Lời từ biệt
Trời đất bỗng đâu nổi phong ba Gĩa từ nghĩa thiết một Thánh Gia Hưng ơi! Anh đã, đã đi mất Để lòng kẻ ở buồn thiết tha!
Tôi biết nói gì với anh đây Thổn thức không lời, hương gió bay Xin Chúa mở lòng thương anh với Hồn anh an nghỉ cõi đời đời!
Sống thẳng chết lành, trọn kiếp tu Dù trải trăm căn, bệnh lu bù Anh vẫn một lòng yêu mến Chúa Hưng ơi! anh đã trọn kiếp tu!
Hưng nhé! Thôi đành vĩnh biệt anh Lòng đau, dạ đắng, khóc đưa anh Anh về nước Chúa, cầu tôi với Thương qúa! Thôi đành gĩa biệt anh!
Hoàng Ngọc Lễ |
|
Vĩnh biệt bạn Hưng ! Ðưa Hưng anh bạn chúng tôi về Miền Cực Lạc hưởng niềm thanh thỏa Nghĩa vụ Linh Mục anh hoàn tất Khổ cùng châu lụy kiếp đời Tu Quyết lòng Kính Chúa, thương nhân loại Giáo xứ anh, bao người đau khổ Bịnh nạn, nghèo nàn, kiếp lầm than Anh ủy lạo, càng liều chữa bệnh Trao lời Chúa, dậy lớp dân nghèo Miễn dân hết bệnh, anh yêu lòng Bản thân «bệnh kín » không cần biết Cắn răng chịu đựng nén cơn đau Tới khi hết sức, anh ngã gục... Vĩnh biệt Hưng Cồ ! Ôi người bạn Năm chục năm xưa quên mất luôn Hẹn ngày gặp lại chắc chẳng lâu
|
Theo Thầy
Xa nhau ba chục năm trường Mặt không thấy mặt, lòng thường nhớ anh Tưởng rằng chú bé đành hanh “Cam tươi thì uống cam vàng đổ đi”Chọn đồ đệ cách lạ chi Dấu thương khó Chúa đà ghi đầu đời Bên ngoài như đóa hoa tươi Ðập banh, đánh nhịp, như người vô tư Nhởn nhơ như con gà tồ Anh em đùa nghịch “Hưng Cồ” đặt tên Ðường thiêng anh cứ tiến lên Thế Hưng đó – đã gắn liền đắng cay Dốc lòng “Con quyết theo Thầy” Ba chục năm dư miệt mài Nước Cha Cuối đời lòng vẫn thiết tha Giống Thầy - chết trong lệ nhòa đớn đau Là mong qua cửa đời sau Cùng Thầy chỗi dậy nhiệm màu Phục Sinh.
Tâm Tè thương Hưng Cồ
|