Ngày xưa người đọc truyên Kiều
Vẽ người thục nữ mỹ miều xinh tươi
Trời trong xanh ngắt sáng ngời
Nàng đi trẩy hội miệng cười đoan trinh
Nửa đêm chỉ có một ḿnh
Qua nhà Kim Trọng nhưng trinh vẫn c̣n
Cả hai thề thốt đá ṃn
Thề không lỗi hẹn sắt son cả đời
Bỗng đâu băo táp tơi bời
Tiêu tan cơn mộng, rối bời ruột gan
Chém cha cái lũ bạo tàn
Đ̣i ba trăm lạng quân ngang nhất đời
Nghe tin sét đánh ngang trời
Khóc thương cha, lại thương người t́nh nhân
Bên t́nh bên hiếu phân vân
Khóc than rồi oán cái quân ngang tàng
Thương cho số kiếp bẽ bàng
Buồn cho thân phận hai hàng lệ rơi
Lang quân hỡi, t́nh nhân ơi !
Kiếp này thiếp đă phụ chàng từ đây
Rượu đào không uống đă say
Tỉnh ra lại thấy ngất ngây héo sầu
***
Trải qua một cuộc bể dâu
T́nh người phụ nữ nay đâu khác ǵ
Tháng Tư Đen, buổi phân kỳ
Trời mây u ám phủ đầy tang thương
Cách mạng mầu máu đầy đường
Gieo bao nhiêu hận khôn lường khó quên
Chồng đi cải tạo triền miên
Vợ thăm học tập một phen khốn cùng
Nhớ xưa anh thật oai hùng
Ngày nay nước mất ta cùng nhục chung
Phu quân ơi, hỡi người hùng
Rượu cay mật đắng em chung với chàng
Cuộc đời dâu bể phũ phàng
Em bưng mặt khóc hai hàng lệ rơi
Em mong con sẽ nên người
Giống như cha chúng cho đời vẻ vang
Dù cho nước mắt hai hàng
Thù kia vẫn nhớ : bẽ bàng đứt dây
Anh th́ lặng lẽ đi đày
Tập trung cải tạo biết ngày nào ra
Em làm cánh nhạn bay xa
Núi cao rừng thẳm biết là nơi đâu
Chim kêu vượn hót thêm rầu
Suối tuôn thác chảy buồn sầu lệ tuôn
Thân c̣ lặn lội thăm chồng
Cơng con gái nhỏ tay bồng tay mang
Đường xa tủi phận hoang mang
Biết đâu nơi đó, chàng giam chốn nào
Một thanh niên mới bước vào
Khoe là cán bộ chốn nào tới nơi
Chồng nàng ở chốn xa xôi
Rừng thiêng nước độc, chao ôi cực h́nh
Thấy cô tội nghiệp thương t́nh
Xe đạp tôi chở một ḿnh cô thôi
C̣n con bé nhỏ th́ tôi
Nhờ chị hàng xóm coi thời khó chi
Lúc về kể cả lúc đi
Thời gian khoảng độ vị chi năm ngày
Nghĩ đi ! cô chọn cách này
Th́ xin cho biết tôi bày nước cho
Nàng th́ hết sức âu lo
Đường đi vạn dặm, đắn đo hết ngày
Thôi th́ đă nông nỗi này
Tiền đem theo cạn, biết xoay cách nào
Tiêu xài sắp cạn hầu bao
Suy đi tính lại như cào ruột gan
Thôi th́ nhắm mắt làm càn
Gật đầu nàng đă cả gan đánh liều
Anh yêu ơi, hỡi anh yêu
V́ chàng thiếp lại quyết liều một phen
Cầu mong gặp được người hiền
Dẫn em đến chốn bằng yên buổi chiều
Ai ngờ gặp phải tiểu yêu
Chồng đâu chẳng thấy, thấy điều oái oăm
Hắn đưa đến chốn xa xăm
Đem trấn lột hết từ trong ra ngoài
Ôi thôi thân xác h́nh hài
C̣n ǵ đâu nữa, khóc hoài tiếc thương
Chỉ c̣n tâm sự vấn vương
Con tôi gửi lại, ai thương tội t́nh
Khóc cho đến rạng b́nh minh
Đem con bỏ chợ, một ḿnh khóc than
Rủa thầm tên cán bạo tàn
Cướp người đoạt của, con càng thương tâm
Nàng thương thân phận khóc thầm
Oán tên cán bộ bội phần ác ôn
Giờ đây oán hận vẫn c̣n
Ghi vào lịch sử ác ôn côn đồ
***
Hoà b́nh hai chữ mơ hồ
Từ ngày giải phóng cơ đồ Việt nam
Suốt từ miền Bắc tới Nam
Phụ nữ c̣n khổ hơn nam giới nhiều
Chẳng c̣n mơ mộng buổi chiều
Dạo chơi hè phố người yêu ban đầu
Ước vọng được làm cô dâu
Ai mà biết được khổ đau khôn lường
Chồng em mắt chẳng tỏ tường
Bị mù từ nhỏ biết đường nào đi
Khi th́ hắn vịn tường đi
Ḅ lê sờ soạng có khi ngă kềnh
Số em thân phận bồng bềnh
Người lành chẳng lấy, lại dành chồng đui
Đen thui mơm chó thật xui (*)
Nó người hải đảo tới lui đây thường
Xác thân hắn chỉ bộ xương
Đài Loan quê hắn chính đường gia oan
Trời ơi! nghiệp chướng đa đoan
V́ nghèo nên chẳng than van được ǵ
Khóc th́ có được ích chi
Gạt lệ em khóc để đi theo người
May ra cha mẹ c̣n tươi
Có thêm chút cháo cho người sống lâu
Người yêu tôi có biết đâu
Ḷng tôi tan nát v́ câu phân kỳ
Người yêu tôi lại lầm lỳ
Nói yêu thôi chứ làm ǵ được đâu?
Thương tôi, chàng chỉ cúi đầu
C̣n tôi thương nhớ âu sầu liếc trông
Em về bên ấy chẳng mong
Cuộc đời hạnh phúc bên chồng mù đui
Số em như vậy, thật xui
Lấy chồng điên dại, dập vùi thân em
Thằng anh chồng thấy cũng thèm
Nó săn tay áo kéo em vô pḥng
Em chồng thấy thế cũng xông
Vào ép hoa liễu, em không c̣n ǵ
Thôi rồi từ đó trở đi
Làm bia tiêu khiển khắc ghi trong ḷng
Thân em người thấy tội không
V́ nghèo nên đă lông bông xứ người
Xă hội làm hại cuộc đời
Bao nhiêu phụ nữ ra người khổ đau
Phận người con gái như nhau
Chồng mù, chồng dại mà đau đớn ḷng
Như vậy mà vẫn chưa xong
Đài Loan (1) nó ác đánh xong lại vờn
Số em có khác ǵ hơn
Con chuột mèo bắt, nó vờn cả đêm
Người ta nệm ấm chăn êm
C̣n em chăn nệm êm đềm chuồng heo
Để cho cả chục thằng leo
Làm vợ có một, ăn theo cả đàn.
***
Số em người bảo là gan
Mà đem tính mạng kiếm đàng vượt biên
Trời đen mây xám triền miên
Khổ đau đổ xuống khắp miền Việt nam
Th́ thân này khổ muôn vàn
Cũng không sánh nổi cơ hàn Việt nam
Bầu trời xám đục mầu lam
Một con thuyền nhỏ chở tham đầy người
Ra đi vào tận biển khơi
Sóng gào gió thét mọi người trên ghe
Mặt mày hốc hác ê chề
Gặp ghe hải tặc áp kề một bên
Mặt mày hung dữ nhảy lên
Tay th́ cầm súng, miệng la liên hồi
Con nít c̣n nhỏ th́ thôi
Đàn ông nằm xuống lôi thôi bắn liền
Phụ nữ th́ chúng lôi lên
Chúng hè nhau hiếp luân phiên đến lần
Em là phụ nữ chậm chân
Chúng đè chúng bóp muôn phần thảm thương
Giải phóng vào, khổ muôn phương
Thương cho phụ nữ thập phương khốn cùng
***
Việt Nam Phụ nữ anh hùng
Tai qua nạn khỏi ta cùng đứng lên
Diệt hết lũ cáo lũ kên
Để cho nước Việt tiến lên bằng người
An Thạch
(*) Ca dao: Sự đời bằng cái lá đa
Đen như mơm chó, chém cha sự đời
(1) Taiwan (Đài Loan)