Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

CHUYỆN NHỎ ÐẦU XUÂN

Ðức Cha J.B. Bùi Tuần

N

hững ngày đầu xuân, tôi nhớ về cha mẹ tôi rất nhiều. Các ngài đã qua đời.

Năm nay là năm Ðức Mẹ Mân côi, nỗi nhớ của tôi về người mẹ nghèo miền quê đã sáng lên khác thường và sống động khác thường. Nguyên do là vì mẹ tôi có lòng sùng kính Ðức Mẹ Mân côi một cách đặc biệt. Lòng sùng kính đặc biệt ấy đã để lại cho tôi một câu chuyện nhỏ.

Câu chuyện này, tuy nhỏ, nhưng đã ảnh hưởng nhiều đến đời tôi. Trong nhiều năm qua, cho đến hôm nay, và chắc suốt cuộc đời tôi.

Câu chuyện nhỏ đó xảy ra khi tôi chưa sinh ra. Nhưng mẹ tôi cứ kể đi kể lại chuyện đó hoài hoài, từ năm này sang năm khác, cho đến ngày mẹ chết.

Chuyện đó thế này, theo mẹ kể.

Tối nào, cha mẹ tôi cũng cầu nguyện chung bằng cách đọc một chuỗi mân côi, 50 kinh Kính Mừng.

Tối đó, sau đọc kinh chung, mẹ tôi cầu nguyện riêng. Cũng bằng kinh mân côi. Ðột nhiên, mẹ tôi nhìn thấy một cảnh lạ xuất hiện. Một cảnh quá lạ, chưa từng bao giờ đã tưởng tượng.

Một ngọn nến cháy xuất hiện giữa căn nhà. Nhà cha mẹ tôi nền và vách đất. Ánh sáng toả rộng. Mẹ hoảng sợ, không biết đèn đến từ đâu, nhất là sợ cháy chiếc mùng mới mua.

Liền đó, lại xuất hiện một chiếc ghế trống, đặt sau ngọn nến cháy. Mẹ càng bàng hoàng. Vì nhà quá nghèo, chưa bao giờ có bàn ghế.

Còn bàng hoàng hơn nữa và thêm hoảng hốt, khi thấy một người lạ đến ngồi trên ghế đó. Nhận thức thô sơ của người phụ nữ nhà quê có đạo là coi người lạ đó như một vị mang phẩm phục giám mục.

Phản ứng tự nhiên của mẹ là sững sờ và cầu nguyện. Bỗng Ðức Mẹ hiện ra, đứng bên vị giám mục, tay Ðức Mẹ đặt trên vai vị đó.

Mẹ sung sướng ngất ngây, chỉ biết đọc kinh Kính Mừng.

Thế rồi, sau một lát, cây nến tắt, tất cả cảnh lạ đều biến đi.

Lập tức mẹ vội vã gọi cha tôi, kể lại từng chi tiết. Cha tôi bình tĩnh trả lời: Thấy vậy, thì biết vậy. Ðể tâm làm gì. Biết đâu chỉ là tưởng tượng.

Phần mẹ tôi, thì quả quyết là thấy tận mắt. Mãi mãi sau này, dòng dã nhiều năm, mẹ vẫn kể lại chuyện đó từng chi tiết một cách đơn sơ như vừa mới thấy.

Tất nhiên, tôi không bao giờ dám nghĩ chuyện đó ám chỉ về tôi. Nhưng ngày tôi được Toà Thánh chọn làm giám mục, chuyện nhỏ đó đã cho tôi can đảm để xin vâng. Những ngày đó, tôi hoang mang, rất lo sợ, rất cô đơn. Tôi cầu xin Ðức Mẹ âm thầm đứng bên tôi. Thế là tôi lên đường với chỉ một hành trang là lòng phó thác nơi Mẹ Maria.

Ðối với người khác, câu chuyện nhỏ đó thực ra chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với riêng tôi trong gần 28 năm ở cương vị giám mục tại địa phương này, trong một tình hình rất cần ổn định về hướng sống đạo, câu chuyện nhỏ đó vẫn có những gì riêng biệt để nhắc nhở tôi.

Trước hết, nó nhắc cho tôi phải bảo vệ ba liên kết này: Liên kết với Chúa Giêsu là ánh sáng thế gian (Ga 8, 12). Liên kết với Ðức Giáo Hoàng là Ðấng Chúa Giêsu đặt để dẫn dắt đoàn chiên Chúa (Ga 21, 17). Liên kết với Ðức Mẹ Maria là Mẹ Hội Thánh (Ga 19, 25-27).

Tôi càng liên kết với Ðức Mẹ và với Ðức Giáo Hoàng, tôi càng phải qui hướng về Chúa Giêsu và tập trung vào Ngài. Chính Chúa Giêsu là đường, là sự thực và là sự sống (Ga 14, 6). Ai mến Ngài, thì phải yêu thương người khác, như Ngài đã yêu thương (Ga 14, 24).

Ai muốn theo Ngài thì phải từ bỏ mình, phải vác Thánh giá, mà theo Ngài (Mt 16, 24).

Hơn nữa, khi tôi liên kết với Ðức Mẹ, tôi cần phải nhờ Ðức Mẹ mà lắng nghe thánh ý Chúa. Có biết bao trường hợp, người ta tưởng ý muốn này khao khát nọ là thánh ý Chúa. Nhưng thực ra đó chỉ là ý riêng. Tệ hơn nữa, đó cũng có thể chỉ là ý do tâm thần, do tà thần, do ác thần xui khiến mà thôi, chứ không do Thánh Thần Thiên Chúa.

Càng liên kết với Ðức Mẹ, tôi càng thấy: Ðạo lý là rất cần. Nhưng tâm lý cũng rất cần trong sống đạo và truyền giáo.

Theo kinh nghiệm của tôi, khi phó thác cậy trông Ðức Mẹ, tôi vượt qua được nhiều thử thách. Nhất là khi các thử thách đổ dồn dập trên mình như những đợt sóng dữ dội trên biển mênh mông trong đêm giông bão.

Khi đau đớn thể xác, đau đớn tâm hồn trùng trùng điệp điệp dập vùi thân tôi, Mẹ êm đềm chia sẻ cho tôi ý nghĩa mầu nhiệm thánh ý. Tôi không hiểu hết. Nhưng tôi gục đầu vào Mẹ để cùng Mẹ nói lời "Xin vâng"

Ðôi khi, tôi quá yếu đuối, nằm liệt không đủ sức giơ tay lên, để Mẹ đỡ dậy. Lúc đó chính Mẹ cúi xuống, ẵm tôi lên. Những lúc như thế, tôi cảm nhận rõ tình Mẹ là thế nào. Nhờ tình thương đó, tôi tin

Chúa thương tôi,
Chúa chúc lành cho tôi,
Chúa gọi tôi,
Chúa sai tôi đi. Mặc dầu tôi bất xứng. Mặc dầu tôi hèn mọn.

Ngày mồng một Tết, tôi cố gắng đi thăm mấy bệnh nhân cao tuổi, và ghé thăm mấy thầy sư bên Phật giáo. Cảnh tu này đầy thinh lặng, khó nghèo, chiêm niệm. Thế mà lại hấp dẫn lạ lùng. Tự nhiên, tôi nghĩ đến một liên kết nên có, đó là liên kết với tất cả những tâm hồn thiện chí đi tìm Nước Trời.

Ðầu năm mới, với những đau bệnh, tôi viết chuyện nhỏ này, để chia sẻ. Mong sẽ là một lời cảm tạ Mẹ Mân côi, trong nỗi nhớ người mẹ sinh thành. Tôi thấy vai trò của những người mẹ là hết sức quan trọng trong việc thánh hoá gia đình.

Những ngày đầu xuân này, tôi hay ngồi nhìn hoa. Hoa trên cây. Hoa trong chậu. Hoa rụng bay theo gió. Tất cả đều dễ thương. Ở đâu hoa vẫn là hoa. Tôi thầm nghĩ, nếu chính bản thân mỗi người chúng ta là tràng hoa Mân côi, thì sẽ có một mùa xuân thiêng liêng mới, hợp ý Ðức Mẹ. Thế giới này chắc chắn sẽ đổi thay, sẽ rất đẹp, sẽ rất an bình hạnh phúc.

Ðiều quan trọng cần nhớ là, chúng ta sẽ trở thành tràng hoa Mân côi, không do đọc nhiều kinh Mân côi, mà do vừa cầu nguyện kinh Mân côi vừa cố gắng phấn đấu sửa mình, đổi mới tâm hồn, theo thánh ý Chúa.

Ðức Cha J.B. Bùi Tuần

Người Tin1 Hữu