Kể tiếp một vài chuyện vui về
danh xưng Cha
1.- Chuyện thứ nhất :Hôm anh em lớp Thánh gia đến viếng anh Hưng,tất cả các cụu
chủng sinh Phan xi cô va anh em tập trung vào nhà xứ Hợp an.Lúc các anh Linh mục
bắt đầu mặc áo lễ để chuẩn bị dâng lễ,khi chỉ thấy Cha Bùi minh Sơn và 5 anh em
LM Thánh gia mặc áo lễ c̣n rất đông anh em c̣n lại không thấy chuẩn bị ǵ ,mấy
cô giáo dân Hợp an (phụ nữ thành Giêrusalem ?) phục vụ liền hỏi anh Lễ :”Sao các
Cha kia không thay áo ?” – Anh Lễ trả lời :”Mấy Cha đó làm lễ ở nhà rồi.” Và anh
Lễ nói tiếp : “ Chỉ mấy Cha già chúng tôi đă về hưu,không có chỗ làm lễ nên bây
giờ mới được làm lễ ở đây.C̣n mấy Cha này có nhà hết,nên làm lê rồi.”. Mấy cô
tin thật,rồi khi thấy trong tay anh em ai cũng cầm bài hát tiếng Latinh
(Requiem…) để chốc nữa sẽ hát,mấy cô nói với nhau :”Thích thật,lát nữa sẽ được
nghe mấy Cha hát tiếng Latinh.”
2.- Chuyện thứ hai : Cũng trong buổi sáng đền nhà thờ Hợp an,v́ không biết đường
nên tôi dừng xe trước cửa nhà thờ Hà nội (của anh Lễ) ngay trước một tiệm
phở.Ông chủ quán nh́n ra thây tôi,liền dừng tay dao,nói ra với một vẻ rất nghiêm
trang mà nh́n vào miệng ông tôi hiểu là ông nói :”Thưa Cha.”Tôi làm hiệu ngụ ư
là không phải tôi muốn ăn phở.Bà vợ của ông từ trong nhà chạy ra.Tôi vội hỏi
ngay :” Làm ơn chỉ đường đến nhà thờ Hợp an.” Bà sốt sắng chỉ đường : “ Cha cứ
đi thẳng đến ngă ba…”Tôi vội cải chính : “Tôi không phải Cha đâu.Tôi là bạn cha
Lễ và cha Hưng đến dự lê tang cha Hưng…” Bà liền nói :” Tiếc nhỉ,sao không ráng
mà làm Cha như cha Lễ …”. Tôi vội cám ơn và vù một mạch đến Hợp an.
3.- Chuyện thứ ba :Trong một lần đến giáo xứ Hà nội để chuyển Thư Thánh gia quốc
nội cho anh Lễ.V́ nhà thờ Hà nội đang được xây cất,nên tất cả các lối vào đều bị
phong tỏa.Tôi đi vào trong một ngơ hẻm có cửa ăn thông vơi sân nhà thờ và trường
học bên cạnh nhà thờ.Tôi định đi qua cổng trường học,liền nói với một bà bán
hàng (h́nh như bún riêu) ngay bên cạnh :”Bà làm ơn cho tôi gửi chiếc xe ở đây,tôi
vào gặp Cha xứ một chút th́ ra ngay thôi.” Bà trả lời : “ Tôi đang mắc bán hàng,hơi
đâu mà trông xe cho ông được.” Tôi đang lúng túng th́ một ông (có lẽ là chồng bà)
từ trong nhà bước vội ra nói với tôi : “ Dạ thưa Cha.” Tôi nói lại với ông mục đích
của ḿnh. Ông nói :”Cha cứ để xe ở đây,vào gặp ông cai trường,là chức việc trong
giáo xứ,nhờ ông ấy chuyển cho cha xứ, v́ h́nh như hôm nay cha xứ chúng con đi vắng.”
Khi tôi chuyển cho ông cai trường xong quay trở ra để lấy xe,bà bán hàng vội đứng
lên rối rít nói : “ Con xin lỗi Cha,con không biết là Cha,nên lúc năy có vô lễ…”
Tôi vội ph́ cười và cải chính : “Tôi là bạn học của Cha Lễ,chứ không phải là Cha
đâu.tôi là bố thôi.”
Phạm Xuân Hương