Tôi có dịp về thăm quê hương sau nhiều năm xa cách, nỗi nhớ nhung thôi thúc tôi trở về. Phố phường đông đúc hơn Sài g̣n năm xưa. Hàng me xanh ven đường, nay đă thành cổ thụ, vỏ cây đă bị tước vỏ làm củi. Đường phố hỗn độn, người bộ hành th́ hối hả đi để mặc cho xe đạp, xe gắn máy lé tránh ḿnh. Xe gắn máy chạy không cần để ư đến xe hơi. Dấu hiệu lưu thông: ngừng đèn đỏ coi như không có!
Đèn đỏ, xanh, vàng th́ cứ chớp tắt nhịp nhàng, nhưng mặc kệ, đường ta cứ đi ! Ông nhà nước th́ không cần ngó ngàng ǵ tới, hoặc những người cảnh sát gác đường họ chỉ lo thu lượm tiền phạt rồi bỏ túi riêng, không cần ghi giấy phạt, kẻ phạm luật mà biết điều, lại thơi thới ra đi như không có chuyện ǵ.
Đường xá th́ như thế, xă hội c̣n bết bát hơn, việc săn sóc cho mầm non con trẻ, hay những người già không nơi nương tựa. Hệ thống quỹ An Sinh xă hội: Không có như các nước tân tiến nên sinh ra nhiều tệ nạn xă hội thương tâm! Dân lành chịu lầm than đă đành, thân phận người con gái mà nghèo, lại c̣n thảm thương hơn nữa!
Em ôm mặt khóc tủi thân
C̣n ba ngày nữa là gần anh thôi
Lấy chồng dị chủng mồ côi
Tạ từ t́nh nghĩa, để rồi em đi
T́nh anh thôi đă phân ly
Một cơn gió thoảng, chia ly bẽ bàng
Mắt em lệ ứa hai hàng
Tay ôm mặt khóc cây đàn đứt dây !
***
Yến cầm lá thư của B́nh, người cậu ruột của cô từ Sydney nước Úc gởi về, tay mân mê mà ḷng sung sướng, thầm cám ơn người cậu từ phương xa đă nghĩ tới cô trước, rồi đến má và em cô. Cô nghĩ đến cái ngày mà chẳng bao lâu nữa sẽ đến, cô sẽ có chồng Việt kiều mà theo cậu cô nói trong thư:
”Cháu ưng nó đi, thằng Hùng nó tuy ít học, vóc dáng hơi lùn, nước da đen bánh mật của người miền biển, nhưng cách làm giầu của nó th́ thật là số dzách, cả cái thành phố Sydney rộng lớn này ai cũng biết nó là một thằng kiếm tiền vào như nước … “
Mới đọc tới đó thôi, Yến đă sung sướng đến phát điên! Cô định khi về đến nhà sẽ đọc lớn tiếng lá thư này cho má và em cô nghe, có lẽ họ c̣n sung sướng hơn cả cô nữa, cô sẽ có chồng và chẳng bao lâu nữa th́ mọi người nhà cô đều thoát khỏi cảnh chạy ăn từng bữa như hiện nay. Cô nghĩ nếu không có cậu tám B́nh th́ có lẽ em Oanh hay chính cô, một trong hai người sẽ phải hy sinh lấy một anh chồng dị chủng người Đài Loan, Mă Lai hay Singapore!
Một người đi lấy chồng để những người c̣n ở lại đỡ cơ cực, vẫn hơn .
Nhưng đôi khi cô lại thắc mắc, cậu tám B́nh ở một nước văn minh lắm bạc nhiều tiền, thế mà không gửi về tiếp tế chút ít cho má con cô trong lúc khó nghèo, thật tệ ! Rồi cô lại tự chống chế giúp cậu, chắc có chuyện ǵ khó khăn nên chưa giúp đỡ được ǵ cho gia đ́nh chị và hai cháu được, đến nay th́ cô mới biết cậu ấy đă không quên má con cô . . .
Cô đươc sinh ra trong một gia đ́nh nghèo, ba mất sớm, má tần tảo nuôi con. Nhưng may cô tuy sinh ra và lớn lên ở miền quê nhưng lại có nhan sắc diễm lệ xinh đẹp có duyên khiến trai tráng trong làng đồng trang lứa, đứa nào trông thấy dung nhan diện mạo của cô cũng đem ḷng thương nhớ, đứa tán tỉnh vu vơ, có đứa chọc ghẹo thô lỗ xỗ xàng. Cô khinh khi tất cả nên chưa có ai lọt được vào mắt xanh của cô, lư do đơn giản là v́ tụi nó nhà đứa nào cũng nghèo giống cô, nếu mà cô lấy nó th́ chỉ có nước cạp đất mà ăn nên chị em cô dứt khoát không tính đến chuyện hôn nhân với người trong làng, dù mới đây không lâu cũng có dăm ba đám đánh tiếng, nhờ mối mang dạm hỏi !
Đôi khi cô tiếc cho thân cô chỉ v́ nhà nghèo nên không có điều kiện ra tỉnh học chứ nếu người có nhan sắc, xinh xắn như cô mà có chữ có tí chữ nghĩa th́ xin vào làm chân thư kư cho công ty người nước ngoài th́ đâu đến nỗi …
Nghĩ thế thôi, nhưng cô lại tự an ủi ḿnh rằng thôi th́ nay có cậu B́nh ở nước Úc giầu mạnh, lại nhớ tới bà con nên đă mai mối cho cô có tấm chồng cũng là Việt kiều Úc, mà cứ theo cậu tám B́nh nói trong thư, người ấy c̣n làm giầu một cách dễ dàng nơi xứ người th́ chắc là phải tài giỏi lắm!
Cô nghĩ miên man trong đầu rồi phác hoạ ra h́nh ảnh đấng phu quân tương lai mà sung sướng, tự gán cho ḿnh là người diễm phúc, bất giác cô nghĩ đến kinh kệ mà cô đọc để tôn vương Đức bà Maria, khi Thiên xứ Grabien truyền tin để Ngôi Lời nhập thể, Mẹ Maria đă vui mừng chấp nhận.
Cô đem so sánh việccủa cậu tám B́nh làm với sứ vụ của Thiên sứ Grabrien truyền tin cho Đức Bà thật là giống, chỉ khác một đàng là thiêng liêng thánh thiện, đàng này là cơi đời ô trọc, khi nghe tin cô vui, nỗi vui hoàn toàn thế tục.
Yến vui trong ḷng, cô rảo bước về nhà, con đường từ trạm xá lưu trữ thư cạnh trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Xă tới nhà cách chừng hai cây số nhưng sao hôm nay tự nhiên cô cảm thấy xa hơn mọi lần dù cũng vẫn là con đường này, cô mong cho chóng tới nhà để báo tin cho má cô, bà sáu Mừng và em Oanh chung vui khi cô đọc bức thư cho hai người cùng nghe.
Trên đường về nhà, tiếng chim hót trên cành cây bên đường, tiếng người gọi nhau ơi ới, cả tiếng chó sủa vu vơ, tiếng sột soạt của loài ḅ sát, tiếng cóc nhái ễnh ương, ngay cả tiếng người căi cọ nhau cô nghe thấy đều là những tiếng thân thương êm dịu cả ! Cảnh vật vui theo khi trong ḷng người có niềm vui là như thế, chẳng bù với những lúc tâm hồn người sầu khổ th́ lại thấy cảnh vật đều buồn khổ theo ḿnh, “ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
Hôm nay cô vui, cảnh vật như cùng vui chung như cô.
Vừa bước chân tới cổng, chưa hẳn tới nhà th́ trời đă nhá nhem tối, cô móc vội thư ra định đọc nhưng không kịp v́ ánh sáng sập tối quá nhanh! Cô sai em giọng nửa như thân thương nửa như phán bảo :
- Oanh ơi, mày hăy mau đốt cây đèn cầy rồi đưa ra đây cho tao, có thư cậu tám gởi về, vui lắm tao đọc cho mà nghe !
Rồi chợt nhớ đến má, cô cất tiếng hỏi thêm
- Ờ, mà Má đâu mày ?
Oanh ríu rít trả lời:
- Dạ, để em đi kiếm đèn cầy. Má qua bác tám Quưnh từ trưa đến giờ chắc cũng sắp về . . .
Oanh chạy vào nhà trong, loay hoay t́m đèn cầy, nhưng t́m măi không thấy, Yến nóng ruột ḥ vọng :
- Thấy đèn cầy chưa mày?
Rồi lẩm bẩm như nói một ḿnh :
- Cái con mắc dịch này, biểu mần cái ǵ cũng không nên thân . . .
Như chợt nhớ ra chỗ để đèn cầy cô nói to lên một cách dơng dạc :
- Thấy chưa mầy, ở trên ban thờ của ba, dưới bàn thờ Đức Mẹ mà mày không nhớ sao? Rơ đồ con khỉ !
Oanh theo lời chị, cô đến chỗ bàn thờ lấy cây nến đă cháy gần hết, chỉ c̣n một đoạn chừng
ngón tay, Oanh lấy hộp diêm quẹt, quẹt hai ba que vẫn chưa cháy, cô lấy 2,3 que chụm lại quẹt th́ lửa mới bén, châm lửa vào tim ngọn nến đem ra cho chị. Thường những lần cô chị sai vặt như thế mà cô em chậm chạp th́ bị la rầy xối xả nhưng lần này th́ không, sự êm ả trong ḷng khiến người ta đối xử với nhau cũng hoà dịu theo.
Nhà của ba má con cô, nói là nhà cho có vẻ thôi chứ thực ra ba má con cô chỉ có một túp lều, mái lều được lợp bằng lá dừa nước, vách và cửa cũng được làm bằng vật liệu như trên mái. Dừa nước là sản phẩm dễ kiếm và rẻ tiền của vùng Đồng Bẳng Sông Cửu Long. Căn cḥi này diện tích ước chừng vai chục thước vuông, nó vừa dùng làm pḥng ngủ, pḥng khách kể cả chỗ dùng để ăn uống và nhà bếp. Trong căn lều đó được kê một chiếc giường bằng tre làm chỗ cho ba má con ngủ chung, một chiếc bàn cũ và bốn chiếc ghế mà chân ghế đă xộc xệch, người ngồi phải thật cẩn thận nếu không muốn bị té bất ngờ.
Thắp cây nến lên rồi, cô đem ra với thái độ trịnh trọng không kém thái độ của cô chị. Lúc đó bà sáu Mừng cũng vừa từ nhà bà tám Quưnh về tới, cất tiếng sang sảng hỏi Oanh v́ tưởng Yến chưa về :
- Con hai về chưa hả bây?
Bên trong có của Oanh tiếng vọng ra trả lời:
- Chị hai về rồi má à, chỉ c̣n đưa thư của cậu tám mới gửi về nữa đấy má à!
- Dzậy hả con !
Bà sáu mừng ra mặt, vừa đi tay vừa đong đưa như đẩy không khí về phía các con của bà đứng, rồi bà hỏi một câu huề vốn :
- Ủa, thư cậu tám bây, nó gởi hồi nào vậy cà?
Hai chị em như không để ư đến câu ḥi của mẹ, nên thản nhiên không đáp.
Bà Mừng như giọng mắng yêu đứa em phương xa, bà sáu tiếp:
- Cái thằng mắc dịch mắc toi, tưởng nó chết quách nơi nào nên không nhớ đến chị sáu già
này và các cháu nó nữa chứ !
Oanh lên tiếng:
- Má à, má đừng rầy cậu tám nữa, biết đâu v́ công chuyện làm ăn, hay bận rộn ǵ đó mà
cậu chậm thư từ cho má đó thôi !
Thật sự tám B́nh cũng muốn liên lạc vớI bà con c̣n ở lạI quê hương lắm chứ, nhưng ngặt v́ bao nhiêu tiền kiếm được th́ chi phí nghiện hút hết rồI, chỉ mớI mấy tháng gần đây đạI ca Hùng biết tám B́nh có cô cháu gái dễ thương nên mớI tạo điều kiện và cung cấp tiền bạc để liên lạc vớI bà con bên nhà. Bà sáu Mừng nghe có lư nên ầm ừ cho qua chuyện, bà hối Yến đọc thơ cậu tám. Yến tằng hắng cho có giọng thanh để đọc thật to cho mọi người có mặt nghe cho rơ, cô đọc nhấn mạnh những chỗ để mọi người cần chú ư, như “ Sydney ngày …” cô nhấn mạnh chữ Sydney một cách như hănh diện v́ câu tám B́nh của cô viết từ thành phố lớn của một nước Úc xa xôi nhưng giầu mạnh.
Đọc đến đoạn :”Cháu ưng nó đi, thằng Hùng nó tuy ít học, vóc dáng hơi lùn, nước da hơi đen của những người đánh cá miền biển, nhưng cách làm giầu của nó th́ thật là số dzách, cả cái thành phố Sydney rộng lớn này ai cũng biết nó là một thằng kiếm tiền như nước … “
Đọc xong đoạn thư đó, cô ngước mắt nh́n mẹ và em xem phản ứng qua nét mặt của họ ra sao, nhưng v́ qua ánh nến phản phất chen lẫn bóng tối nên cô không thấy rơ nhưng cô cũng thoáng thấy nét mặt của hai người thân yêu tươi hẳn lên.
Nhưng cô đâu có biết làm giầu ở một xứ văn minh đâu có dễ dàng và mau chóng như cậu tám B́nh nói, trừ khi làm những việc bất chính hay phạm pháp. Không may, Hùng lại ở trong loại người này nên mới làm giầu mau như vậy!
Khởi đầu, hắn từ Cà Mâu vượt biên trên một chiếc ghe nhỏ 15 thước chiều dài, hắn cùng đồng bọn khoảng 7, 8 người toàn là trai tráng lực lưỡng, vai u thịt bắp, dân miền biển, da thịt như được ướp muối mặn mà, cả bọn lén nút núp sẵn ở một nơi nào đó gần băi biển chờ thời, hôm đó đồng bọn báo cho hắn biết rằng có ghe ông ba Mật đă mua băi với công an biên pḥng, chờ ngày giờ thuận tiện sẽ ra đi . . .
Thế là Hùng cho đàn em “can-me” nghĩa là theo dơi, khi thấy ghe chở người vượt biên sửa soạn rời bến th́ tất cả ào lên ghe như nuớc vỡ bờ, người đi trên ghe tức lắm v́ ghe đă quá tảI rồI nay nhồI thêm nữa th́ càng nguy hiểm, nhưng sợ bị lộ bị bắt cả đám nên không ai dám kêu ca lên tiếng!
Chuyến đi trót lọt, đến được trại tạm cư Paulobidong, sau một thời gian hắn được phái đoàn Úc nhận, đàn em của hắn trong đó có tám B́nh cậu của Yến v́ phục tài điều khiển chuyến “can me”của hắn một cách “tốt đẹp” nên khi thấy phái đoàn Úc nhận cho hắn đinh cư th́ tất cả đều xin đi định cư tại Úc.
Phái đoàn Úc thấy tất cả đám thanh niên c̣n độc thân nên gom lại chở chúng trên một chuyến. Máy bay của hăng New Zeland Airlines đưa chúng tới Úc, đến một doanh trại lính Úc làm trạm tiếp cư ở gần thành phố Sydney.
Nhờ có uy với các bạn, Hùng cắt đặt các bạn đi làm việc kiếm tiền, các người bạn hắn đều là những người ít học, ở đây họ có thể học tiếp, nhưng hoặc v́ lười hoặc v́ mất căn bản về học vấn nên thối chí ù lỳ không chịu học, họ chỉ học chút tiếng anh rồi đi làm những việc vặt vănh, chẳng hạn như chân bán hàng ở các tiêm Grocery hay làm người xếp hàng hoá lên kệ ở các siêu thị của thành phố Sydney và vùng phụ cận.
Tuy mỗi người chỉ kiếm đươc số tiền khiêm nhượng, nhưng họ đủ xài, cũng c̣n dư chút đỉnh, khi lănh lương về, họ gom góp giao cho Hùng làm quản lư, tạo dựng một tiệm sửa chữa máy điều ḥa không khí ( A/C) , tự đặt tên là “Sydney ‘Air - Condition Services” (SACS), công việc tổng quát là sửa chữa máy điều hoà không khí cho tư nhân và các công ty nhỏ.
Công việc đang trôi chảy phát đạt th́ Hùng nẩy ra một ư muốn làm tay anh chị, lao vào buôn bán “chất bột trắng “, hắn thấy buôn bán loại bạch phiến này rất có lời, một vốn mà lời gấp bội, lợi nhuận gợi ḷng tham. Óc phiêu lưu, thủ đoạn của Hùng trỗi dậy, thế là hắn trở thành tên anh chị, điều khiển, kết nạp và phân phối chất bột này ngoài ṿng pháp luật. Từ đó cửa hàng SACS hoạt động cầm chừng, biến cửa hàng chỉ c̣n là b́nh phong che mắt chính quyền địa phương.
Sau một thời gian buôn lậu mặt hàng độc hại này, hắn trở nên giầu có. Và cũng là người đứng ra cung cấp tiền bạc cho các tay em, tám B́nh cũng dưới trướng của hắn. B́nh bắt đầu nghiện ngập như những tay em khác nên đă trở thành tay sai đắc lực và trung thành.
Sau khi coi qua h́nh ảnh của Yến do cậu tám, đại ca Hùng biết được tám B́nh có đứa cháu gái đẹp lại quá dễ thương, thế là hắn bắt tám B́nh phải làm trung gian mai mối để hắn cưới Yến làm vợ.
Trong thâm tâm hắn đă có ư đồ không tốt ngay từ thuở mới bắt đầu là sẽ dùng Yến trong việc làm ăn bất chính. Tám B́nh cũng mơ hồ thấy ư đồ đó của đại ca, nhưng v́ lỡ nghiện ngập nên cần tiền thoả măn những cơn nghiền nên đành phải làm mọi việc do đại ca sai khiến.
Nhưng tám B́nh không thể ngờ rằng cô cháu ḿnh sẽ bị là nạn nhân cho thảm cảnh đau ḷng sau này.
***
Thư qua thư lại mấy lần, thư mới nhất Yến nhận được Hùng báo tin ngày giờ hắn và chú tám B́nh sẽ cùng về VN trên chuyến bay Singapore Airlines sẽ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất.
Cả ba má con cô mừng rỡ ra sân bay đón người phương xa về, tám B́nh thăm bà chị ruột và hai cháu Yến Oanh, Hùng thăm người yêu, má và em vợ tương lai!
Đêm hôm trước, cả ba má con không tài nào ngủ được, họ hồi hộp chờ đơi mong cho sớm tới giờ để đi đón những người mà ḿnh đang mong đợi.
Thời gian chuẩn bị, nhờ tiền từ Úc gởi về Yến đă lột xác, từ cô gái quê nghèo khổ nay đă thành cô gái đỏm dáng thướt tha, Yến đua đ̣ theo kiểu thị thành “ người đẹp v́ lụa, lúa tốt v́ phân”. Yến có thân h́nh và sắc đẹp sẵn, nên khi diện đúng kiểu hợp thời trang th́ lại càng có duyên gấp bội.
Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt Hùng, bắt chước văn minh kiểu tây phương, cô cũng mua bông hoa quàng lên cổ người yêu là chồng tương lai để chào mừng khi hắn về đến quê hương.
C̣n Hùng th́ ngay khi phi cơ chưa đáp xuống sân bay, hắn đă nghĩ rằng hắn đang thử nghiệm một lá bài, v́ từ trước đến giờ hắn vẫn nghĩ sẽ không chọn Yến làm một người vợ theo đúng nghĩa mà chỉ coi Yến như một con bài, hắn đă thầm khen ḿnh khéo chọn được lá bài sắc sảo, chờ sẽ có dịp sẽ xài đến. Chuyện yêu thương giữa hắn với Yến chỉ là trên chóp lưỡi đầu môi, và cũng chỉ là công cụ để hắn chơi qua đường của kẻ có tiền, Yến cũng như những cô gái khác đă đi qua đời hắn.
Một tay lăo luyện như Hùng, nhiều năm bị đờI vùi giập, bốn năm vào sinh ra tử với chất bột trắng, kinh nghiệm sống cho hắn biết rằng khi lựa một con bài cho cuộc chơi nguy hiểm ngoài ṿng luật pháp th́ hắn phải đắn đo kỹ càng là lẽ dĩ nhiên!
V́ thế Hùng đă về VN nhiều lần để bí mật quan sát theo dơi Yến, cẩn thận hơn nữa hắn c̣n cho đàn em ḍ xét sinh hoạt cũng như hành vi của nàng trước khi chi tiền cho cậu tám về trước dọn đường bằng cách t́m mua một căn phố lầu khang trang và chạy nhập hộ khẩu tại thành phố Cần Thơ cho ba mẹ con Yến.
Bà sáu Mừng cảm động lắm, cám ơn cậu tám B́nh, người em t́nh nghĩa của bà, đă khéo chọn cho cháu Yến một tấm chồng giầu, đồng thời cám ơn người con rể tương lai thật chí hiếu. Bà sáu Mừng c̣n cám ơn Chúa đă ban ơn lành cách riêng cho gia đ́nh bà nên từ ngày bà được nhiều may mắn đến thế.
Hôm câu tám về thăm bà, có nói cho bà biết công việc của cậu về VN kỳ này là sẽ t́m mua nhà đứng tên bà để dễ dàng chuyển hộ từ dưới quê lên thành phố theo lời yêu cầu của Hùng rể tương lai của bà.
Lúc đầu khi mới nghe cậu tám nói như thế th́ bà bỡ ngỡ toan từ chối v́ không muốn tốn kém cho rể bà, nhưng Cậu tám cũng giải thích rằng Hùng làm thế là để đẹp mặt cho cả đôi bên thôi, một Việt kiều giầu có mà để mẹ vợ ở nhà tranh vách cũng tranh luôn coi sao cho được, người ngoài nh́n vào họ cười cho thúi mặt! Sau khi nghe giọng nói cậu tám có vẻ thành khẩn nên bà nói với cậu tám:
- À, mà tám bay thấy cậu Hùng thế nào mà chịu tốn phí cho má con tao thế cà?
Tám B́nh không trả lời chỉ mỉm cười vẻ như chê sự chậm hiểu của bà, đă khổ công giải
thích rồi mà c̣n hỏI những câu vu vơ ngớ ngẩn, nhưng chép miệng nói:
- Ờ th́ người ta có tiền, muốn xài mà . . .
Nghe cậu tám nói thế, tuy bà vẫn c̣n thắc mắc nhưng cũng khấp khởi mừng thầm, mạnh dạn
đưa đề nghị là bà thích căn nhà nào cũng đươc, nhưng phải ở gần nhà thờ, và cũng do ḷng tham bà muốn nhà cái lầu cho rộng răi …
Cậu tám đắn đo măi không biết làm sao vừa thoả măn được ư của bà chị mà cũng không thiệt hại đến phần ḿnh, th́ dịp may hiếm có, một gia đ́nh sắp qua Mỹ định cư theo diện bảo lănh muốn bán căn nhà họ đang ở trước khi rời VN, cậu tám đến coi thấy căn nhà khang trang có lầu, lại gần nhà thờ đúng sở thích của bà chị có thể đi xem lễ mỗi ngày, hoặc những tối rảnh rang không qua hàng xóm góp chuyện th́ bà cũng sẽ đến nhà thờ cầu nguyện để tạ ơn Chúa đă ban phúc cho gia d́nh bà.
Tám B́nh mua căn nhà này tính ra vẫn rẻ, món tiền mà Hùng khoán trắng cho công việc này sau khi trừ mọi chi phí thuế má và đút lót cho các cơ quan Quản Lư Nhà Đất và Công An nhập hộ khẩu, tám b́nh nhẩm tính vẫn c̣n dư được vài chục cây đủ để hắn làm bạn với ả phù du được mấy tháng nếu ở Úc, c̣n nếu tại Việt nam th́ có thể kéo dài được cả năm v́ dễ t́m mua chất bột này, ở Úc vừa đắt vừa khó mua!
Mọi sự diễn ra như dự tính của Hùng, hôm nay là buổi gặp gỡ đầu tiên với Yến, người vợ chưa cưới ! Yến đă có những động tác thân mật một cách điêu luyện như đă quen và yêu thương Hùng từ lâu, chính điểm này làm cho hắn thích chí, coi như buổi thực tập đột xuất thành công v́ hắn đă chủ trương sau này dùng Yến làm thân với các cán bộ hải quan hơn là làm vợ hắn, mục đích để chuyển lậu chất bột trắng từ tp/HCM về Sydney, công việc này nếu chồng giao cho vợ th́ dễ dàng và kín đáo hơn đi thuê mướn người khác. . . Hắn mừng như những lần trúng mối lớn!
Một tiệc cưới linh đ́nh được diễn ra tại Saigon chứ không ở Cần Thơ, hắn lấy cớ là Cần Thơ tuy được mệnh danh là Tây Đô nhưng cũng nhỏ hơn Saigon nên quyết định tổ chức tiệc cưới ở Saigon, tại đây hắn đă móc nối được nhiều người tai mắt có lợi hơn ở Cần Thơ.
Trong bữa tiệc này. hắn có mời được một số cán bộ hải quan, những cán bộ mà hắn nhắm sau này hắn có dịp nhờ vả qua trung gian củaYến.
Bữa nay hắn chi tiền xộp để cô dâu trang điểm thật lộng lẫy khiến thực khách nhất là những đối tượng mà hắn nhắm tới, bữa tiệc cũng toàn hải vị đắt tiền, đầu bếp giỏI thức ăn ngon làm cho thực khách thật hài ḷng. Hôm nay mọi sự thành công ngoài dự tính của hắn.
***
Một thời gian sau th́ giấy tờ nhập cảnh Úc xong xuôi, Yến theo chồng về Úc. Hùng cho Yến phụ với hắn làm phụ tá quản lư cửa hàng SACS vừa để giao thiệp một cách chính thức với công việc làm ăn thông thường vừa tập quen công việc làm ăn phi pháp.
Tuy ít học nhưng chỉ một thời gian rất ngắn nàng đă làm quen được với các công việc mà chồng giao cho một cách xuất sắc, để cho quen đường đi nước bước, cứ một hay 2 tháng Yến được chồng cho về thăm quê hương và đến thăm, quà cáp tặng những người mà Hùng cho rằng hữu ích cho công việc.
Về quê hương để thăm má Mừng và em Oanh th́ nàng rất thích thú, lạI được ngao du đó đây, đi đến đâu Yến cũng được đón tiếp một cách niềm nở, kể cả những quan chức, có nơi tử tế có chỗ xàm sỡ, nhưng nàng bất cần bởi nàng đang thi hành mệnh lệnh của chồng giao phó, nàng tự tin với nhan sắc trời cho nay học được cách mua chuộc ḷng người của chồng nữa th́ cửa nào mà không lọt!
Đường chuyển bạch phiến từ Tp/HCM đến Sydney của Hùng được thành h́nh, lúc đầu với số lượng nhỏ chừng vài gói, mỗI gói chừng 100 dến 2, 3 trăm gram . Yến gói chăt bỏ trong nít ngực, việc vận chuyển được trả giá bằng những cuộc giao hoan các đêm trước, bây giờ chỉ cần liếc mắt đưa t́nh với các quan chức có nhiệm vụ nơi sân bay là mọi sự êm xuôi.
Tại Việt nam bạch phiến tương đối khá rẻ v́ từ Lào chuyển qua tuyến đường bộ dễ dàng, nhưng luật lệ th́ lại rất khắt khe, người nào chuyển vận trong người 800 gram là bị tử h́nh, điển h́nh là có mấy Việt kiều ờ Canada, Úc v.v. khi bị phát giác th́ bị bắt tuyên án tử h́nh, Hùng biết thế nên từ khi có con bài thí hắn vững bụng v́ nếu có chuyện ǵ xẩy ra, Yến chịu tội, c̣n hắn chẳng hề hấn ǵ!
Thấy vợ làm được việc, thoát được mấy chuyến, Hùng tính chuyện làm một mẻ lớn, hàng để sau tấm gỗ sau lưng bức tranh sơn mài, Yến biết nguy hiểm nên lo lót c̣n hơn những lần trước, nhưng công việc vẫn bị đổ bể nên nàng bị bắt giam để chờ ngày ra toà án lănh án, biết trước là sẽ là án tử h́nh.
Được tin này bà sáu Mừng chết lặng ngất đi khiến ngườI nhà phải chở bà vào bệnh viện cấp cứu, tỉnh lại bà luôn miệng gọi tên Yến rồi khóc ngất, lúc này bà nửa tỉnh nửa mê . . .
Sau một thời gian bà qua đời chưa gặp được mặt Yến, đứa con gái mà bà tưởng rằng diễm phúc, nhưng lại là kẻ bạc phước, bà đi trước con gái một bước, và trăn trối lại cho Oanh :
- Má có chậu hoa bông trang trồng sau nhà đă chớm nụ, khi chôn má rồi, con lấy chậu bông sẻ làm đôi trồng trên mộ má một nửa, c̣n nửa nữa dành cho mộ chị con sau này nghe con!
Oanh nghe lời mẹ dặn, tay ôm mặt khóc nước mắt chan hoà, từ ngày chị cô bị bắt, anh rể cô bặt vô âm tín, không một lời an ủi hỏi han giúp đỡ.
Cô đâu có ngờ chi hai Yến của cô chỉ là một con cờ thí.