Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

Bên bờ biển Thái

Phương đông ta về như giấc mơ
Nhà ta xa xa trong khói mờ
Biển xanh lao xao ngàn sóng vỗ
Nhớ như con nước bỗng tràn bờ

Chiếc thuyền xưa lao trong đêm đen
Khuất dần khuất dần những ánh đèn
Ngàn sao chao chao trên trời cao
Sóng xô đưa thuyền về nơi nao?

Biển ngậm trong lòng bao vết thương
Người qua đây vừa mất quê hương
Lòng ai tan tác như bọt sóng
Nước có hoà tan suối lệ buồn?

Hàng dừa ngả nghiêng theo gió lay
Bên kia bờ có gió chiều nay
Mái nhà xưa còn ai thắp lửa
Chiều tà thăm thẳm vết chim bay

Người ra đi mang theo núi sông
Thuở người về sông núi còn xanh
Nghiêng tóc bạc soi tìm mộng cũ
Nẻo về xưa mây trắng xây thành.

Khánh Hà


Còn nguyên hạt bụi

Người ngồi lặng im giữa núi xanh
Ào ạt dưới chân dòng nước chảy
Cuồn cuộn trên đầu mây trắng bay
Nước chảy, mây bay từ vạn thuở
Mà sao mây nước vẫn còn đây
Lá vàng, lá rụng mùa thu trước
Hạ vẫn xanh rờn những khóm cây
Diệt sinh, sinh diệt trong trời đất
Như mặt trăng kia khuyết lại đầy
Người nằm xuống làm thân cỏ mục
Trên mộ cỏ xanh lại mọc dầy
Hạt bụi hoang mang chi trời gió
Mai mốt còn nguyên hạt bụi này.

Khánh Hà

nhất dạ bạch phát


đêm qua gió lạnh đầy trời
một mình em hứng sương rơi đầm đìa
nỗi hàn không kẻ sớt chia
sáng ra tóc bạc đoạn lìa tóc mây
nắng vàng cũng chẳng về đây
để em trơ cánh tay gầy tuyết sương
tâm em rủ sạch bụi đường
ngày ngày ngưỡng vọng một phương mặt trời
tuyết rơi thì mặc tuyết rơi
nhựa thân em giữ đợi mùa xuân sang
bao nhiêu năm mộng chẳng tàn
tim em còn những nồng nàn xa xưa.
Khánh Hà

Những chuyến đò khuya


hai mươi lăm năm chưa về nhà cũ
chuyến đò khuya còn vọng tiếng tù và
chiếc cầu nhủi dưới mé sông đã mục
bãi sông giờ lở mất mấy vạt xa?

đò kẽo kẹt trườn mình trong đêm tối
tiếng mái chèo khua động bóng sao khuya
mẹ đứng đó, ngọn đèn chong leo lét
đò đưa con lên tỉnh, khuất dần xa

mẹ đứng đó, chờ chuyến đò về lại
con bước lên cầu, kể chuyện véo von
hai mươi lăm năm con không về nữa
mẹ đợi chờ con, khép mắt mỏi mòn

tiếng tù và âm u trong giấc ngủ
đánh thức con ngầy ngật những đêm xưa
tiếng tù và đêm nay về lồng lộng
giữa muôn trùng, con đợi chuyến đò xưa.
Khánh Hà


Tiếng suối giao mùa

Sân nhà tuyết vừa tan
Anh thảo nở vội vàng
Từng đoá hoa cười mỉm
Nghiêng nghiêng đón nắng vàng

Mấy búp xanh vừa chớm
Trên cành cây trơ xương
Con suối nhỏ ven đường
Chạy tìm ai hối hả

Ôi một con suối lạ
Từ giấc mộng xa xôi
Xác lá vàng trôi nổi
Có chở hộ hồn tôi

Bỗng dưng mà nhớ nhà
Ở một kiếp nào xa
Có chiều vàng đứng đợi
Suối chở thuyền ra khơi

Người có nghe tiếng suối
Từ giấc mộng xa xôi
Giữa cõi đời im lặng
Hình như chỉ còn tôi...

Khánh Hà

Trên hải đảo

nhà tôi trên hải đảo
giữa biển xanh bao la
vách núi cao dựng đứng
mây trắng phủ la đà

đêm đêm lồng lộng gió
sương rủ bức rèm tơ
sóng ru lời bất tận
lảng đảng nét sao mờ

mây trời luôn biến ảo
như một ngày chóng qua
trong bình minh rực rỡ
đã loang sắc chiều tà

di điểu trên ghềnh đá
trốn tuyết tận phương xa
vẫn nhớ đường bay cũ
theo gió xuân về nhà

người chờ người hoá đá
pho tượng vọng ngư phu
dõi mắt qua ngàn sóng
bóng thuyền xưa biệt mù

một mình trên hải đảo
tôi đợi bóng thuyền ai
thuyền qua không ghé lại
nhạt nhoà buổi chiều phai

Khánh Hà

Giữa Vong-Các. nhớ Sài Gòn

Tới đây nhìn lại biển đông
Giữa quê người bỗng mênh mông quê nhà
Dõi tìm trong áng mây xa
Có vương sợi khói quê nhà chiều hôm
Chiều hôm khói quyện mái rơm
Nồi cơm gạo mới còn thơm những ngày
Ở đây xanh quá vườn ai
Nhớ con sông Cửu trải dài đến đâu
Hạ nguồn dòng nước có sầu
Phù sa có thắm được màu quê hương
Sầu riêng thơm một góc đường
Mơ hồ tiếng gió trong vườn Lái Thiêu
Chôm chôm má thắm yêu kiều
Dưới tàn măng cụt màu chiều rất xanh
Phượng rưng rưng đỏ trên cành
Nhắc tình thơ dại sao đành quên nhau
Tiếng ve vọng tự trời nào
Hương hoàng lan cũ ngọt ngào thoảng đưa
Buổi chiều chợt nắng chợt mưa
Hàng me tháng bảy lá vừa xanh non
Giữa Vọng Các nhớ Sài Gòn
Ôi trời đất cũ có còn ngày xưa.

Khánh Hà

Trong cổ tích

Ở đây đâu phải quê mình
Dẫu em con suối vô tình chảy qua
Dẫu tôi hoá cội thông già
Trăm năm đứng đó thiết tha reo buồn
Tới đây nước đã xa nguồn
Qua ngàn dâu biển, qua truông cơ cầu
Bọt bèo tan tác về đâu
Soi trong hạt lệ còn màu phân ly
Hương mùa xưa dẫu tàn đi
Còn trong mộng mị chút gì chưa phai
Quê mình không ở đời này
Ở trong cổ tích mỗi ngày một xa.

 

Khánh Hà


Trở về hạ thu

Buổi trưa mùa hạ
Dưới tàn cây ô-liu già
Tiếng ve sầu vang vào đá
Tiếng sóng biển đập vào tim
Vỡ tràn bờ bãi cũ
Quê nhà ơi!
Xa....

Buổi sáng chớm thu
Trên lối đi hoa cúc vàng
Thoang thoảng hương xưa
Lòng rung như phím đàn
Ai vừa chạm tới
Sài gòn ơi!
Xưa...

Tháng Chạp Quê Nhà

Ước chi em được làm chim nhỏ
Bay về đậu dưới mái hiên xưa
Gọi anh. Buổi sáng trời xanh lắm
Nắng trải lụa vàng. Anh thức chưa?

Thức dậy cùng em, thuở ấu thơ
Tiếng con tu hú gọi vang bờ
Dòng sông tuổi nhỏ trôi đi mất
Còn bãi sông buồn đứng ngẩn ngơ.

Tháng chạp về đây, mùa gió bấc
So đũa trong vườn trổ trắng bông
Hoa xoài, hoa bưởi thơm ngan ngát
Trời đất se mình dưới gió đông.

Ta ra thăm lại bụi tre già,
Tiếng cu gù đầm ấm, thiết tha
Vẫn đôi chim của ngày xưa đó
Hay là tiếng vọng tự thời xa?

Ta đi tìm lại một thời vui
Cỏ với cây cùng đứng ngậm ngùi
Vườn mai năm cũ ai lảy lá
Ðợi xuân về mở cánh vàng tươi.

Quê nhà tháng chạp xa lăng lắc
Mai một đây xuân có về không?
Bởi em chẳng được làm chim nhỏ
Ở đây dài lắm những mùa đông ...

Khánh Hà

Nghe Tiếng Gà Trưa

Ba mươi năm nghe lại tiếng gà
buổi trưa eo óc tự làng xa
mùi hoa sứ nồng nàn gió biển
tưởng như cơn gió tự quê nhà

Biển xanh xa hút tận chân trời
thuyền ai mờ mịt giữa trùng khơi
có về lại bến trăm năm trước
chở hộ giùm ta những ngậm ngùi

Tàu dừa lướt thướt gió đong đưa
hoa cỏ buồn thiu dưới nắng trưa
vẳng tiếng công phu giờ chính ngọ
cong vút vườn xa một mái chùa

Thân ốc nằm trơ nghe sóng biển
bãi cát phơi dài mấy dậm xa
xác ve khô khốc mùa hạ trước
tiềng hát còn vương khóm phượng già
 

Chú cóc lim dim trong bụi cỏ
ngắm thịt da ai nắng rám hồng
con sáo mỏ vàng đi khệnh khạng
xù lông tắm mát nước hồ trong

Đôi tình nhân trẻ dung dăng bước
tay nắm bàn tay giống thuở nào
chữ tình bàng bạc trong trời đất
ngàn xưa còn mãi đến ngàn sau

Ba mươi năm chưa trở về nhà
tiếng gà eo óc tự làng xa
nhớ cây khế ngọt bên bờ giếng
mùa này chắc khế đã ra hoa...

Khánh Hà