Vài lời trước khi đọc Tâm Sự Của Ớt hiểm :
Phu nhân anh Tâm Thanh là chị Khánh Hà ở Norway quanh năm lạnh lẽo:
Sáu tháng mùa đông trắng, tuyết rơi ngập vườn cây cối không cách nào mọc được. Sáu tháng mùa đông xanh, tuyết tan.
Tưởng tượng rằng chị Khánh Hà đang xới đất trồng hoa và trồng những rau thơm khác (Lục Bát Rau Thơm) khi tuyết tan. Nhưng hoặc vô t́nh hay hữu ư chị Khánh Hà không trồng cây ớt nào, dù chỉ là một cây ớt cỏn con.
Hôm qua đi dạo các nursery để mua cây cảnh, tôi có mua một vài cây ớt về trồng, không ngờ nghe thấy Ớt Tâm Sự tha thiết quá mà bài thơ lục bát rau thơm, chị Khánh Hà đă không hề nhắc tới Ớt một lời, “dù chỉ là một lời không đáng chi ” nên có ư trách cứ chị trọng phú khinh bần, nghe thấy tâm sự này nên
Kim Anh viết ra vài ḍng để các bạn đọc mà tội nghiệp cho Ớt.
Nhân ngày lễ Father’Day xin thân ái tặng các người CHA, riêng các Bố và các Mẹ TG hoàn vũ.
Houston SUN 15 Jun 2003
Kim Anh
TÂM SỰ CỦA CÂY ỚT HIỂM
Tôi đang ở JRN’s nursery garden center th́ bị bà Chủ Biên mua tôi về nhà để trồng. Tôi rất mừng v́ từ nay trở đi tôi không phải nghe những lời bàn ra tán vào của khách hàng đến « mua hoa » nữa. Các loại cây cho người thưởng thức hoa đẹp th́ chẳng nói làm ǵ, người khen kẻ b́nh phẩm cũng coi như tạm ổn.
Nhưng với họ nhà Ớt chúng tôi th́ nhiều người tọc mạch, hỏi han đủ thứ chuyện làm cô bán hàng khản cả cổ trả lời. Họ hỏi họ hàng nhà tôi có cay hay không, nếu cô bán hàng nói cay th́ họ lại hỏi cay nhiều hay cay ít. Bảo cay nhiều khách cũng chưa tin, có kẻ c̣n ngắt lá của tôi ṿ ra và đem lên mũi ngửi, làm tôi đau điếng muốn chửi thề mà nghẹn ngào nói không lên lời. Tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng, họ nhà tôi cay lắm, sao các người chẳng nhớ câu ca dao :
Ớt nào là ớt chẳng cay
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
Nhưng họ cự lại tôi rằng :
- Sao lại không ? Loại ớt chuông ( bell pepper’s Chilly) đó, đâu có cay, người ta lấy xào nấu như rau cải vậy mà vẫn là họ nhà ớt !
Tôi bực ḿnh quá nhưng không dám căi. Hôm nay may mắn được bà Chủ Biên đă mua tôi rồi, tôi yên trí và tự nhủ là sẽ yên phận phục vụ cho thật tốt, đền ơn đáp nghĩa, để bà phục vụ ông Chủ Biên những bữa cơm ngon. Có thêm gia vị là ớt nữa th́ ông Chủ Biên đă đang cay đắng sẵn, c̣n thêm phần đắng cay bội phần, v́ hiện giờ tôi nghĩ ông Chủ Biên vẫn c̣n chưa nếm đủ mùi đắng cay của mùi đời.
Bà Chủ đưa tôi về, cưng lắm v́ thân tôi bé bỏng, bà nhẹ nhàng đưa tôi ra khỏi cái chậu nhỏ, đặt tôi vào chiếc chậu lớn, thế là từ nay tôi được ở căn nhà lớn rồi, tôi thoải mái vươn vai hít thở không khí mới, đươc ăn những bữa ăn thật ngon trong chậu potting soil đầy đủ chất bổ dưỡng, bà kéo chậu sát hàng rào ở sân sau nhà, sợ tôi bị nắng thiêu đốt th́ chết mất nên bà c̣n lấy tấm khăn che cho tôi tránh nắng buổi trưa hè chói chang của miền Tết Sớt thành phố Hút Tông vốn có tiếng là mùa hè miền nóng cháy da.
Hôm đầu tiên tôi đươc ở chậu mới, tôi ngửi thấy mùi hương thơm ngọt ngào bốc ra từ cái chậu mua từ Mễ Tây Cơ về, đồ ngoại có khác, nó êm ái như các cô gái Mét Xi Cần nơn nường thơm phức nhưng hơi quê mùa mộc mạc, cái quê như của thi sĩ Nguyễn Bính mô tả « cái khăn mỏ qụa cái quần lái đen ».
Tai tôi nghe tiếng chim hót líu lo từ trên những cây cổ thụ sau vườn vọng xuống ; tôi mường tượng như những chú chim ấy đang hót véo von hỏi tôi rằng « ớt về đây hồi nào ? ớt ơi, có khoẻ không ? ». Các chú chim đó h́nh như c̣n chúc mừng v́ cho là số tôi đẻ bọc đ́u nên may mắn được ở nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng. Các chú chim hứa rằng sẽ không phá phách tôi, và cũng hứa bảo vệ tôi khỏi bị những con sâu rầy làm hại. Tôi thầm cảm ơn trời đă ban cho tôi được cái may mắn vạn phần.
Sáng hôm sau, đàn chim tối hôm qua đă ngủ yên trên cây, bây giờ thấy ánh b́nh minh ló rạng nên thức dậy, thi nhau hót trên cành làm tôi cũng tỉnh giấc nồng, trong ḷng thấy vui lạ thường. Chợt nh́n thấy bà Chủ Biên cầm ṿi tưới cho tất cả các cây cối trong vườn, bà Chủ Biên thật công bằng, cây nào bà cũng cho chúng tắm mát hết, những bụi bông hồng đang trổ hoa mầu hồng khoe sắc thắm, dạ lư hương cả đêm xông ra những mùi thơm ngát, bà Chủ Biên cho tắm mát cho chúng nhiều hơn, chắc bà nghĩ ai có công th́ được thưởng ơn mưa móc nhiều chăng.
Đến phiên tôi, v́ là con cái mới được đem về nuôi dưỡng nên bà nhẹ nhàng đưa ṿi nước tưới vào thân tôi rất êm ái, ṿi nước như găi vào da thịt tôi làm tôi hơi nhột nhạt, quá đă ! Tôi cảm thấy thú vị muốn nói lời cảm tạ bà và hứa, (tôi lại hứa nữa ) sẽ tự lo săn sóc cho chính bản thân, có nhiều trái thật cay để bà Chủ Biên phục vụ cho đức lang quân.
Bả Chủ Biên c̣n làm một động tác nữa khiến tôi thật cảm động, bà cúi xuống quan sát từng ly từng tư xem lá ớt nào có sâu rầy cắn th́ bà giết chết hết quân phá hoại ấy đi, rồi bà c̣n lấy ngón tay trỏ ấn vào đất dưới gốc cây xem tôi có bị bọn khủng bố chui dưới đất, « đào địa đạo cử-chi hay giao thông hào » để phá hoại làm bật gốc rễ tôi không. Thấy tôi sống yên lành bà di chuyển ṿi nước đi nơi khác săn sóc cho các bạn đồng vườn. Tôi.sống trong khung cảnh ấm cúng và được săn sóc đầy đủ nên lớn mau như thổi, tôi đă đến tuổi dậy th́ nên thường suy nghĩ viển vông . . .
Một đêm nọ trời tốn đen như mực, cũng may những ánh đèn đường c̣n chiếu qua khu vườn vài tia sáng đủ để thấy các động vật di chuyển. Tôi nghe thấy tiếng mèo ở phía hàng rào quanh vườn, tiếng gào thét dữ dội, lúc đầu th́ chỉ nghe có một con mèo gào thét, sau đó một con khác thét lên như tiếng rên la vừa khoái vừa đau, rồi tiếng mèo vật nhau ́nh ịch, nó đuổi nhau, cắn xé nhau kêu gào chí choé. Tôi đoán rằng tụi mèo đang trong mùa « động cỡn dành mèo » với nhau nên mới ra cớ sự. Cũng may năm th́ mười hoạ tôi mới phải chứng kiến những điều trái tai gai mắt ấy thôi, chứ nếu đêm nào tai cũng phải nghe, mắt cũng phải thấy th́ chắc tôi phát điên mất. Tôi đang ở vào tuổi dậy th́.
Hàng năm cứ khoảng tháng 6 đến tháng 11 Houston có những cơn mưa to gió lớn, th́nh thoảng có những cơn băo như ở vùng nhiệt đới, nhưng chính những mùa mưa băo ấy đă làm cho tôi cứ tưởng như đang ở quê hương Việt nam, nơi đồng bằng sông Cửu Long vậy, ḍng giống ớt nhà tôi ở rải rắc khắp các miền đất nước Việt Nam. Tôi ngờ rằng tổ tiên nhà tôi hoặc có thể chính tôi đă được người ta dấu diếm qua các cửa khẩu nhập vào nước Mỹ, hay ngay cả bằng đường bưu điện nữa không chừng, bằng cách người bỏ tôi vào b́ thư gửi đi như những loại thư thông thường nên tôi mới có mặt tại nước Mỹ ngày hôm nay. Tôi đoán chắc vậy v́ cả những cây mai nở hoa vào dịp Tết mà nhà vườn khi về thăm VN trở lại Mỹ, họ c̣n đem cái loại cây ấy về, qua mặt được nhân viên kiểm dịch ở phi trường LAX , th́ phận bèo như tôi th́ nghĩa lư ǵ đối với họ cơ chứ.
Nhớ nhà th́ tôi nói vậy thôi chứ họ ớt nhà tôi ở khắp thế giới, loại ớt cay có tiếng là ớt Mễ Tây Cơ, rồi ớt Chily (Chí lợi), ớt Thái Lan loại nào cũng cay đáo để cũng đều có mặt nơi đây. Nhưng cũng v́ thương nhớ quê hương nên bà Chủ Biên thấy cô bán cây kiểng nursery khoe rằng tổ tiên ṇi giống của tôi được lôi từ VN qua mấy đời rồi nên cay và hiểm lắm ! Nghe thế là bà Chủ Biên chớp ngay tôi về trồng. Tôi có giá trị được bao nhiêu cent, hay mấy đô la Mỹ tôi cũng chẳng cần biết đến, miễn sao được chiều đăi, sướng cái thân là quá đủ rồi.
Chim hót trên cành líu lo, một hôm có chú chim sáo đen ng̣m sà xuống đâu bên tôi, rồi hót lên mấy tiếng. Tôi vừa nh́n thấy chú sáo đă sợ điếng hồn v́ tưởng là chú nhồng hay c̣n gọi là chú két, tôi nghe đồn rằng két ăn ớt dữ lắm, mà ăn ớt càng cay th́ két càng sớm biết nói tiếng người. Tôi chỉ hoàn hồn khi nghe tiếng hót của chú sáo, v́ sáo không ăn ớt.Tuy vậy chú sáo này cũng thật là đểu, rỉa lông xong chú bay vút lên cao, vừa bay vừa ỉa phẹt lên đầu lên cổ tôi, phân chú thối quá làm tôi phải tắm gội ba bốn ngày mới sạch!
Rồi một ngày nọ Dustin Nguyễn, thằng cháu ngoại của bà Chủ Biên, bé sinh ra ở Mỹ, mà những trẻ sinh ra ở Mỹ có thói quen mỗi khi đi tiểu hay đại tiện đều làm việc này ở restroom, thậm chí đang tắm ở băi biển khi chúng mót đái cũng phải lên bờ đ̣i người lớn kiếm bằng được chỗ có restroom để giải quyết. Ấy thế mà hôm nay không biết thằng cháu muốn trêu chọc v́ thấy bà cưng tôi hơn cháu hay sao mà nó vạch cu để đái thẳng vào tôi, một ḍng nước nóng hổi, lại c̣n xoay ṿng tṛn tưới cả lên mặt, đầu tóc tôi nữa làm tôi đau rát, điếng cả người! Ấy là cái ṿi của bé cũng chỉ bằng trái ớt hiểm chứ có to tát ǵ cho cam, vậy mà nước đái của bé cũng làm tôi xặc xụa, ngất ngây như người say rượu!
Nước đái vừa uống đă say
Cái say ngầy ngật ngất ngây cả ngày !
Thật thế, tôi uống nước đái của Dustin Nguyễn, cháu ngoại nghịch ngợm láu lỉnh của bà Chủ Biên nên say ngầt ngư cả buổi, chuyện này c̣n đỡ khổ mà cũng chỉ nhất thời v́ ớt tôi biết chắc rằng thằng bé này cũng chỉ dám nghịch ngợm một lần thôi sẽ không có lần thứ hai. Vả nữa tôi đă trưởng thành bắt đầu trổ bông kết trái, th́ tôi cũng đă đủ sức chịu đựng những sự gian lao khổ cực . . .
« Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí » câu nói của người xưa nói qủa không sai, tôi lại gánh chịu thảm cảnh lần nữa !
Một buổi đẹp trời phu nhân của quan Thủ Quỹ Thăng Đen, quen gọi là bà Thủ Thu đến thăm bà Chủ Biên cũng là chủ của tôi. Bà Thủ Thu vừa bước vào tới nhà, chưa kịp bước qua ngưỡng mà đă lớn tiếng hỏi:
- Chị Kim Anh có ở nhà không ? Em đến chơi đây này, sorry em không điện thoại trước, tiện ghé thăm anh chị thôi.
Ngay lúc đó, bà chủ của tôi vội đon đả chạy ra tiếp khách :
- Không điện thoại trước cũng được có sao đâu, chị em thân cả mà, mời chị vào nhà chơi.
Tôi thấy trong tay bà Thủ Thu xách một gói ǵ to tướng, tôi đoán là gói quà và nói :
- Hôm qua em đi thăm người bà con có trại gà, em nhớ nhà chị có trồng ớt nên bảo người làm hốt một ít phân gà đưa về để chị bón cho ớt cay, em nghe nhiều người nói bỏ phân gà vào gốc th́ trái ớt sẽ cay dữ lắm!
- Ồ cám ơn chị, để tôi làm thử . . .
Tôi nghe bà Chủ Biên nói thế nên sợ điếng hồn, phân gà nóng và hôi thế mà bỏ vào gốc tôi th́ chỉ c̣n có nước chết chứ sống làm sao nổi! Tôi buồn muốn khóc v́ nếu bà Chủ biên mà nghe dại xúi khôn th́ bỏ mẹ tôi rồi.
Rồi chuyện đến phải đến, bà Chủ Biên đă nghe lời « xúi bậy » của bà Thủ Thu bỏ cứt gà vào chân tôi, cái gói mà bà Thủ Thu mang đến đúng là cứt gà một trăm phần trăm, chao ôi sao nó vừa hôi vừa thối. Tôi bịt mũi chịu trận mất mấy ngày không dám hít thở khí trời. Toàn thân tôi nóng ran, dưới gốc chân tôi những côn trùng gặp phân gà h́nh như thích thú, chúng ṃ ra ăn, rúc rỉa làm tôi nhột nhạt quá chịu không thấu, ḷng ôm hận quyết định lấy oán trả ơn . . .
Ra tay phục hận: Như đă nói ở trên, Ớt tôi ḍng ớt hiểm. Hôm nay tuyên bố sẽ ra tay phục thù rửa hận v́ đă chịu bao nỗi đắng cay nhục nhằn.
Một bữa nọ tôi nghe phong phanh tin bà chủ của tôi sẽ nấu một nồi bún ḅ Huế trong một ngày kỷ niệm nào đó. Món Huế thường là gia vị phải cay, nhất là món Bún Ḅ Gị Heo nên tôi vui mừng lắm v́ phen này có dịp để trả thù, tôi thu gọn lực lượng, gom góp tất cả các chất cay giồn lên cho những trái ớt hiểm chờ dịp ra tay.
Rồi ngày vui tới, hôm đó ngày sinh nhật của thằng bé đă vạch cu đái vào tôi (Dustin Nguyễn ‘ birthday), khách khứa đầy nhà, chủ nhà đăi thực khách nhiều món, trong đó có món Bún Ḅ Gị Heo, mà món này thế nào cũng phải có mặt tôi th́ mới thêm phần hấp dẫn.
Đúng như dự đoán của tôi, bà chủ đă bẻ sạch không c̣n sót trái ớt nào trên cành, bà đem vào nhà rửa sạch rồi cho tôi vào máy xay cho nhuyễn làm tôi đau điếng cả người, toàn thân con cái nhà ớt tôi nát bấy, thêm một nỗi khổ nữa là lại bị múc ra đổ lẫn với sa-tê sót xa vô cùng. Tôi ráng chịu đau lần cuối . . .
Nhập tiệc, các món khác tuy khá ngon nhưng h́nh như bị thực khách lơ là mà chỉ thích món quốc thuần quốc tuư mà thôi, mà món này th́ bắt buộc phải có ớt th́ mới ngon. Tôi sung sướng đă làm cho mọi người trong bữa tiệc hôm đó đều phải khóc. Nước mắt nước mũi chảy ṛng ṛng.
Tôi đă trả được mối thù đúng ngày birthday của thằng bé Dustin Nguyễn đă dám cả gan đái vào tôi !
Kim Anh
Houston Father’s Day 15 Jun 2003