở nhà. Hà Bá muốn đọc th́ phải xin An gởi lại.

Email này bắt đầu viết lúc 9 giờ sáng, nửa chừng có việc cần phải đi gấp sang tận Thụy-điển. Bây giờ 11 giờ khuya mới về viết tiếp và gởi th́ An-Loan đă đi ngủ, và sang ngày mùng 2.5. Một lời chúc muộn, không muộn lắm.

Thân mến

Tâm Tè

 

 

Hùng Hạp Trần lên tiếng:

Tôi đồng ư vớI bạn An, có lẽ đây là một cơ hộI tốt mà Chúa dành cho Chấn để làm hoà vớI Người. Dù sao Chấn cũng được sinh ra từ gia đ́nh đạo đức, và trong đờI anh ta cũng có lúc cậy trông Thiên Chúa một cách nhiệt thành. Vả lạI Chấn nói rằng anh ta rất sùng kính Đức Mẹ, có lẽ nhờ sự sùng kính này mà Mẹ ban ơn cho Chấn được làm hoà vớI Chúa. Tuy nhiên dù anh ta có làm hoà vớI Chúa hay không là quyền tự do cuả anh ta. Giai đoạn này tôi tin rằng không c̣n ai trong anh em TG mà c̣n giận hờn ruồng bỏ Chấn đâu. 

Xin  các bạn hăy cầu nguyện thật nhiều cho anh ta chịu đựng được những sự đau khổ về tinh thần cũng như thể xác trong cơn bệnh hoạn và hăy làm hoà vớI Chúa.  – Hùng Hạp Trần Anthony

 

Tiếng nói của ĐỊNH MÙ:

Thạc và Thăng thân mến,

 

Hom nay duoc tin BVC benh nang qua hau khong qua noi, minh da cau nguyen suot hom nay moi lan nho den Chua xin Chua thuong goi Cha Ve Nguon vi long thuong xot cua Chua lon lao hon bat cu toi nao cua chung ta. Nho Thac , Thang noi voi Chan cho Dinh xin loi ve bat cu dieu gi toi lam Chan buon, cho minh goi loi chuc mung Hon le cua con Chan vao giua thang nay. Minh cung hua se doc cho BVC moi ngay 50 kinh Man Coi trong muoi ngay, xin cac Ban TG hop y voi GH trong nam Kinh Man Coi nay de dac biet xin Duc Me thuong Chan cach rieng.

 

Nho den BVC hom nay ma truoc day khi gap cuon sach Cong Giao ben BO VUC THAM cua Ch., minh da noi voi Thac la mong cho Ch. song lau de xem CG co xuong vuc tham hay nguoc lai,khong ngo do la dau chi de chung ta biet Thien Chua thuong BVC chung nao. Xin Dang Phuc Sinh thuong dac biet Ch.

 

Hom nay le Thanh Giuse Tho, minh cung nho den BVC nua. Toi tu hoi: Chua goi Cha Hung ve trong mua Chay, bay gio BVC nga benh nang trong mua Phuc Sinh, mot mau nhiem ?

 

Dinh Mu

 

 

Vạn dặm t́m nhau

(Tặng Lăo Đầu Bạc và các bạn TG Houston)

 

New Orleans đến Houston

Đường dài không nghỉ 6 tiếng liền

Sáu trăm cây số t́m thăm bạn

T́nh nghĩa thân t́nh Lăo Ǵa Gân!

 

Baton Rouge – Beaumont thẳng tiến

Đường tuy xa nhưng t́nh bạn lại gần

Gặp nhau đây nước mắt dài thương mến

Gởi trao nhau bao kỷ niệm êm đềm

 

Lăo Bá

 

 

 

 

 

 

 

THƯ CÁM ƠN T̀NH BẠN TG CỦA BÙI VĂN CHẤN

 

Houston 5.5.2003

 

Các bạn TG thân mến,

 

Sau khi gửi lời chào “Vĩnh biệt Thánh gia” ngày 27.02.2003 tôi nghĩ rằng mọi liên hệ giữa chúng ta đă hoàn toàn chấm dứt. Tôi không thể tưởng tượng được đến nay tôi vẫn nhận được rất nhiều t́nh cảm yêu thương của các bạn từ khắp nơi qua sự thăm viếng, qua những cú điện thoại viễn liên và qua thư từ của các bạn gửi đến. V́ thế tôi viết lá thư này để đáp lại những ṿng tay mở rộng của các bạn.

Ư nghĩ đầu tiên của tôi trong lúc này là tôi nhận thấy câu nói của Nguyễn Dương An qủa “ có gang có thép” THÁNH GIA MỘT NGÀY, THÁNH GIA MĂI MĂI ! Thực tế đă chứng minh dù anh em chúng ta có hờn giận nhau đến đâu cũng không dễ ǵ dứt t́nh với nhau được. Tất cả chúng ta đều là những người hiểu biết và độ lượng. Chúng ta biết rằng các anh em cùng cha cùng mẹ c̣n khác tính nhau, huống hồ anh em TG chúng ta không cùng ruột thịt.

 

Thời gian 5,10 năm có thể làm cho ḷng người thay đổi, huống hồ anh em TG chúng ta đă quá nửa thế kỷ chẳng lẽ không có sự biến đổi tâm tư hay sao? Tôi ở trong trường hợp biến đổi tâm tư và nhân sinh quan đó, nhưng t́nh bạn của tôi vẫn như xưa không hề thay đổi. Tôi vẫn một ḷng quư mến các bạn, vẫn chung thuỷ nguyên vẹn t́nh bạn thơ ngây của hơn 50 năm về trước.

 

Tôi đang nói với các bạn những lời chân thật xuất phát từ đáy ḷng ḿnh, bởi v́ tôi là “ một con chim ẩn ḿnh chờ chết”!

 

Trước hết tôi cám ơn tinh thần khoan dung bao la như biển cả  của bạn Phạm Xuân Hương và tôi xin nghe theo lời bạn là “ vui ḷng chịu đựng những sự khó mà Thượng Đế trao cho”.

 

Tôi đặc biệt cám ơn bạn Nguyễn Dương An đă ân cần thăm hỏi tôi và gia đ́nh. Từ trước đến nay, đọc thư của An tôi đều khám phá ra nhiều điều độc đáo và hấp dẫn.

Bạn An ơi, trong lúc bệnh hoạn này tôi đă thấy rơ hơn lúc nào hết: T́nh bạn TG là t́nh bạn hiếm có trên đời này, một thứ t́nh bạn nhẹ nhàng nhưng t́nh thân vô cùng sâu đâm, một t́nh bạn vô cùng quư giá mà không một ai có thể mua được bằng tiền tài vật chất.

 

Người đầu tiên đem đến cho tôi một sự ngạc nhiên là Hoàng Ngọc Lễ từ Thụy Sỹ gọi điện thoại thăm tôi. Sau 15 phút trao đổi tâm t́nh, hai đứa chúng tôi đă thông cảm nhau và tất cả mọi giận hờn đều tan biến hết!. Tôi nhờ Lễ chuyển  lời thăm hỏi của tôi đến hai bạn Tuân (Thụy Sỹ) và Tâm Tè ( Na Uy) cùng gia đ́nh quí quyến.

 

Buổi chiều cùng ngày tôi nhận được cú điện thoại của Hùng Hạp từ California  gọi qua và của  Vũ Thanh Phát từ New Orleans gọi tới. Tôi đă vẫy tay nói lời “ vĩnh biệt” các bạn, nhưng các bạn đă không chấp nhận lời chào đó của tôi.. Dù tôi là Bùi Văn Chân hay Charlie, tôi vẫn là bạn của mọi TG trên trái đất này và v́ tôi vẫn là một TG.

 

Bạn An và các bạn thân mến,

Căn bệnh mà tôi đang phải chịu đựng lúc này đúng là một “liều thuốc cực đắng” như An nói đấy. Ngoài cái bướu ung thư lón bằng ngón tay cái ở phổi trái, tôi c̣n hai cái bướu nhỏ (2 – 3 m/m) ở óc và cột sống. Mấy bướu nhỏ này đến lúc phát tán tôi sẽ bị bất tỉnh và tê liệt toàn thân, hiện nay đầu tôi đă bị rụng tóc 80%. Đến hôm đám cướI con trai tôi (17-5-2003) đầu tôi sẽ sẽ trọc lóc. Chắc chắn tôi phảI mua bộ tóc giả  độI vào mớI dám xuất hiện trước mặt mọi người.

 

Hôm đám cưới con tôi sẽ có mặt vợ chồng Thạc, vợ chồng Thăng và Thuyên ( vợ Thuyên mắc bận không đi được). Đặc biệt có mặt một thành viên TG ở xa sẽ bay về tham dự nữa nhưng danh tánh  của nhân vật bí mật này tôi không được phép tiết lộ.

 

Trong điện thư ngắn An gửi cho Nguyễn Thanh Định, An có đưa cho anh em coi tấm ảnh của vợ chồng tôi chụp ở Washington D.C. năm 2000. Tôi rất thích thú đọc lời khen của An dành cho bà xă tôi: “Vợ  của Chấn là ngườI rất ngoan đạo. Thật là một ngọn đèn sáng bên cạnh một bóng tối đen ng̣m !”

 

Chiều hôm qua, chủ nhật 4-5-2003,  Tạ Thạc từ North và Thăng Đen từ South Houston lái xe đến nhà thăm vợ chồng tôi. V́ được thông báo trước nên tôi dặn vợ tôi ở nhà để đón tiếp hai bạn.  Đúng 4 giờ chiều th́ nghe tiếng chuông ở cửa chính reo lên tôi chạy ra mở cửa th́ thấy bạn Thạc tay cầm một hộp lớn đựng trái cây nói là để cho bệnh nhân tẩm bổ. C̣n Thăng th́ tuyên bố diện cho anh em TG  theo An đề nghị, đến thăm vợ chồng tôi và mời mọi người đi ăn nhà hàng cho vui.

 

Hai ông bạn cùng tuổi Đinh Sửu với tôi ở Houston từ xưa đến nay luôn đối xử hết sức tận t́nh và chu đáo đối với các anh em TG. Tạ Thạc  rất xứng đáng được đề cử giữ chúc vụ Chủ Biên vô thời hạn và Thăng Đen rất xứng đáng trao chức Tổng Thủ Quỹ, quản lư chi tiền dài dài. Có phải vậy không các ban?

 

Các bạn thân mến, tôi hiện đang ốm đau nhưng cũng ráng viết thư khá dài để thăm và cám ơn các bạn v́ căn bệnh biến chứng lúc nào không thể đoán trước được, biết đâu đây chẳng phải là bức thư cuối cùng của tôi!

 

Tôi bị sút 5 kư so với một tháng trước đây, tuy vậy về mặt tinh thần tôi không bị sa sút chút nào cả. Tôi tin rằng Thượng Đế đă sinh ra tôi từ HƯ VÔ th́ tôi sẽ được trở về với HƯ VÔ là điểm xuất phát của ḿnh. Cái chết là ngưỡng cửa đưa chúng ta vào cơi hư vô thanh tịnh tuyệt vời. Xin các bạn hăy mừng cho tôi v́ chẳng c̣n bao lâu nữa tôi sẽ được giải thoát khỏi cơi đời ô trọc này để đi vào cơi b́nh an tuyệt đối và vô tận của Thượng Đế.

 

Thân chào các bạn.

 

Bùi Văn Chấn

 

 

 

T́nh nghĩa anh em lớp Thánh Gia

 

Vài ḍng cảm nghĩ của anh em TG  dự lễ cưới của:

Hai cháu Bùi Vũ Tuấn Khang & Nguyễn Thị Tường Vi ( 17.5.2003)                                     

                                                                       Chủ biên Tạ Thạc ghi lại

 

Thưa các bạn,

 

Khi BVC lâm bạo bệnh, anh đă báo tin cho BBT /TGBT  Hải ngoại biết bằng cuộc điện đàm với Tạ Thạc và Thăng Đen.

 

Sau đó Trưởng BBT/TGBT Quốc nội  Nguyễn Dương An  và  Lăo Hà Bá – Hoàng Ngọc Lễ, Trưởng Ban Kỹ thuật Trang nhà  (TG Website) cũng được thông báo.  

 

Rồi toàn thể TG hoàn vũ cũng được thông tin đầy đủ.

 

Phản ứng của các bạn TG tương đối thuận lợi trong t́nh bác ái Chúa Kitô là yên ủi và cầu nguyện cách riêng cho người anh em “ dám giơ chân đạp mũi nhọn “ (chữ của Cha giáo Triết). 

 

Tiếp theo tin buồn đó th́ lại có tin vui là ngày 17.05.2003 sẽ được tổ chức lễ thành hôn cho Bùi Vũ Tuấn Khang và Nguyễn Thị Tường Vi  ( Tuấn Khang là con trai thứ 3 cũng là con út  của  anh chị Bùi Văn Chấn và Vũ Thị Phượng Liên).

 

Bên quốc nội, bạn Anvideo có gửi điện thư chúc mừng  đến anh chị Chấn Liên và đồng thời đề nghị BBT hải ngoại tại Houston, đại diên cho tập thể anh em TG hoàn vũ có lời mừng anh chị Chấn và chúc mừng cho đôi tân hôn.

 

Đến dự buổi tiệc tân hôn có vợ chồng Thăng Đen – Hoàng Thu , vợ chồng Tạ Thạc – Kim Anh và đặc biệt có vơ chồng  Vũ Phát – Chung Cúc đă v́ t́nh nghĩa bạn bè không quản ngại lái xe từ New Orleans (Lousiana) 6 tiếng đồng hồ lái xe đến Houston dự tiệc cưới này.

 

Chẳng cần nói thêm các bạn TG hoàn vũ cũng đă biết rằng anh chị Chấn Liên rất cảm động và luôn ca ngợi t́nh bạn TG bất diệt. Hôm nay Chấn vui khoẻ hẳn lên, nhưng theo lời anh nói tóc đă bị rụng tới 8-90% nên phải thay thế bằng bộ tóc giả để quan khách đến dự thấy mọi sự b́nh thường. 

 

Chấn nhắc lại rằng rất cảm ơn bạn Hoàng Ngọc Lễ, anh nói với tôi rằng cả hai đều đă thông cảm nhau, nói khác đi c̣n thương mến nhau hơn các bạn khác nữa!

 

Cứ nh́n bề ngoài th́ ta thấy tính lạc quan của Chấn vẫn không có ǵ thay đổi, nhưng nét mặt của chị Phượng Liên th́ có nét thoáng buồn trong niềm vui hiện tại, chị cười đó nhưng đôi mắt rướm lệ, đôi khi quay mặt thấm những giọt lệ mà chị khóc thầm.

 

Tôi xin mượn bài thơ NÀNG sau đây của Lăo Đầu Bạc (Vũ Thanh Phát) để kết thúc mấy ḍng tâm sự này.

 

Xin cám ơn và thân chào các bạn.

 

Houston ngày  Memorial Day 26.05.2003

Tạ Thạc

 

 

NÀNG

 

Thân ái tặng  chị  Bùi văn Chấn.

 

Thuở  xa ấy nàng như bông hồng thắm,

Đẹp hơn trăng  và rực rỡ  hơn hoa .

Trên ḿnh voi,nàng oai vệ  như  Bà

Trưng Trắc  đó c̣n  ghi trong sách sử.

Thời  gian ấy,nàng chính là thuc nữ.

Nét đoan trang,diễm lệ khó ai b́…

Bao chàng trai ṿng lượn trồng cây si .

Nàng chỉ  chấm  đấng anh quân ngành luật.

Nàng yêu chồng với t́nh yêu  chân thật .

Trong yêu thương cho đời  những con xinh .

Nghĩa  vợ chồng măi măi vẹn chữ t́nh.

Với thiêng liêng là người con ngoan đạo .

Đôi bất đồng luận  suy trong tôn giáo,

Khiến hai hàng ngọc lệ  khẽ  tuôn rơi …

Nàng chỉ biết  chắp tay qùy  khấn Trời

Sao cho qua những hăi hùng giông tố.

Nàng thầm lặng không bao giờ thố lộ.

Những riêng tư ôm ấp chỉ  ḿnh thôi,

Để trọn vẹn t́nh nghĩa suốt một đời

Cho chồng yêu,cho con thương trọn vẹn.

 

Hôm nay đây,t́nh cờ   tôi đuợc đến,

Gặp  bạn  hiền quá nửa thế kỷ qua.

Tay ôm anh mà  lệ  như muốn sa.

V́ nghe được những khắt khe định mệnh.

Anh vướng phải một nỗi nguy trọng bệnh

Khó kéo dài cuộc sống trên dương gian

Phải bỏ lại  vợ  con rất hiền ngoan

Để trở  về với   hư  vô  cát  bụi ….

 

Tôi  nh́n nàng ôm nỗi  sầu  trăm mối  

Mắt lung linh những ngấn lệ sương mai,

Ṿng quầng thâm ngay trong giữa chính ngày

Vui hợp  hôn con út yêu của  mẹ .

Tôi muốn khóc,nhưng phải ngăn ḍng lệ

Khi thấy nàng ôm nặng những thương đau

Bởi  cách xa,bởi  ly biệt  u  sầu :

Con ĺa mẹ,chồng sẽ  vào kiếp khác….

 

Ôi  Con Tạo,tại sao lại  tàn   ác ,

Đem đau thương giầy xéo phận liễu mềm,

Cho cuộc đời cố gắng t́m ấm êm,

Bên chồng con cùng niềm tin trong Chúa ….

 

Xin  các bạn tiếp tục  cầu nguyện cho Anh chị Chấn

trong t́nh nghĩa anh em  Thánh gia ḿnh  .

 

Vợ chồng  PHÁT CÚC                                 

 

 

 

 

 PHẦN TRUYỆN NGẮN

 

1.- Di Ngôn Lạ                                  Tác giả:  Tâm Thanh

 

Di Ngôn lạ

(Tâm Thanh)

Diệu có hẹn với Minh Đức, con bạn từ Trondheim xuống chơi bằng xe lửa. V́ xe tới trễ nửa giờ đồng hồ, Diệu lên đại sảnh chơi. Cái ṿm nhà ga cao ngút, những cửa hàng bán đồ kỷ niệm rực rỡ ánh đèn, và cảnh người tấp nập đi lại hoặc chờ đợi, bao giờ cũng là một cái thú cho một cô gái có lần sống bốn năm trong rừng u tối của khu kinh tế mới, ngày ngày nh́n những chuyến xe lửa vàng đèn lao qua.

Bỗng cô thấy một người đàn bà sang trọng đứng lục bóp, rồi lục túi xách. Các bà các cô lục túi giữa đường giữa chợ là chuyện thường, quên ch́a khóa xe, t́m điện thoại, t́m địa chỉ hẹn... nhưng nh́n một bà sang trọng như thế kia mà đi lục túi một cách cuống quít trước cầu tiêu công cộng th́ nhất định không phải là chuyện thường. Khi bà bắt đầu giậm chân như đang nhảy quick step th́ Diệu đă hiểu hết nội t́nh ngoại lư, và không nghĩ ngợi thêm nữa, cô bước tới, dúi vào tay bà đồng năm kroner. Bà không kịp cám ơn, lật đật nhét đồng tiền vào lỗ khóa. Nhưng có lẽ khi con mắt nh́n thấy cánh cửa cầu tiêu, các loại cơ ṿng, cơ nhíu trong bà tưởng giờ giải phóng đă điểm, không chịu nổi sự kềm kẹp của thần kinh hệ trung ương nữa, bàn tay bà run lẩy bẩy, nhét đồng tiền không lọt. Đồng tiền rớt ra ngoài, lăn tới chỗ Diệu đứng. Diệu vội vàng nhặt đồng tiền, nhét vào lỗ khóa giùm bà. Bà mở cửa, nhào vô. Diệu hy vọng bà chạy... kịp.

Trong lúc bà làm cái việc mà người thanh tao gọi là ‘việc cần’, Diệu đứng ngoài mỉm cười, lẩm bẩm:

“Nhất định đây là đối tượng lư tưởng của di chúc!”

Một cái di chúc kỳ cục.

Cách đây chín năm, lúc mới ở đảo sang, Diệu bị lao phổi, phải nằm bệnh viện Glittre, một bệnh viện bài lao cũ kỹ nằm trên núi, phía bắc Oslo. Diệu nằm chung pḥng với một bà già người bản xứ cô độc. Mặt bà nhỏ teo như một trái táo héo, nhưng tươi cười. Diệu cũng cô độc, em trai chết v́ ḿn, cha mẹ chết v́ vượt biên, cô sang Na-uy một ḿnh. Hai người cô độc, đồng bệnh dễ trở thành bạn. Bà thích ăn cùng lúc với Diệu trên cái bàn con đặt gần cửa sổ nh́n ra rừng thông. ƒn xong, bà thường rủ Diệu ra coi chương tŕnh truyền h́nh thiếu nhi, rồi trở về pḥng ngồi kể chuyện ‘hồi đó’. Có điều ǵ bất măn với ‘thời nay’, ví dụ ngày nay người ta chỉ biết đồng tiền, bọn trẻ không biết nhường bước cho người già, người giầu chạy sang Venezuela và Tây-ban-nha trốn thuế, người nội trợ phơi quần áo ngày chủ nhật... bà thường nói:

“Thiệt t́nh! Không biết mắc cỡ!”

“Bệnh lao là bệnh của người nghèo. Ngày nay, nước Na-uy giầu có mà để c̣n bệnh lao. Thiệt t́nh! Không biết mắc cỡ!”

“Vương quốc Na-uy mắc cỡ hay... bà mắc cỡ?”

Bà cười. Trái táo dúm dó một cách... tươi tắn.

Vừa kể chuyện, bà vừa nắn bóp cánh tay cho Diệu, như là để ‘cầm’ người nghe chuyện. Khi cửa pḥng mở và có người khác qua lại, Diệu thấy ngượng, nhưng phân tích măi không biết tại sao lại phải ngượng, cô để yên cho bà thoa bóp như bà ngoại nắn xương cốt cho mấy đứa nhỏ.

Sau thời gian trên nửa năm điều trị, Diệu lành bệnh. Ngày chia tay, cả hai bà cháu cùng khóc. Bà nói:

“Cháu bóp tay cho bà một chút!”

Diệu cầm cánh tay khẳng khiu của bà thoa nắn, thấy mặt bà thư giăn, khoan khoái. Lúc đó Diệu mới hiểu thoa bóp là một món quà mấy tháng nay bà chỉ cho mà không được nhận. Diệu không biết bà cần.

Trở về đời sống b́nh thường, bận học hành, bận vớt vát lại thời gian mất mát v́ bệnh tật, và nhất là tại cái tính lần khân, Diệu không trở lại thăm người bạn già. Một lần đi trượt slalom trên Geilo, Diệu dừng chân trên đỉnh núi, nh́n trời xanh và ánh sáng chói lọi trên tuyết, cô sực nhớ tới bà già, và bỗng nhận ra một điều: hai ba năm nay cô ngần ngại trở về núi Glittre có lẽ trong thầm kín không muốn trở lại những tháng ngày u ám.

Mặc cảm ‘trâu chậm uống nước đục’ khiến Diệu cố gắng hết sức, nhờ thế cô được điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học. Ḷng Diệu nhẹ lâng lâng, một tương lai rực rỡ hiện ra trước mắt: cô sẽ xin vào học một ngành ‘đắt’ nhất, sẽ ra trường và làm thật nhiều tiền. Với chức vị ‘sĩ’ và một trương mục năm sáu con số, cô sẽ ngẩng mặt lên với đời. Giấc mộng đẹp đó cô không biết chia sẻ với ai, bỗng nhớ tới bà già, người thường nói với cô “Con đừng lo ǵ cả, den tid den sorg*”. Cô lên bệnh viện t́m th́ được biết bà chết rồi. Bà chết v́ sưng phổi. Thấy Diệu khóc nức nở, các cô y tá chạy đi t́m bà y tá tên Marit ngày xưa thường chăm sóc cho cả hai người, Diệu và bà già. Marit đưa lại cho Diệu một bức thư do bà già gởi. Thư đề địa chỉ tạm của Diệu, đóng dấu bưu điện: “Trả lại - Không rơ người nhận.” Marit nói:

“Tôi giữ cái thư này, hy vọng có ngày cô trở lại... May quá cô trở lại thật!”

Bức thư viết về những việc nhỏ bé xung quanh căn pḥng bệnh, như thói quen của bà khi c̣n sống:



“Glittre ngày...

“Diệu thân mến,

“Sao lâu quá con không trở lại thăm bà? Chắc con bận học? Con có khỏe không? Có giữ ngực ấm không? À, ở đây bà vẫn khỏe. Con Fin, con sóc trên cây thông gần cửa sổ pḥng ḿnh đó, con nhớ không? có thêm một con bạn. Cây xương rồng bà quên tưới ba bốn tháng, vậy mà hôm lễ Phục sinh, nó ra một chùm hoa đỏ thắm. Con mà ở đây th́ tha hồ ngắm và ngạc nhiên. Các cô y tá tới, bà khoe, họ trầm trồ khen, nhưng khi bà đề nghị tặng th́ ai cũng từ chối. Con nhớ cái đồ xỏ kim con cho bà không? Tiện quá, nhưng tay chân bà thế này c̣n khâu vá ǵ nữa, bà cho chị lau nhà, chị ta cũng không lấy, nói mắt c̣n tỏ. Bà buồn v́ bà không có ǵ để cho. Cái buồn khác trong bệnh viện là những người vô sau họ lại về trước ḿnh. Như vậy có nghĩa là bà sẽ ở lại đây vĩnh viễn, cho tới khi Chúa tới rước đi. Trước khi chết, bà chỉ thắc mắc một điều: Có thể nào người nghèo giúp đỡ người giầu được không? Con thấy đó: người giầu, nếu muốn, làm vui ḷng người nghèo, dễ quá. Nhưng ngược lại th́ sao? Con c̣n sống thêm nhiều năm tháng, con thử trả lời câu hỏi trên cho bà. Bà không có người thân trên đời. Sáu tháng ở chung pḥng, con đă thành người thân duy nhất của bà, bà để lại tất cả tài sản của bà để con làm việc này:

Giúp cho những người giầu kẹt tiền.

Con hăy coi đây là di chúc của một bà già lẩm cẩm.

Con ở lại b́nh yên.

Solveig

PS: Kèm theo 10 kr.”

Làm sao, với mười đồng, người ta có thể ‘giúp cho những người giầu kẹt tiền’? Diệu ngồi xuống cái ghế bành mà bà Solveig thường ngồi coi chương tŕnh truyền h́nh thiếu nhi.

“Marit, bà nghĩ tôi phải làm ǵ?”

“Đưa mười đồng cho Frelsesarméen”*

“Frelsesarméen chuyên giúp người nghèo, tôi sợ không hợp với tinh thần di chúc Solveig. Nếu giúp người nghèo th́ đâu có ǵ rắc rối.”

“Bà Solveig này cũng rắc rối thật đó.”

“Lúc c̣n sống bà ấy hay đùa trẻ con lắm. Có thể bà viết di chúc đùa không?”

“Theo cách viết trong thư th́ bà ấy nói nghiêm nghị. Tôi nghĩ bà ấy muốn nhắn gởi ǵ đó cho riêng cô.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng dù sao tôi nghĩ tôi phải làm theo lời di chúc, tới đâu hay tới đó.”

Bà Marit bỏ đi giúp một người đẩy cái xe lăn vào thang máy, rồi trở lại nói:

“Tôi nghĩ ra rồi: cô đem cho Hội Hồng thập tự là xong.”

“Sao vậy?”

“Hồng thập tự là một hội có quỹ cả trăm triệu, tức là giầu; nhưng lúc nào cũng kẹt tiền.”

Diệu nghe nói hợp lư, cầm tờ giấy bạc đưa cho bà Marit:

“Vậy bà cầm và đưa cho Hồng thập tự giùm.”

“Không được, di chúc đề đích danh cô, cô phải thi hành.”

Diệu nửa đùa nửa thật:

“Giữ lá thư, bà cũng đă vô t́nh dính vào vụ này rồi... Vậy tôi xin giữ tiền, nhưng đề nghị bà là kiểm soát viên của cái quỹ... gọi là quỹ ǵ?”

“Quỹ di tặng,” bà cười nói tiếp “Nhiều người trước khi chết, để lại gia tài cho một một công cuộc từ thiện, một lư tưởng. Giải Nobel là một trong các quỹ này. Ă Na-uy có hằng chục ngàn quỹ di tặng. Có quỹ lớn hằng chục triệu, có quỹ nhỏ mươi ngàn, nhưng theo tôi biết, chưa có quỹ nào nhỏ như cái quỹ này - mười đồng!”

“Tôi không ngờ Solveig nghèo thế.”

“Cô biết tại sao bà ấy hết tiền không? Tiền hưu mỗi tháng bà cho các cơ quan từ thiện hết, chỉ để lại chút tiền tiêu vặt. Điều này, bà chết rồi người ta mới biết. Mười đồng này là ‘đồng bạc của bà góa’ trong Thánh Kinh đây.”

“Vậy mười đồng cuối cùng này, chúng ta càng phải trân trọng hơn. Bà giúp tôi quản lư cái quỹ này, nhé?”

“Cũng được.”

Xuống núi Glittre, Diệu mua hoa đi thăm mộ bà Solveig. Cô vuốt cây thánh giá bằng xi-măng mà tưởng tượng đang vuốt cánh tay bà già, nước mắt cô tuôn ra.

Do một động lực vô h́nh, Diệu không tặng mười đồng cho hội Hồng thập tự, mà giữ trong người. Lúc nào cô cũng để mười đồng trong bóp, lúc đầu là chính tờ mười đồng của bà già, sau Ngân hàng Quốc gia thâu hồi tiền giấy, phát hành đồng cắc, cô cất tờ giấy làm kỷ niệm, và mang tiền cắc. Lúc nào cũng ŕnh chờ... cơ hội. Nhiều lần Diệu tưởng làm xong nhiệm vụ tới nơi, ví dụ cái lần gặp một ông đi Mercedès, không có tiền lẻ đậu xe, Diệu đưa tiền, ông không lấy mà c̣n trợn mắt ngạc nhiên; lần khác, hồi điện thoại lưu động c̣n hiếm, một bà sang trọng cần điện thoại công cộng mà không có tiền lẻ, Diệu xăng xái lấy đồng mười của ḿnh, th́ máy nó lại không nhận. Diệu có một bà bác ở Mỹ, có ba tiệm ‘neo’, ngày thu vào khoảng mười ngàn đô, nhưng lúc nào cũng than kẹt tiền, Diệu tính hay là đổi mười đồng Na-uy ra một đồng mốt Mỹ gởi sang cho bà ấy đỡ kẹt; nhưng sợ bà ấy chửi cho, Diệu không dám. Cứ thế, Diệu không làm sao thanh toán cái của nợ đi được. Trừ một điều là Diệu học được thói quen chú ư tới những nhu cầu nhỏ bé của người khác, những nhu cầu đáng giá khoảng mười đồng krone, đồng mốt đô Mỹ.

Hôm nay Diệu hy vọng đă gặp đối tượng ‘giầu mà kẹt tiền’ rồi. Người đàn bà đang ở trong cầu tiêu, trông có vẻ giầu sang, không giám đốc, cũng bác sĩ, luật sư hay thương gia, Diệu nhất định phải chờ bà ra.

Cửa nhà vệ sinh mở, bà sang trọng đi ra, mặt mày nhẹ nhơm, sảng khoái. Thấy mặt Diệu, vẻ sảng khoái biến ngay ra vẻ ngạc nhiên, rồi chỉ một giây, bà vỡ lẽ:

“À! Cô chờ tôi? Tốt lắm, cô chờ tôi chút, tôi đi rút tiền ở minibank trả lại cô.”

Diệu không kịp cải chính, cứ lẽo đẽo theo sau bà, như một mụ đi đ̣i nợ. Bà nện giầy cao gót vững chăi tới minibank, che thật kỹ trong lúc bấm mật mă, rút tiền và mua một tờ Financial Times trong quán Narvesen. Bà đưa đồng tiền năm đồng cắc cho Diệu với một vẻ hơi hơi khinh thị:

“Cám ơn đă cho mượn.”

“Không có chi, nhưng tôi không lấy lại tiền đâu. Tặng bà đó.”

“Tại sao vậy?”

“Bà bị kẹt.”

“Lúc năy tôi kẹt, nhưng bây giờ tôi có tiền rồi.”

“Tôi tính lúc năy thôi. Dễ ǵ một người như bà có lúc kẹt, cần đến năm đồng bạc.”

Người đàn bà nở một nụ cười rất ư cao thượng, chứng tỏ bà biết rằng không ǵ cao thượng bằng để cho một kẻ tầm thường tưởng họ cao thượng. Bà tung đồng tiền lên bắt lại, cử chỉ thật trẻ trung, thể thao:

“Vậy th́ cám ơn cô.”

“Tôi phải cám ơn bà... Nhưng xin bà giúp tôi một việc...”

Bà nhíu mày:

“Ǵ nữa đây?”

Diệu nghĩ phải khoe với ‘kiểm soát viên’ Marit:

“Xin bà kư nhận giùm.”

Diệu đang loay hoay t́m một mẩu giấy và cây viết th́ bà ta thảy đồng tiền cắc vào túi áo khoác cô, nói:

“Khùng!”

Thế là quỹ c̣n nguyên 10 kr, không suy suyển. Diệu nghĩ: tiêu mười đồng một cách chính đáng khó hơn tiêu mười ngàn.

Đúng lúc đó, loa phóng thanh báo xe lửa Trondheim tới.


Đêm đó, đi ăn và đi disco về, Diệu và Minh Đức nằm chung giường nói chuyện tới sáng. Phần lớn là chuyện bồ bịch và những kỷ niệm hồi mới sang Na-uy, nhưng có lúc sang chuyện đời, rồi sang chuyện bà Solveig, về lời di chúc. Diệu chưa kịp nói di sản lớn bao nhiêu, Minh Đức đă chồm lên ḿnh bạn, như kẻ cướp khảo tiền bà già:

“Vậy th́ đưa tiền đây cho tao!”

“Mày ăn ǵ mập như con heo, ngộp thở tao... Tại sao phải đưa tiền cho mày?”

“Tao đang tính sang cái kiosk mà kẹt tiền.”

“Tao quên chưa nói cho mày biết: quỹ chỉ có mười kroner thôi.”

Minh Đức lăn xuống nệm, thất vọng:

“Cái ǵ!? Mày học đếm chưa? Không mười triệu th́ cũng phải mươi vạn, mười ngàn, làm ǵ có mẹ khùng nào có mười tiền mà cũng bày đặt viết di chúc?”

“Mày đừng nói hỗn, mích ḷng người quá cố, bạn thân của tao đó.”

“Nếu bả có t́nh cảm với mày như thế, chỉ cần viết cái thư thăm hỏi mày được rồi, bày đặt di chúc làm chi?”

“Gia tài bả chỉ có mười đồng khi nhắm mắt, để hết lại cho tao, c̣n đ̣i ǵ nữa? Mày là cái đồ tham tài bỏ ngỡi!”

“Vậy sao mày không đem mua vé số quách. Biết đâu bà ấy chết thiêng pḥ hộ trúng số, chia đôi, mày xí một nửa, một nửa làm phước cho... tao.”

“Bả đâu có ư cho ai tiền bạc. Có lẽ bả muốn nhắn khéo tao điều ǵ.”

Diệu nhoài người, kéo ngăn bàn ngủ, lấy bức di chúc đưa cho bạn, tiếp:

“Biết đọc không? Đọc đi!”

Minh Đức đọc xong, ‘b́nh giảng’ ngay:

“Cái di chúc này không bao giờ thực hiện được. Tao đố mày t́m được một người giầu mà không kẹt tiền! Tao đây mới nghĩ tới làm tiền đă thấy kẹt tiền rồi. Trước khi có ư tưởng sang kiosk tao không thấy thiếu tiền...”

Do kinh nghiệm về bà bác, Diệu biết bạn nói đúng, nhưng miệng phản đối một cách yếu ớt:

“Mày nói ngược đời lắm.”

“Sao lại ngược? Này nhé: người giầu, một trăm người, chín mươi chín người muốn có thêm tiền, chín mươi chín người lúc nào cũng than kẹt tiền. Nhà giầu ai cũng... túng hết, nhưng họ túng bạc triệu, không ai túng bạc chục. Muốn lấp đầy những túi tham đó, một tỉ tỉ đô-la cũng như muối bỏ biển. Bà già Ba Tri của mày để cho mày một ‘impossible mission’.”

“Th́ tao... kẹt với mười đồng của bà cả chục năm nay.”

“Nhưng không sao, tao có kế cho mày...”

“Kế ǵ, đứng đắn th́ nói, cà chớn, dẹp.”

“Đứng đắn hẳn đi chớ... Mày thủ đồng tiền với chai dầu Cù-là trong bóp, gặp tên nhà giầu trúng gió, mày đè nó ra cạo, thế là cứu mạng nó.”


Minh Đức ở chơi mấy ngày, ăn nói bạt mạng, lại c̣n đá lông nheo với bạn trai của Diệu, nhưng nó làm Diệu vui vẻ suốt một tuần lễ. Khi nó đi, Diệu cảm thấy trống trải. Ngồi trên xe điện về nhà mà ḷng buồn rười rượi.

Bỗng nghe trên xe thơm lừng mùi bánh kẹp tàng ong và cà-phê. Diệu đă chứng kiến cảnh bán hàng rong khi đi xe đ̣ ở Việt Nam. Mỗi khi xe ngừng ở bến chính hay bến phụ, người ta bu quanh xe mời: Nước mía đây! Trà đá đây! Bưởi đây! ổi dầm đây! Dứa ngọt đây! Cơm sườn đây!... Không thiếu giống ǵ. Có người nhảy lên xe rao thuốc sâu răng, đau bụng, nhức đầu và thuốc trị bá chứng. Nhưng ở Na-uy, bán cà-phê và bánh kẹp trên xe là một hiện tượng lâu lâu mới xảy ra, như sao chổi hay nhật thực vậy. Thường các học sinh làm vào sáng sớm lúc xe buưt, xe điện đầy người đi làm, đi học.

Diệu nghe mẹ con hai người hành khách ngồi đối diện nói chuyện với nhau. Đứa bé gái chừng sáu bảy tuổi, lông mi cong và dài như lông mi giả:

“Thơm quá, má.”

“ờ, thơm.”

Hai cô học sinh giới thiệu mục đích việc bán bánh là để gây quỹ giúp người tị nạn Phi Châu.

“Ḿnh mua không, má?”

“Con ăn sáng rồi mà.”

“Không phải con mua để ăn.”

“Chứ để chi?”

“Để giúp người tị nạn.”

“...” người mẹ nói rất nhỏ vào tai con, Diệu không nghe, nhưng đứa con cứ bô bô:

“Con có năm đồng.”

“Bánh và cà-phê mười lăm đồng lận.”

Diệu biết người Na-uy ít khi mang nhiều tiền mặt trong túi. Nhưng không mang nổi mười lăm đồng th́ thật là quá... cỡ. Lỡ đạp bánh tráng người ta, tiền đâu mà đền?

“Ma...á!”

“Ǵ?”

“Má nói phải giúp đỡ...”

“...”

“Con phải giúp!”

Bà mẹ cúi xuống nói nhỏ một cách kiên nhẫn. Con bé th́ cứ oang oang:

“Nhưng mà mấy chị đó sẽ buồn...”

Thật là một đứa bé có ḷng, Diệu nghĩ. Hai em nữ sinh đă bưng cà-phê và bánh tới giữa toa xe, chỉ c̣n hai hàng ghế nữa là tới hàng hai mẹ con và Diệu. Cô định bụng sẽ mua ủng hộ. Cô nh́n đôi mi của đứa bé, nghĩ “Chị sẵn sàng đổi một trăm cái bánh kẹp lấy đôi mi của em.” Sợ cái ư nghĩ ngộ nghĩnh của ḿnh biến thành nụ cười không hợp lúc, Diệu cúi xuống. Và khi cúi xuống, cô chợt nảy ra một ư. Cô kín đáo móc túi lấy mười đồng bửu bối đặt xuống sàn xe. Khi hai cô học sinh tới, Diệu mua hàng và cố ư nhích đầu gối ra để con bé mi đẹp có thể nh́n thấy đồng tiền dưới sàn. Quả nhiên, con bé hô lên:

“Má!”

“Ǵ nữa? Má nói rồi!”

Nó chỉ ngón tay xinh xắn, có móng đỏ xuống sàn. Bà mẹ nh́n thấy đồng tiền, hỏi Diệu:

“Tiền của cô?”

“Dạ không.”

Người mẹ thở dài:

“Th́ con lượm đi!”

Con bé hí hửng lượm mười đồng và moi túi lấy năm đồng, đưa cho hai cô gái. Hai học sinh đưa cà-phê và bánh với một tờ giấy. Nhưng con bé bảy tuổi lắc đầu:

“Em không uống cà-phê, không ăn bánh.”

“Các chị này đi bán hàng chứ không đi lạc quyên. Con phải lấy bánh đi. Má sẽ trả lại mười đồng bằng cách khác.”

Con bé lấy bánh ăn, bà mẹ cầm cà-phê. Thái độ ngay thẳng mà phóng khóng của họ khiến Diệu cảm thấy thư thái. Đồng thời cô cũng nghĩ biết đâu hôm nay là ngày ḿnh làm tṛn được lời di chúc kỳ lạ của bà già. Cô kín đáo quan sát y phục của hai mẹ con, thấy đồ rẻ tiền, không chứng tỏ được là một gia đ́nh giầu có. Trừ phi họ là nhà giầu... giả dạng thường dân.

Giống như Diệu, hai mẹ con đi tới trạm chót mới xuống. Diệu đi được mấy bước, nghe gọi đàng sau:

“Cô!”

Quay lại, Diệu thấy bà mẹ. Đứa con, h́nh như, do lệnh của mẹ, đứng xa xa, đưa tay nghịch mấy bông hồng dại trên dốc.

“Cám ơn cô, nhưng cô không cần phải làm như thế.”

“Bà muốn nói ǵ, tôi không hiểu?”

“Cô cấy mười đồng trên sàn xe.”

Diệu buồn cười về chữ ‘cấy’. Tuy nhiên trước mặt người đàn bà ngay thẳng này Diệu không thể chối căi được:

“Tôi làm một việc khờ, bà tha lỗi.”

“Không sao. Tôi biết cô có thiện ư. Nhưng tôi sẽ trả tiền lại cho cô.”

Diệu coi đây là dịp may để t́m hiểu về gia cảnh người đàn bà.

“Không giấu ǵ bà...” cô bắt đầu kể chuyện về lời di chúc.

Rồi không ngần ngại hỏi thẳng:

“Câu chuyện đầu đuôi như thế đó. Bây giờ xin bà giúp tôi cho xong vụ này. Bà có... giầu không?”

“Tôi đi làm, lương tháng vừa vặn trả tiền nhà, tiền chợ, xe cộ, quần áo. Tôi phải tính thật kỹ từng đồng để khỏi thiếu hụt.”

Diệu thất vọng v́ một lần nữa không gặp đối tượng. Cô hỏi vớt:

“Có bao giờ bà cảm thấy thiếu thốn ǵ không?”

“Không bao giờ. Lúc nào chúng tôi cũng cảm thấy hoàn toàn đầy đủ. Con gái tôi lúc nào cũng hạnh phúc.
Cô coi nó ḱa! Thực sự chúng tôi cảm thấy ḿnh giầu có. Chúng tôi chỉ cảm thấy ‘thiếu’ khi muốn giúp người khác...”

Diệu cảm động sung sướng, biết rằng ḿnh vừa hoàn thành di chúc. Phần đầu.

Tâm Thanh

Chú thích:

* Den tid den sorg: (Tục ngữ Na-uy, nguyên văn: Tới đâu âu đó ) Thời gian nào có đủ lo âu cho thời gian đó.

* Frelsesarmé: (Salvation Army) Đạo binh Cứu Thế, chuyên làm việc từ thiện, cứu tế

 

2.-Cái đêm hôm ấy                            Tác giả:  Hoàng Ngọc Lễ

Lời nói đầu trước khi vào truyện:

 

Các  bạn thân mến,

Thấy Chủ biên Tạ Thạc yêu cầu Lăo Tè đóng góp bài vở một cách tha thiết quá khiến Hà Bá mủi ḷng nên xin gửi ngay đến quan Chủ nhiệm bài “ Cái Đêm Hôm Ấy” .

Bài viết này diễn tả một thực trang xă hội Việt nam ngày nay  mà chính Hà Bá đă quan sát, bắt gặp khi ăn ở nhà hàng Thuận Kiều cùng với TMG.

Hôm ấy,  có hai đám cưới của gái Việt lấy chồng Đài Loan. Hà Bá liền làm một cuộc phỏng vấn chớp nhoáng để có dữ kiện viết bài này.

Có một chút ít tả chân, xin các Bố Đạo, các bác TG có quan niệm cổ điển như . . . các cụ chánh trương, trùm trưởng ngày xưa, chớ nên kết tội Hà Bá là người viết lách tục tằn như những nhà văn tả chân ngày trước . . .

Xin hiểu cho rằng đây chỉ là một thực trạng xă hội hiên tại mà thôi ! Như là một tiếng thở dài năo nuột mà chỉ có xă hội siêu vẹo ta bây giờ mới có !

 

Hà Bá, Hoàng Ngọc L         


 

   


 

Cái đêm hôm ấy

Hoàng Ngọc Lễ

 

Chưa đầy 17 tuổi, Trịnh Thị Trinh, được trời ban cho một nhan sắc xinh tươi, với khuôn mặt trái xoan dễ thương, một thân h́nh cân đối và một cặp ngực vung cứng, đẫy đà. Con gái một gia đ́nh nông dân nghèo, suốt đời làm ruộng cực khổ nhưng không đủ ăn, luôn "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời". Gia đ́nh đông anh em nên Trinh chỉ học hết lớp 4 rồi nghỉ ở nhà, phụ cha mẹ làm ruộng.

Thấy phong trào lấy chồng Đài Loan nở rộ, cô cũng muốn một ngày nào đó được lên đường làm dâu xứ người, thoát được cảnh chân lấm tay bùn, tối ngày lao tác. Biết đâu sau đó lại giàu có, dư gỉa rồi gửi tiền về cấp dưỡng mẹ cha.

Rồi một ngày đẹp trời, giữa mùa hè nắng gắt, nông dân đă nhàn nhă cấy cầy. Trinh đă được một chị cùng làng lâu ngày xa vắng, nay về lại kiếm t́m, dùng lời ngon ngọt phủ dụ lấy chồng Đài Loan. Hoàn cảnh gia đ́nh và cũng là điều mong ước, Trinh đă nghe theo nhận lời. Thế rồi, Trinh và 2 cô bạn cùng được đưa về Sài G̣n. Họ chứa 3 cô ỡ trong một căn nhà ở vùng cư xá Lữ Gia, giáp với ranh tường của trường đua Phú Thọ. Ỡ đây, Trinh được kết bạn với những cô gái tới trước nhưng trục trặc sao đó, nên vẫn dài cổ đợi chờ.

Những ngày đầu Trinh cùng các cô gái mới đến, được chiều chuộng đủ điều, được cho ăn ngon, mặc đẹp, được đưa đi đó, đi đây sắm sửa. Những người coi sóc Trinh đều là những "chị hai" xinh đẹp mà đôi khi các cô c̣n  gọi "má mi". Vài ngày sau đó, Trinh và các bạn được chuyển vô một pḥng của khách sạn Tân Hồng, quận 1. Tại đây, các cô bị coi sóc và kiếm soát rất nghiêm ngặt, không được tiếp xúc với bên ngoài. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Mỗi cô được cấp phát một sổ nợ. tất cả những mua sắm, ăn uống từ trứoc đều được ghi rơ, cộng với một số tiền lời cắt cổ.

Thỉnh thoảng Trinh c̣n được đưa đi đến một địa điểm bí mật và thường đi vào những lúc đêm tối. Ở nơi này, Trinh thường được các "chị hai" và "má mi" dạy cách ăn diện, đi đứng, diễn hành.Thậm chí c̣n bị điều tra coi c̣n trinh tiết và có một nữ y sĩ , tới khám, soi kỹ càng.

Sau mọi thủ tục ban đầu hoàn tất, Trinh và các cô gái được nhét vào một chiếc xe Toyota "Cá Mập" và được đưa đến một địa điểm hoàn toàn bí mật. "Má mi" cắt nghĩa là đi coi mặt chồng. Xe chạy ṿng quanh một hồi rồi chui đầu vào một khu vườn khá rộng. Bên trong là một biệt thự khang trang với pḥng khách rộng lớn và quầy bar đũ mọi loại rượu. Trinh và các cô gái được đưa vào pḥng trong và được lệnh thoát y, ngoại trừ đồ lót và một bảng tên đeo trên ngực trái.

Các cô được lệnh lần lượt lướt qua pḥng khách. Pḥng khách được trang bị một giàn đèn sáng trưng, trừ quầy bar th́ trong bóng tối mờ ảo. Sắp tới phiên ḿnh, Trinh hồi hộp, lo sợ đợi chờ. Cái vẻ lo sợ do, phần bởi hồi hộp đội chờ, phần bởi thỉnh thoảng tai Trinh nghe những tiếng kêu, rên "ái","ái" ngắn gọn của những cô đi trước.

Đến lượt ḿnh, khi vừa bước vào pḥng, một làn ánh sáng màu hồng cực mạnh khiến Trinh lóe mắt, rụt ḿnh hăi sợ. Trong bóng tối quầy bar, một bóng đen di động, một làn khói thuốc tỏa dài, bay cuộn lên cao. C̣n đang phân vân lo sợ th́ bóng đen từ quày bar đă khập khểnh tiến tới phía ḿnh. Một tràng cười man dại và hơi nóng nồng nặc của men rượu đă úp chụp lên cổ, lên vai ḿnh, rồi rà soát xuống khắp thân ḿn. Trinh cảm thấy cực kỳ sợ hăi, nhột nhạt và miệng lưỡi ú ớ, bật tiếng kêu lên "ái", "ái", giống như tai ḿnh đă vừa nghe lúc năy.

Rồi bàn tay của bóng đen lần lượt rà soát khắp thân thể và ôm chật thân ḿnh cô. Trinh lạnh toát người, muốn ngất xỉu v́ lo sợ. Phản ứng tự nhiên khiến Trinh đẩy lùi bóng đen và ôm ngực, khom ḿnh rụt xuống. Bóng đen chao đảo như kẻ một chân, anh ta lồng lộn la hét đủ điều nhưng bằng thứ tiếng ǵ Trinh nghe không hiểu.

Hắn vừa la to, vừa dúi tờ giấy bạc vào nịt vú của Trinh. Trinh giựt mạnh tờ giấy bạc xé nát và vứt xuống đất.

Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, "má mi" cùng một "chị hai" bước vào và Trinh nhận những cú tát như trời giáng cùng lời phán bảo:

- Chồng tương lai của mày sao mày dám chống?

- Đau phải chồng em!

Thế rồi lại mấy cái tát, đập mạnh vào mặt vào đầu.

- Khôn hồn th́ tiếp chồng cho đàng hoàng không th́ nát thây!

Má mi định bỏ Trinh lại rồi đi nhưng chợt nh́n thấy đồng đô la bị xé rách, bà ta quay lại túm tóc Trinh vặn hỏi:

- Trời ơi đồng 100 đô la, ai xé rách đồng này?

Trinh bị bà ta giựt mạnh mớ tóc, sợ hăi không dám trả lời nhưng má mi đă lại to tiếng mắng chửi:

- Tổ sư cha mày! cái thứ nhà quê, không biết gía trị của tiền bạc. Bà bảo cho mày biết, tiền bo này không phải chỉ cho ḿnh mày mà là cho chung tất cả. Lần đầu, bà tha thứ cho mày, chỉ ghi tiền này vào sổ nợ. Khôn hồn th́ chiều chuộng chồng mày, nó có thưởng  th́ mày có tiền trả nợ bà, không th́ cứ nát thây con ạ! Mỗi ngày nợ là cứ  "sanh sít đít  đui”, mày hiểu chưa?

Nói rồi, bà ta phủi đít rồi cùng "chị hai" ra đi. Cánh cửa đóng lại cái rầm, để lại ḿnh Trinh trong hổ thẹn và sợ hăi. Bóng đen đă trở lại quầy bar, tiếng ly rượu được nhắc lên, đặt xuống, reo những tiếng kêu lách cách khô khan. Trinh ôm mặt vào tường than khóc và cô muốn ngất lịm v́ sự đau khổ tột cùng.

Bóng đen lại khập khễnh tiến tới ôm chật và lần ṃ trên khắp thân thể Trinh. Tủi hổ và nhột nhạt nhưng cô không dám cất tiếng kêu la như lúc năy v́ sợ những trận đ̣n khốc liệt, giáng xúông ḿnh cô. Hai cặp vú cô lần đầu tiên bị hai tay một người đàn ông bóp chật. Cô cảm thấy nhức buốt , nhột nhạt và run sợ như thân ḿnh sắp bị băm ra làm nhiều mảnh.

 Sau một hồi lần ṃ nham nhở, bóng đen h́nh như đă thỏa măn dục tính, hắn nhét vội tờ giấy bạc vào nịt vú cô rồi buông thả cô ra, nhảy lui như một kẻ què quặt vào quầy bar tăm tối. Trinh định xé nát tờ giấy bạc nhưng nhớ lại trận đ̣n lúc năy lại thôi. Cô gục đầu vào tường ôm mặt khóc sướt mướt.

Hai hôm sau cái đêm bị "má mi" dẫn cho ông chồng hờ xứ Đài coi mặt, Trinh lại được một chị hai và A Phùng, tên chồng hờ đẫn tới văn pḥng đặc trách văn hóa và kinh tế của Đài Loan ở Sài G̣n làm thủ tục kết hôn. Hôm nay, Trinh mới có dịp nh́n rơ mặt anh chồng hờ, th́ ra anh ta đă ǵa yếu lại bịnh hoạn, thương tật, khiến anh ta phải chống nạng. Nh́n h́nh dáng anh ta thất thểu khác thường. Trinh bật kêu lên "thảo nào!", Trinh nhớ lại cái "đêm hôm ấy", cái bóng đen này lại có những bước thụt lùi khập khễnh, loạng choạng. Nh́n h́nh dáng  tàn tạ của anh ta mà Trinh cảm thấy cho ḿnh c̣n may mắn v́ đă không thất tiết.

Trinh nhất định trốn, cô nh́n truớc nh́n sau, một hàng dài người đứng xếp hàng chờ đợi, cả 30 người mới tới phiên Trinh. Trong tay Trinh có đủ giấy tờ tùy thân cùng với số tiền 700 đô ứng trước của người chồng hờ.

Điều kiện mua bán sao đó giữa anh chồng hờ với má mi môi giới, Trinh không hề biết. Chỉ biết cho riêng phần ḿnh. Ngày đi làm thủ tục kết hôn, được anh chồng hờ chi cho 1.500 đô th́ má mi đă trừ mất 800 đô, c̣n lại 700 vẫn giữ chật trong tay. Tới ngày tồ chức đám cưới th́ chú rể sẽ chi cho cha mẹ vợ 2.000 đô để mua sắm và tổ chức. Ngày lên tàu bay qua xứ Đài th́ chú rể sẽ thí thêm 1.000 đô.....Nếu lật lọng trốn chạy th́ phải đền trả gấp đôi, không th́ má mi, chị hai sẽ t́m tới rạch mặt.

Ư tưởng trốn chạy đang c̣n hiện, ẩn một cách mănh liệt trong đầu óc th́ một chị xếp hàng liền đấy đă bắt truyện với Trinh. Chị nh́n Trinh rồi nh́n anh chồng hờ của Trinh mà lắc đầu ngao ngán. Thấy thương t́nh cho một hoàn cảnh đáng thương, na ná giống ḿnh. Sau vài câu chào hỏi, gợi chuyện, chị đă hăng hái kể cho Trinh nghe: "Hôm nay chị xếp hàng nơi đây, không phải để làm thủ tục kết hôn mà để làm thủ tục từ hôn. Cách đây 2 năm, chị cũng lên đường lấy chồng Đài Loan nhưng không may cho chị, chị cũng lấy phải một anh chồng "cụt" như chồng em đây. Sau khi mọi thủ rục xong xuôi, chị vui vẻ và hănh diện lên đường. Sang tới nơi, th́ xứ Đài không phải một thiên đàng trần giới như Quỳnh Dao đă tả mà là một hỏa ngục trần gian. Thằng chồng của chị sống trong một căn hộ nghèo nàn như ổ chuột  và không phải nó mua chị về làm vợ mà làm kẻ hầu người hạ. Nó không đủ lực làm chồng v́ thể xác tàn tạ và đă toan tính bán chị cho kẻ khác ....".

Nói tới đây chị ta tuôn chảy nước mắt và bật khóc nức nở. Đến khi hơi b́nh thản, chị ta kể tiếp:

"Em biết không? Sống trong cảnh nghèo khổ th́ chị cũng chấp nhận mà sống với nó, dù có cực khổ th́ cũng không bằng làm việc đồng áng ở quê nhà. Nó mất thể lực, không chuyện vợ chồng th́ chị cũng không cần thiết. Miễn sao có việc làm, dành dụm có tiền gửi về cứu giúp thân nhân. Phận nghèo th́ phải chịu chứ biết sao. Khi ở với nó chưa được bao lâu th́ nó đưa chị đi tới một hotel khá sang trọng. Ngày đầu không ǵ xảy ra, ngày sau, có một ông dáng người to lớn, vẻ giàu có, tới bàn chuyện ǵ với nó không biết thế rồi sau đó ông ta dẫn chị với nó đi ăn. Ăn xong, 3 người cùng về nhưng tới cửa hotel th́ nó bảo chị lên trước để nó đi mua thuốc. Vừa vào pḥng hotel, ông khách cao lớn đă giở tṛ nham nhở và đè chị ra. Thú thật với em, lúc đó chị vẫn c̣n trinh v́ thằng chồng cụt chỉ sờ soạng, hôn hít vớ vẩn chứ chưa hề ăn nằm tới bến.

Ông ta mở âm thanh TV thật lớn, chống tiếng hét la của chị rồi đè chị xuống giuờng. Sức ông ta to lớn vạm vỡ khiến chị chỉ biết đau đớn dăy dụa chịu đựng chứ không thể chống đối. Khi đă hiếp chị xong, ông ta nhả bộ mặt nham nhở, tươi cười hôn hít chị ra điều đắc ư rồi cuốn gọn tấm khăn màu trắng lót dưới mông chị cuộn tṛn. Chị nh́n theo, để ư thấy dính nhiều vết máu. Chị đoán rằng những vết máu đỏ ḷm đó vừa rơi chảy từ cửa ḿnh chị v́ chị vẫn c̣n đau rát vô cùng.

Xong xuôi, ông ta cầm miếng khăn dính máu đem khoe trước mắt chị với vẻ hớn hở tươi cười, rồi dúi vào tay chị một xấp giấy bạc. Chị căm phẫn xé nát rồi ném mạnh vào mặt ông ta, ôm mặt khóc ngất. Chị mệt và đau qúa, lịm đi lúc nào không biết. Đến khi tĩnh dạy th́ thằng chồng của chị đang ngồi uống rượu ở thành giường, nó chỉ tay vào những vết dơ, dính  ướt trên giường tra hỏi. Biết ḿnh vừa bị xúc phạm và do bởi thằng chồng ḿnh chủ mưu. Phản ứng tự nhiên khiến chị giang tay tát mạnh vào mặt nó. V́ chỉ có một chân nên thân h́nh nó chao đảo thấy mà tội nghiệp. Nó xông tới phía chị, dùng nạng quật mạnh vào người chị.  Nó đánh chị hết sức dă man, thân thể chị tàn tạ và lại thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy th́ chị đă thấy 3 kẻ lạ mặt đang ngồi nhậu cùng thằng chồng bên đầu giường. thế rồi chúng thốc chị dậy, dở tṛ nham nhở tồi bại.

Sau cái đêm đau khổ nhục nhă đó, chị như kẻ điên dại, muốn la hét trốn chạy. Mỗi lần chị định mở miệng la hết th́ chúng lại đè chị xuống hiếp đáp làm nhục.

Cuối cùng lợi dụng chúng nó đang say men, ngủ say. Chị xé nát quần áo vụt chạy ra đường. Người ta tưởng chị là kẻ điên rồ nên đă bắt lại giao cho cảnh sát. Khi vào đồn cảnh sát, chị bị giam chung cùng với 2 cô Việt nam mang cùng hoàn cảnh tương tự.

Ở đây cảnh sát nhà tù rất coi thường tù nhân Việt Nam v́ không được đại diện phía VN ở đây giúp đỡ can thiệp. Chị bị chúng nó bắt làm vệ sinh doanh trại và nhổ cỏ trong ṿng suốt 3 tháng cho tới ngày ra ṭa. Nhờ ra ṭa, chị được gửi trả về Việt nam....".

Nghe tới đây, đầu óc Trinh quay cuồng và cô cảm thấy như truyện xảy ra cho chính ḿnh vậy. Cô nhớ lại cái đêm nhục nhă cách đây mấy ngày nhưng so với cái đau khổ nhục nhă của chị này th́ thật chẳng đáng vào đâu. Ư nghĩ trốn chạy lại thoáng mạnh trong đầu cô. Lợi dụng chị hai, một đại diện của ma mi vô trong quầy nộp giấy, Trinh đă chạy ngược ra đường, kêu một chiếc xe ôm trốn chạy.

Xe chạy ḷng ṿng mà cô không biết phải đi về đâu? Về Đồng Tháp ư? Má mi sẽ về tận nơi để thanh toán đ̣i nợ. Bụi đời ư? Tuổi c̣n non trẻ, lại không am hiểu sự đời th́ làm sao có thể. Nghĩ rồi, nh́n trước nh́n sau, không thấy ai theo đuổi, Trinh kêu xe ngừng ngay trứớc cửa chợ An Đông rồi chen người, ẩn ḿnh vào chỗ đông người. Sau đó cô ra cửa sau rồi ṿng ngược qua đường Nguyễn Trăi.

Cuối cùng Trinh nghĩ ra chỉ c̣n một cách là đến với d́ Tư. Cả d́ và dượng đều dễ thương, hiếm muộn và cưng chiều cô như con. Cô sẽ thổ lộ tâm t́nh để d́, dượng thương t́nh che chở. Thế rồi cô ngoắc xe, đi về B́nh Thạnh.

***

Ở cái quận Hồng Ngự nhỏ bé này nhưng đă có ít nhất vài trăm cô gái lấy chồng Đài Loan. May có, rủi có. Khối kẻ lên đời, nhà cao cửa rộng nhưng cũng khối kẻ tan nát, thê lương. Biết là biết vậy nhưng khối nhà vẫn nhắm mắt cho con theo bọn mai mối, trông mong  con ḿnh đổi đời, rồi nhà cao, cửa rộng....

Gia đ́nh nhà ông Ba Đực đang tấp nập người ra vào thăm hỏi, chúc mừng. Thậm chí khách đến thăm c̣n thêu dệt đủ chuyện tiên, rồng. Nào "gia đ́nh ông bà đạo đức, hiền lương nên Phật trời hộ phù", nào "ông bà ăn hiền ở lành nên thánh nhân chứng giám...". Nào: "Cháu Trinh chắc đă lấy được chồng thương gia, giàu có...."....

Giữa những câu chuyện đang trao đổi như pháo vang thỉ bỗng hai chiếc xe Honda từ xa phóng tới. Trên xe một lũ người mặt mày hung tợn lại kèm theo binh khí. Người lái chiếc xe đầu tiên, chính là Dũng C̣, mặt hắn vừa rỗ, vừa loang loét những vết thẹo, thành tích của đâm chém. Người ngồi yên sau chính là con Hoa má mi. Cả 5 người, 4 trai, 1 gái nhảy xuống xe cùng lúc, vây bủa cả hai cửa ra vào như những commando thiện nghệ. Chúng lăm le đủ loại vũ khí trong tay, trong khi Dũng C̣ lên tiếng:

- Con Trinh! Nếu mày muốn sống th́ phải ra tŕnh diện ông ngay!

Một người trong nhà sợ hăi trả lời:

- Cháu đi xa rồi mà!

- Ông biết rồi! Nhưng nó đă mới trốn về!

- Tôi thề độc với ông rằng cháu nó không c̣ nhà!

Nghe tới đây, Dũng C̣ ra lệnh:

- Khoa Mốc và Tỉ Khùng chạy vào trong nhà khám xét!

Lệnh Dũng C̣ vừa ban, hai thằng đứng hai bên hông cửa, cầm dao găm, mă tấu chạy thẳng vô trong nhà. Chúng khống chế mọi người vô góc nhà rồi lục khám mọi nơi, mọi hóc. Tức bực không t́m thấy Trinh, chúng bắt hai thanh niên và một thiếu nữ ra ngoài sân tra hỏi. Chúng đánh đập mấy người này một cách dă man rồi ra lệnh cho ông bà Ba Đực phải giao nộp Trinh ngay ngày mai, bằng không th́ phải đền 5.000 đô la tiền thiệt hại cho chúng. Đấm đá thêm mấy người thanh niên vài cái rồi chúng quay lưng nhứ dao vào mọi người trong nhà, chửi thề thô tục rồi bỏ ra đi.

Bọn Dũng C̣ vừa đi khỏi, cả nhà ông Ba Đực bỗng trầm buồn như đang trong đám ma. Sự lo âu, sợ hăi ẩn hiện lên khuôn mặt mọi người. Những thanh niên bị đánh đập tành nhẫn, mặt mày sưng húp và đẫm máu nhưng lo sợ không dám kêu ca. Những tiếng sụt sịt đă bắt đầu nức nớ. Khách thăm cũng t́m cách tản dần.

Ông bà Ba Đực rơi vào trạng thái vô cùng lo âu, phần v́ không biết thân phận con gái ra sao, phần th́ lấy đâu ra 5.000 đô để bồi thường cho bọn nặc nô vừa kéo tới. Ông bà liên tưởng đến những việc chẳng lành. Cả gia tài của ông bà chỉ vài sào ruộng với một căn nhà tranh rách nát. Ruộng nương ở đây lại rẻ như bèo và lúa má trúng mùa th́ cũng chỉ tạm đủ ăn. Ông bà thật sự rơi vào cơn cùng quẫn và lo sợ tới tận cùng. Ông bà bàn bạc đủ điểu, cuối cùng quyết định: "Hăy chạy về d́, dượng Tư".

Ông Ba Đực đáp chuyến xe đ̣ sớm nhất từ Hồng Ngự đi Sài G̣n. Đối diện với ông là một băng ghế dành cho những người ăn mặc khá bảnh bao và cười đùa vui vẻ. Ông nh́n thoang thoáng trong nhóm này h́nh như có một chị đă đến nhà ông hôm qua. Có lẽ chị ta không nhận ra ông v́ hôm qua, chị ả đứng ngoài sân, không vô nhà. Ả thị chính là mụ Hoa má mi. Mụ ta chắc vừa kiếm được mấy em bé quê để đem lên Sài G̣n, gả chồng Đài Loan. Thấy mấy cô bé nói cười vui vẻ và hồn nhiên, ông Ba Đực cảm thấy thương nhớ con vô hạn. Rồi sụt sùi rơi lệ! Ông cũng cảm thấy thầm thương cho mấy cô bé quê hồn nhiên, vô tội rồi ông tự hỏi không biết số phận mấy cô bé này sẽ ra sao và con Trinh nhà ông giờ này đang ở đâu và có mệnh hệ ǵ không? Thế rồi ông lại khóc.

Chiếc xe cứ chồm lên, nhảy xuống trên mặt đường tráng nhựa nhưng lồi lơm do bởi đoạn đường này mới vừa trải qua một cơn lụt. Xe cứ phải lạng lách, khiến người và hàng hóa trong xe cứ chao đảo, va chạm nhau. Cuối cùng một số hành lư đặt trên nóc đă rơi đổ xuống hành khách và Hoa má mi đă lănh nhận nguyên một bao sầu riêng, tuôn đổ vô đầu. Cô đau đớn rên la thảm thiết, mặt mũi cô đă thấm máu. Lúc đầu th́ ông Ba rủa thầm: "Đúng là ác báo! Thật đáng tội, đáng kiếp!"., nhưng rồi ông lại động ḷng thương xót, ra tay cứu vớt. Ông vốn biết qua đôi chút về việc băng bó vết thương do bởi trước đây, đi lính chế độ cộng ḥa cũ, ông có được học qua khóa cưu thương.

Ông đề nghị 3 cô gái trẻ cùng toán nhường chỗ để Hoa nằm, rồi ông nhanh nhẹn dùng một chai nước suối Lavie mà Hoa đang uống dở, dùng khăn lau sạch những vết máu trên mặt mũi cô và xin  bông g̣n nơi những hành khách khác để lau vết thương và cầm máu cho cô. Trước những nghĩa cử cao đẹp và sự chăm sóc tận t́nh của ông Ba, Hoa cảm thấy xúc động đến tận cùng và đưa cặp mắt tŕu mến, âu yếm nh́n ông Ba. Ông Ba đă quên hẳn kẻ dữ đă tới làm nhục và đ̣i nợ ông hôm qua và tận t́nh săn sóc như săn sóc cho chính con gái ông vậy!

Sau khi đă cầm máu những vết thương trên đầu, trên mặt Hoa, ông Ba đă dùng một loại dầu chàm mà ông luôn mang theo trong ḿnh để bôi và xoa nặn chung quanh những vết thương trên đầu Hoa, khiến cô đă cảm thấy khỏe khắn như chưa xảy ra chuyện ǵ. Cô ngồi dậy và chuyện tṛ thân mật với ông Ba như cha con và cô cứ gọi ông Ba là ba từ đấy!

Xe tới Mỹ Tho, ghé vào một nhà hàng ăn trưa và Hoa đă đon đả mời ông Ba:

- Ba ơi ba! con mời ba dùng cơm với chúng con ghe ba!

- Dạ không dám!

- Trời ơi! Ba đă lo giúp con th́ ba phải cho con đền ơn ba chứ! Ủa mà ba không chịu nhận con là con nuôi ba à!

- Trời ơi! Tôi là lăo quê nghèo nàn th́ làm sao xứng đáng!

- Ba ơi thôi ba đừng đùa nữa làm con buồn! Con thấy ba hiền lành dễ thương, giống như ba con thuở xưa vậy đó! Ba con lâm bệnh qua đời cách đây 3 năm nên con đang mồ côi đây nè! Giờ này gặp được ba, thấy ba dễ thương, dễ mến, lại chăm sóc cho con. Con mừng muốn chết trong khi ba th́ lại chối bỏ con.

- Tội qúa! thế ra cô mồ côi thật à!

- Vâng con mồ côi mấy năm nay rồi! Mà sao trông ba giống ba con qúa đi thôi! Vậy ba chịu làm ba con rồi hen!

- Ừ th́ cũng được nhưng ăn th́ tui không có ăn chung được v́ hôm nay ăn chay.

Ông Ba vừa nói xong, Hoa ôm chầm lấy ông ba khóc nức nở rồi cô mừng rỡ hô lên:

- Ba ơi ba! Con nè ba!

Ông ba cũng ngậm ngùi lên tiếng:

- Con ơi con!

Rồi ông nghĩ tới Trinh, nước mắt ông lại tuôn rơi.

Cuối cùng Hoa đề nghị với chủ xe cho Hoa chạy lại chùa Thiện Phước gần đấy mua cơm chay cho ông Ba. May mắn cho Hoa là chủ xe c̣n phải nghỉ đợi ở đây khá lâu v́ phải thay nhíp xe. Hai nhíp xe đă gẫy v́ xe sụp ổ gà hồi năy. Thế rồi cả Hoa, ba cô gái quê cùng ông Ba đi bộ tới chùa Thiên Phước gần đó.

Trong chùa khói hương nghi ngút và v́ đang là ngày rằm nên thiện nam, tín nữ tới khá đông. trong chùa lại tổ chức cơm chay nên có nhiều chiếc xe khách ngang qua đây, cho khách bộ hành ghé vào mua phần cơm chay rồi đi.

Trước khi đặt mua cơm chay, ông Ba đề nghị Hoa vô chùa cầu khấn. Hoa lanh lẹ mua sắm một mâm hoa qủa, nhang đèn rồi vô chùa lễ Phật. Cô mở miệng khẩn nài, không quên thêm lời cầu khẩn cho ông Ba: "Nam mô a đi đà Phật! xin ngài htương phổ độ cho ba con đây được hồn an xác mạnh và luôn gặp may lành – Xin cho con biết vâng phục và nghe theo lời dạy bảo của ba con đây! Mô Phật!".

Nghe lời cầu khẩn của ông cô Hoa, ḷng ông Ba dào dạt mến thương  và cũng thầm thỉ cầu xin Phật trời  chứng dám và thương giúp con gái ông cũng như cho cô Hoa đây biết xa lánh tội lỗi, trở về con người lương quê, thật thà, chất phát....

Sau khi lể chùa ra, ông Ba và Hoa đă đối xử với nhau như t́nh cha con, Hoa đă dành mọi cử điệu để chăm sóc cho ông Ba như là chăm sóc một người cha nhân lành. Ông Ba cũng thế, ông ôn tồn khuyên bảo Hoa những điều phải trái.

Hoa đă nhiều lần thăm hỏi gia cảnh ông Ba nhưng ông cảm thấy khó ḷng tường tận giải thích và Hoa đă nhiều lần xác nhận với ông Ba rằng:

- Ba đừng dấu diếm ǵ con hết! Từ nay, con coi gia đ́nh ba như gia đ́nh con. Con đă là con gái của ba rồi mà!

- Nhưng gia cảnh của ba gặp nhiều trớ trêu,  khó nói. Sợ nói ra sẽ gây khó khăn, ngang trái cho ba con ta!

- Con đă thề hưa với ba rằng con sẽ chấp nhận hết cái ǵ hay dở của gia đ́nh ta. Ba cứ việc cho con biết, nếu làm được ǵ cho ba, cho gia đ́nh th́ con sẽ sẵn ḷng. Thú thật với ba, từ lúc được ba chăm sóc cho con, con đă t́m lại được hạnh phúc và t́nh ỵêu của một người cha mà con đă bị mất đi! Chính cái mất mát t́nh htương đó mà con đă trở thành một kẻ bạo động, bất cần đời và sẵn sàng là kẻ bạo loạn. Bây giờ gặp được ba, với t́nh yêu thương của ba, con quyết tâm sẽ trở lại đường ngay, nẻo chính. Con đă tự nhủ với ḷng ḿnh từ lâu như vậy nhưng bây giờ mới có cơ hội chỉnh ḿnh.

- Thế con cũng có những trái ngang, bận vướng à?

- Thật sự th́ con chẳng có mấy trái ngang, bận vướng nhưng v́ là một cô gái thiếu thốn t́nh thướng yêu của gia đ́nh, của một người cha nên con đă chạy theo tiền bạc và dục tính. Cha chết, mẹ bỏ đi lấy chồng, nay th́ sống với bà ngoại, mốt th́ với bà nội và rồi có chút ít nhan sắc, thân con đă rơi vào biếtt bao nhục nhă, đau buồn, kể cà rơi vào ṿng tay chú rể. thế nên con bất măn, loạn cuồng!

- Thôi con đừng khóc nữa! Ba đă hiểu con rồi! Ba cầu nguyện Phật trời cứu, độ con để con trở thành cô gái htuần lương khi c̣n trong ṿng tay bố mẹ.

Ông Ba vừa nói đến đây, Hoa ôm chật lấy ông khóc nức nở, khiến cho ba cô gái đi theo trố mắt ngạc nhiên.

Xe về đến xa cảng miền Tây trước một khung cảnh hết sức nhốn nháo, kẻ đến người đi thật là náo nhiệt. Hoa cố mời cho được ông Ba ghé nhà ḿnh cho biết nhà. Ông Ba th́ nóng ruột tới nhà d́, dượng Tư đề bàn kế hoạch t́m, kiếm và cứu thoát Trinh nhưng chưa tiện nói ra. Trước khi đi, ông có nhờ một thằng cháu ra bưu điện gọi điện thoại báo tin cho dượng Tư đi đón, không biết nó có gọi được dượng Tư hay không? Ông nháo nhác nh́n vào dăy nhà xa cảng để t́m kiếm dượng, d́ Tư.

Xuống xe, Hoa cứ kè kè theo ông Ba và mời ông về nhà bằng được. Ông Ba th́ vẫn cứ nháo nhác kiếm t́m d́, dượng Tư. Hai người 2 ư nghĩ khác nhau nhưng đều trong tâm t́nh yêu thương lành mạnh. Bỗng tai ông Ba nghe tiếng gọi lớn:

- Anh Ba! tụi em và cháu Trinh nè!

Nghe đến đây, ông Ba hoảng loạn v́ sợ Hoa sẽ làm khó và trị tội Trinh. Ông bật run lẩy bẩy và ấp úng nói với Hoa:

- Thôi cô để tôi đi! mai này rảnh, tôi sẽ tơi thăm cô!

- Không được đâu ba! Con thương ba lắm! Con sẽ lo cho ba mà!

Tai ông Ba lại nghe tiếng gọi gần, rơ hơn:

- Ba ơi ba! Con nè!

Ông chạy thoát lại nơi có tiếng ọi rồi ôm chầm lấy Trinh:

- Con!

- Ba!

Hoa giật ḿnh nh́n thấy Trinh. Cô định bay lại túm tóc Trinh nhưng rồi cô chợt hiểu chuyện và chính cái t́nh yêu thương đối với ông Ba, cô đă thay dạ, đổi ḷng. Cô tiến tới gần ông Ba trước sự sợ hăi, run sợ của Trinh. Cô ôn tồn tiến lại Trinh gần hơn, mở một nụ cười hiền ḥa và ôm chầm lấy Trinh:

- Em ơi! chị Hoa nè!

Trinh th́ run sợ, mồ hôi cô toát đ́a, người cô run bắn, lo sợ những h́nh phạt sắp tới!

Hoàng Ngọc L


 

 

3.- Người con gái trong gương         Tác giả: Tạ Thạc

 

NGƯỜI CON GÁI TRONG GƯƠNG

An Thạch, Tạ  Xuân Thạc

 

Trong du thuyền bồng bềnh trên mặt nước gợn sóng lăn tăn của Vịnh Hạ Long, ông Đỗ rút rong túi xách lấy ra một máy ảnh Polaroid chụp cô tiếp viên trên du thuyền, ông muốn ghi lại cảnh trí này. Trên trời dưới nước mênh mông, xa xa điểm thêm những  núi  đá ch́m lưng chừng dưới nước, bầu trời đổi mầu, chỗ th́ xanh lơ,  chỗ vẩn đục màu xám tro phủ lên một ṿng con vút chụp xuống huyền ảo.

Người nữ tiếp viên khuôn mặt trẻ, trang phục chiếc áo dài màu xanh thanh tú, cô nh́n nghiêng cạnh cửa sổ khoang tầu mải mê nh́n ra ngoài kia, chính cảnh trí nên thơ ấy mà ông Đỗ đă chụp h́nh, máy tự động đẩy tấm phim trong máy ra c̣n trắng đục, chưa có một nét h́nh nào hiện ra. Cô gái chợt nhớ ra rằng ḿnh đang mơ mộng ngắm trời, nh́n nước khá lâu nên quay lại nh́n khách cười ngượng nghịu rồi quay về phía dưới khoang tầu, cô cũng làm phận sự của người bán hàng lưu niệm cho khách trong du thuyền, tuyệt nhiên cô không hề biết tấm h́nh mà ông Đỗ vừa chụp.

 

Tấm ảnh từ từ hiện ra những  đường nét h́nh hài, trong đó cô gái có cái mũi dọc dừa, vẻ mặt thanh tú, những cảnh trí núi non đậm dần, rồi môt bầu trời xanh, xám điểm thêm những đỉnh núi lồng trên mặt nước. Ông Đỗ rất thích chụp h́nh bằng máy Polaroid v́ ông cho rằng loại máy này nhận màu sắc  nhất là mầu trời trung thực. Bức ảnh đă hiện ra hoàn toàn đầy đủ cho ông một bức h́nh tuyệt đẹp, chiếc áo dài mầu xanh, mái tóc huyền buông xoă che một phần g̣ má của khuôn mặt nh́n nghiêng,hai bờ môi hé mở trong một trạng thái quan sát ngắm nh́n, bên kia khuôn mặt là khung cửa sổ, xa hơn nữa là những ngọn núi và bầu trời. Ông Đỗ thích chụp ảnh từ xưa và đă chụp rất nhiều h́nh đủ loại.Bức ảnh này làm ông Đỗ nhớ lại một h́nh ảnh thân quen mơ hồ ngày xưa trên băi biển Đồ Sơn, quê hương ông ngày c̣n bé. Ông đă yêu một bóng h́nh như thế. Và hôm nay “vô t́nh” ông lại bắt gặp h́nh ảnh xưa nên nhất định đưa cô vào bức h́nh ông vừa chụp, tuy nhiên năm nay ông đă trên  sáu chục tuổi đời nên h́nh bóng ấy chỉ thoáng qua trong kư ức thôi chứ tuyệt nhiên ông không tài nào  nhớ mặt người con gái ấy.

 

Du thuyền  trôi trên vịnh đă lâu, bây giờ ghé qua động Sửng Sốt, một chiếc cầu đươc bắc lên bờ cách vội vàng để đoàn du khách lần lượt tấp bến, họ đi thẳng con đường nhỏ để vào động, vừa bước chân lên được mấy bậc thềm th́ một người trong đoàn du khách đă kêu mỏi chân, than thân trách phận :

-         Đi bộ kiểu này th́ chẳng mấy chốc th́ cặp gị ră rời, không chừng tối nay phải đi làm massage đôi chân quá!

Cô tiếp viên mỉm cười nói:

- Tụi cháu đi như thế này là thường, có ngày phải hướng dẫn du khách nhiều lần như

vậy có sao đâu (?), rồi cô cười hóm hỉnh nói tiếp:

-         Nếu chú muốn th́ cháu sẽ kiếm cho chú một ngườI hầu bóp chân cho chú cả đời!

Mọi người cùng cười sau câu nói đó, nhưng dường như sợ mất sức nên không ai nói

ǵ cho đến khi vào được tới hang động. Ông Đỗ không chú ư đến những câu nói trên, ông đang mải mê suy nghĩ  quan sát và không muốn bỏ lỡ cơ hội chụp h́nh, ông chụp rất nhiều kiểu. Bây giờ là lúc cô tiếp viên kiêm thêm nhiệm vụ hướng dẫn đưa mọi người đi tham quan khắp hang động, cô giải thích cặn kẽ từng chỗ nên tham quan, trong động Sửng Sốt này có 3 hang đông lớn, cô cho biết mỗi hang đều có nhiều khối nham thạch như đang chảy nhiễu xuống, chỗ nào cũng được chiếu sáng bằng  các đèn pha đủ mầu nên nh́n vào rất đẹp. Nh́n qua hang động nào cũng được thiết trí và bảo tŕ rất đẹp đẽ và sạch sẽ.Cô hướng dẫn du khách đi khắp cả 3 hang động để khách tùy thích chụp h́nh lưu niệm. Khách tham quan xong, cô lại hướng dẫn du khách đi ra theo một lối khác lúc đi vào, rồi đưa du khách ra chiếc cầu gỗ dùng làm bến đậu  các du thuyền.

 

Ông Đỗ đem tấm h́nh chụp trên  du thuyền ra khoe với cô tiếp viên cốt để làm thân, cô gái liếc nh́n qua rồi khen xă giao người đă khéo tay  nên chụp ảnh đẹp, cô nói :

-         Chú chụp ảnh nghề quá, ảnh đẹp thật! cho cháu coi kỹ một tí nhé !

Ông Đỗ tiếp lời:

-         Được, cháu cứ tự nhiên!

Vừa nói, ông vừa trao tấm ảnh đó cho người con gái,  ông hỏi:

-         Cháu tên ǵ nhỉ?

-         Dạ thưa cháu tên Hoà ạ.

Cầm tấm ảnh, Hoà nh́n thật kỹ bất giác cô thích thú kêu lên:

-         Cháu có một tấm h́nh mà người trong ảnh giống như trong tấm h́nh này!

-         Ai  mà lại giống  h́nh cháu ?

-         Đố chú biết ! 

Hoà hóm hỉnh thách đố, nàng chạy vào khoang nhỏ dưới cuối du thuyền lấy một túi

xách nhỏ và móc trong túi ấy một chiếc bóp nhỏ, lấy trong bóp ra một tấm h́nh thật cũ

của mẹ cô chụp trước tấm gương, cũng hao hao giống h́nh mà ông Đỗ vừa chụp cho cô, mái tóc đen buông xoă che nửa khuôn mặt nh́n nghiêng, có khác chăng là khung cảnh, ảnh được chụp trước gương nên thêm một bóng h́nh nữa lồng trong khung kính soi. Cô Hoà nói rằng đây là h́nh của mẹ nàng chụp lúc c̣n con gái. Đưa hai tấm ảnh một cũ một mới vui mừng reo lên:

-         Chú coi này, cháu giống mẹ cháu không?

 

Ông Đỗ  chăm chú nh́n cả hai tấm h́nh mà cô Hoà đang cầm so sách;

-         Ồ nhỉ! Thế mẹ cháu tên là ǵ ?

-         Mẹ cháu tên là Hiền ạ ! Hiền th́ mới có Hoà mà chú, v́ Hiền Hoà phải đi đôi với

nhau, mẹ cháu bảo thế.

Ông  Đỗ mỉm cười v́ câu nói pha tṛ của Hoà, tự nhiên ông cảm thấy có một sự ǵ như thân thương gần gũi, bất giác ông hỏi Hoà thân mật như đă từng gặp cô nơi đâu rồi.

-         Mẹ cháu bây giờ ở đâu?

-         Dạ thưa  chú, mẹ cháu chết rồi ạ.

-         Lâu chưa?

-         Dạ, sáu năm trước đây!

-         Sao cháu có ảnh này?

-         Mẹ cháu cho đấy.

-         Ảnh này chụp bao lâu rồi cháu biết không?

-         Cháu không biết nhưng theo lời mẹ cháu kể lại là do một ông bạn của mẹ đă chụp tấm ảnh này vào dịp ông về nghỉ hè tại Đồ Sơn tặng lại mẹ cháu. Mẹ cháu quư tấm ảnh này lắm nên đă nhờ thợ phóng thêm một tấm thật lớn treo trong pḥng khách.

Ông Đỗ nói:

-         Chú cũng bắt chước mẹ cháu tặng cháu tấm ảnh này cho đủ bộ.

Hoà nhoẻn miệng cười tươi cám ơn và nói như để thêm lời khen người chú mới quen:

-         Cám ơn chú !  Chú chụp h́nh đẹp qúa!Chú thấy cháu giống mẹ cháu không ? Cháu có cảm tưởng hai tấm ảnh như cùng một tác giả, chỉ khác thời gian và không gian thôi chú ạ.

Ông Đỗ  công nhận Hoà có một nhận xét bén nhậy và thâm thuư:

-         Rất tiếc không có mẹ cháu hiện diện ở đây, nếu có, chắc bà cũng phải  nói là rất giống nhau, từ khuôn mặt, mái tóc, đến nụ cười, nhất là khi nh́n kỹ vào 2 tấm h́nh… Chao ơi sao mà giồng đến thế?

 

Ông Đỗ cố moi trong kư ức, bức h́nh đó phải do ông đă chụp chăng? Lâu quá rồi nên ông chỉ nhớ một cách mơ hồ thôi, ông là người thích chụp h́nh và chơi h́nh, gần cả đời ông đă chụp ảnh qúa nhiều v́ lẽ đó ông không nhớ hết. Ông chỉ nhớ trước đây lâu lắm rồi ông từ kư túc xá Ninh Cường  trở về Đồ Sơn quê hương ông,  đă quen một cô gái (mà ông không c̣n nhớ tên) nhân dịp nghỉ hè.

 

Sau mấy tháng hè vui vẻ, ông lại trở về kư túc xá Ninh Cường để tiếp tục học và cuộc dong chơi mùa hè năm ấy cũng trôi vào dĩ văng. Từ đó đến nay ông không hề gặp lại người con gái ấy nữa, thậm chí cũng chẳng bao giờ ông nhớ và nhắc đến người này.

 

Ông không tin sự kiện vừa xẩy ra, ông càng không thể ngờ rằng người con gái tên là Hoà đang đứng trước mặt ông đay là hậu duệ của người con gái năm xưa mà ông đă từng quen biết. Ông nhớ lại người con gái mang tên Hiền đă cho ông một cảm giác mạnh của tuổi học tṛ, những cuộc dạo chơi ngoài băi biển thơ mộng Đổ Sơn, đạp trên lớp cát vàng óng mịn, dắt tay nhau cười đùa vui vẻ khi cùng tắm chung bên ḍng nước, hay cùng nhảy trên những con sóng dội xô bờ hay leo lên ven sườn đồi, trèo cao trên đỉnh núi làm cho họ càng thêm yêu đời.

                                                              *

 

Ông Thanh, thân phụ của cậu Đỗ, người giầu có tiếng nơi đất Đồ Sơn, Băi Cháy, cơ nghiệp tài sản của ông khá lớn, ông có trên dưới ba chục xe chở khách cỡ lớn, chạy từ Hànôi đi khắp các tỉnh miền thượng và trung du Bắc Việt, ngoài ra ông cũng c̣n một số xe đ̣ chở hàng hoá …

Chính v́ thân phụ của cậu Đỗ giầu có như thế mà cậu cũng được hưởng lây, Khi người ta nghe tin cậu Đỗ sắp từ kư túc xá trở về quê nghỉ hè th́ mọi ngườI dù đă quen hay mới biết, nghe tin cậu về ai cũng đều mừng và mong ngóng ngày cậu trở về, có thể v́ họ ṭ ṃ hay v́ muốn coi mặt của cậu ấm con nhà giầu tốt số. Trong số những người mong tin cậu có rất nhiều cô thiếu nữ. Một trong những người thiếu nữ đó là Hiền con bà phán Quang nhà ở đầu phố, cách nhà cậu Đỗ chừng vài trăm mét, cô học trường Đầm nên đă học được nhiều về văn minh tây phương mà các cô gái đương thời khó bề sánh kịp. Cô làm quen rất tự nhiên chứ không khép nép bẽn nẽn, v́ thế vừa gặp cậu Đỗ cô đă như thân thiết từ lâu, khiến cậu bé từ kư túc xá bị hớp mất hồn ngay từ buổi ban đầu gặp gỡ.

Lúc trở về Đồ Sơn, vai cậu mang ba lô kiểu nhà binh trong đựng mấy bộ quần áo, một ít sách vở để ôn tập trong lúc nghỉ hè, một máy chụp ảnh hiệu Polaroid mà cậu thích nhất ít khi cậu rời xa nó cũng nằm gọn trong đó.

Vừa về đến nhà cậu đă được Hiền đon đả tiếp đón, cô giơ tay dịu dàng đỡ chiếc ba lô trên vai cậu và hỏi han săn đón : “ Ba lô có làm cậu nặng không? – Đi đường xa về cậu có mệt không? - Cậu ăn uống ǵ chưa?  v.v “  khiến cậu Đỗ không kịp trả lời trước mắt nhiều cô gái e thẹn nh́n cảnh đó quay đi cười khúc khích. Cô Hiền th́ coi như không,  tưởng như chỉ một ḿnh ở chỗ đó, săn sóc cậu Đỗ như người nhà.

Những ngày sau đó, buổi sáng khi b́nh minh ló rạng người ta đă thấy Hiền và Đỗ lang thang trên băi biển. Mặt trời mọc  tưởng như từ dưới nước,  ngoài khơi ngoi lên một khối tṛn khổng lồ đỏ ối, những con sóng vỗ bờ xô đẩy băi cát mịn dưới chân.

V́ mới sáng sớm nên băi biển c̣n lưa thưa  vài bóng người dạo chơi trên băi cát ngắm cảnh b́nh minh,  vài chiếc ghe nhỏ chài lưới ven biển tấp vào bờ, có ngựi xúm quanh để nhặt nhạnh con cá cái tôm sót lại v́ vướng lưới. Mấy con chim hải âu bay lươn thật thấp rồi xà xuống lượm mót những cá tôm bị người chài lưới không lấy đă thải loại. Gió ban mai từ biển nhẹ thổi đủ  bay  mái tóc dài óng mượt của Hiền. Hai người đứng yên lặng ngắm nh́n mặt trời  biến đổi nhỏ dần, màu đỏ biến thành màu vàng, chỉ một lúc sau đă thành chói chang khíến mắt thường không thể nh́n trực diện. Đang say mê ngắm cảnh b́nh minh của biển, vô t́nh Đỗ bắt gặp Hiền nh́n trộm  anh say đắm làm chàng bối rối. Con gái thị thành đang hiếp đáp tinh thần một thư sinh dại khờ từ kư túc xá trở về!

Hiền lên tiếng nói vu vơ:

-         Cảnh b́nh minh trên biển đẹp quá!

Đỗ trả lời nhát gừng:

-         Ừ, đẹp !

-         Anh đă ngắm cảnh b́nh minh trên biển như thế này lần nào chưa?

-         Chưa !

-         Có thích không ?

-         Thích !

-         Vậy ngày mai ta coi nữa nghe !

-         Để coi !

-         Sao lại để coi ?

-         Th́ đă bảo để coi đă mà!

-         Lại sợ bố đánh đ̣n ?

-         Sao lại sợ ?

-         Thế sao lại nói “ để coi ” ?

-         Coi cảnh biển hoài chán  lắm!

-         Th́ ta lên núi

-         Lên đấy coi ǵ?

-         Coi hoa, hái lá vui lắm

-         Có cọp th́ sao ?

-         Làm ǵ có?

-         Có mà

-         Ai bảo anh?

-         Th́ … anh bảo !

Hai người lững thững đi về phía nhà, bất ngờ Hiền nắm lấy tay Đỗ, chàng định giật

tay ra nhưng lại có cảm giác tê mê  rút ra không nổi, một cây kim đă bị nam châm hút hết đường cưỡng lại. Đỗ cứ để vậy  không rút tay ḿnh ra khỏi bàn tay Hiền, luồng điện vô h́nh không chỉ cô đọng ở bàn tay mà nó đă lan ra cả thân thể khiến Đỗ không nói năng được câu nào với nàng, kể cả câu ú ớ huề vốn cũng không.

Hiền là một người con gái tính toán và thông minh, nàng hiểu rơ hành động của ḿnh và đoán được kết quả của hành động đó ở chừng mức nào nên nàng buông tay chàng rồi liếc nh́n chàng nhẹ nhàng, cúi xuống đủ để khỏi thấy cử chỉ của chàng bối rối và lúng túng. Cả ngày hôm nay Đỗ chẳng chụp được kiểu ảnh nào ra hồn cả! Hiền nói:

-         Thôi chúng ḿnh tạm chia tay,  mai gặp lại !

Đỗ chào nàng bằng câu buông thơng:

-         Ừ, ta về.

Cuộc đi chơi hôm nay thật vui, nhưng trong tâm trạng chàng có ǵ không được ổn.

Chàng nghĩ thầm “ thôi để ngày mai sẽ hay ” .

                                                        

                                                            *

                                                       

Mùa hè năm ấy, ông  c̣n nhớ măi v́ lần đầu tiên trong đời ông được một người con gái nắm tay, cảm giác ngất ngây như bị điện giật,  chỉ ngần ấy thôi mà  khi trỏ về kư túc xá đầu óc ông vẫn quay cuồng  h́nh ảnh của những ngày tháng hạ nơi băi biển Đồ Sơn …

 

Thời thế đổi thay, ông từ Bắc Mỹ xa nửa ṿng trái đất về thăm quê hương, lại gặp một bóng h́nh nửa thật nửa như trong mơ t́nh cờ hiện ra trước mặt ông.

 

An Thạch,  Tạ Xuân Thạc 

   

 

Những truyện ngắn trên  đều đă đươc Hoàng Ngọc Lễ  đưa lên  TG Website rồi, mời các bạn có PC  t́m trong site TG.