Trở Về Mái Trường Xưa
Tháng 12-98 tôi có dịp trở lại thăm trường cũ sau 27 năm xa quê hương. Bước chân xuống phi trường TSN tôi đă cảm thấy sự xúc động ngập tràn trong ḷng và thấy TSN thật là cũ kỹ và nhỏ bé, không giống như h́nh ảnh tôi c̣n nhớ tháng 12 năm 72 khi rời VN. Nhưng cái xúc động lớn nhất vẫn là được nghe tiếng VN lao xao chung quanh, những âm thanh mà đă từ lâu tôi không c̣n được nghe nữa. Gặp lại 7 người bạn cũ đợi ở phi trường, tôi thấy thời gian như ngưng đọng lại và không biết lúc ấy là thực hay là mộng nữa! Chỉ kịp dặn ḍ các bạn giúp đỡ chỉ đường cho tài xế taxi chở hành lư về khách sạn, tôi th́ "hóp" lên xe Honda do Tâm chở lao vào ḍng xe cộ nhiều như mắc cửi ở SG. Người ta chen vai thích cánh nhau trên những con đường nhỏ hẹp, hai bên nhà cửa san sát nhau. SG của tôi 27 năm về trước chẳng c̣n một h́nh ảnh nào "matching" với SG bây giờ..Tôi trố mắt nh́n những cửa hàng chật hẹp và cũ kĩ ở hai bên đường, cố gắng thu vào trong trí nhớ của ḿnh để khi về lại Canada sẽ từ từ hồi tưởng lại, để nối lại sợi giây liên lạc với SG là nơi tôi đă sinh trưởng và sống tuổi thơ của ḿnh. H́nh ảnh cũ của SG lúc trước khi tôi xa VN như chỉ là một tấm ảnh đen trắng hiện ra trong đầu tôi, cố gắng so sánh lại để định vị trí và phương hướng nơi ḿnh đang đi.
Tôi c̣n nhớ năm 72, mùa hè đỏ lửa, chiến tranh một lần nữa nhắc cho tụi học tṛ chúng tôi biết là nó vẫn c̣n đang tàn phá quê hương VN. Những buổi đi chơi với bạn, đi "bùm" nửa đêm Giáng Sinh và những lần đi Vũng Tàu chung với Cao Ḷ và Sơn chỉ là những giây phút ngắn ngủi để tuổi trẻ chúng tôi quên đi mệnh nước đầy khổ đau của người VN. Chiến tranh đă từ từ xâm nhập và ảnh hưởng vào tuổi thơ kể từ năm 67, 68, làm mất đi những người bạn cũ từ những năm đầu tiên khi bắt đầu gia nhập trường Chu Văn An, lớp đệ Thất P1 (65), một số phải ra học nhảy ở ngoài như Hải cam sành, Bùi văn Bá, Diệp Thanh Hồng..., thay vào đó một số khuôn mặt mới nhập bọn với chúng tôi. Theo truyền thống CVA từ lâu đời, đáng lẽ lớp P1 (ban Pháp Văn) của chúng tôi sẽ trở thành lớp B1 khi lên đệ Nhị (lớp 11) tức là ban B học major về Toán. Nhưng Pháp văn trở thành lỗi thời, ban Anh Văn dân số đông hơn ban Pháp Văn nhiều, thế là lớp chúng tôi trở thành 10B4, 11B4 và 12B4. Chữ B4 và Bê Bối phát âm gần giống như nhau, mà tôi nghĩ chắc cái Karma của lớp chúng tôi bắt buộc sẽ thành Bê Bối v́ chúng nó nghịch thật chứ không phải chơi. Sẵn được thêm cái hỗn danh "bê bối", chúng nó c̣n lộng hành hơn nữa. Những ngày gặp lại các bạn cũ ở Cali ḱ hè vừa qua, tụi chúng tôi nói chuyện với nhau mệt không nghỉ, tất cả đều hăng hái kể lại những công tŕnh nghịch ngợm và phá làng phá xóm trong những năm cuối thời Trung Học. Tôi là một đứa b́nh thường, không thích phá làng xóm và v́ ngồi ở phía trên, xa cái đám "xóm nhà lá" nên không biết rơ nhiều chuyện của đám xóm nhà lá này, nhờ có Cao Ḷ, Hùng Lạc kể lại vanh vách mới biết thêm một số chuyện của mấy ông nội này. Những thành tích phá hoại đó, ngày xưa th́ bị mấy thầy Tổng Giám Thị lắc đầu, ngày nay đối với chúng tôi là một "chiến tích". Ngay cả chú Cao Ḷ mới đây cũng tuyên bố là "lớp ḿnh ngầu hơn mấy lớp khác, ngay cả khi gặp nhau nói chuyện thấy đă quá! C̣n mấy lớp kia coi có vẻ trịnh trọng hơn lớp ḿnh! Tao yêu cái sự bê bối của lớp 12 Bê Bối ḿnh ngày xưa!". Tôi không dám xác nhận lời của Cao Ḷ, nhưng quả thật chúng tôi gặp nhau nói chuyện thấy "đă" thật. Mấy lúc đi chơi với Cao Ḷ ở Santa Ana và Alhambra bên Cali, nhiều khi thấy vui quá, tôi đá đít Cao Ḷ hoặc ôm cứng lấy nó và xiết chặt trong ṿng tay, chắc hẳn vợ con Cao Ḷ thấy buồn cười lắm, nghĩ rằng chúng tôi "già mà c̣n không nên nết". but who cares?
"bạn bè th́ như phù vân
từ tan hợp mất xoay vần, được không..
ồ th́ ra ḿnh là ḿnh,
đến bên bờ mép tử sinh mất rồi!!
Ta thề với đất với trời,
Ta mang cho bạn tràng cười vô ưu!"
(thơ Nguyễn Văn Thảo)...
Lớp tôi có nhiều nhân tài lắm! Những thằng Trang, thằng Tâm, Sơn CuLi học thật thông minh và giỏi toán, mấy giáo sư Toán cũng phải công nhận khả năng của mấy đứa này, c̣n về khả năng văn chương làm thơ th́ nhiều người "anh hoa phát tiết ra ngoài " rất sớm, chẳng hạn như là Thảo Ngông và Hùng Lạc, ấy là chưa kể những tay làm văn nghệ "lờ mờ" như tôi, Cao Ḷ, Sơn Cu Li nữa. Tôi th́ rất tầm thường, chỉ được cái là khá về Sinh Ngữ Anh Pháp. Nhờ vậy, chúng tôi đủ sức để "tiếp chiêu" và "ra chiêu" để mấy thầy dạy đều phải rất nể. C̣n nhớ năm học lớp đệ Ngũ (lớp 7), có lần một cô giáo mới ra trường Sư Phạm đến thực tập ở lớp chúng tôi về môn Pháp Văn. Cô giáo này muốn được điểm cao nên đă giảng bài bằng tiếng Pháp và hỏi học sinh bằng tiếng Pháp, đây là cách dạy theo lối của Trung Tâm Văn Hoá Pháp ở SG. Hey, lúc đó tôi hứng chí, cùng với Đinh Tuấn Định và Công Ngủ, xổ tiếng Pháp trả lời cứ y như là dân trường Tây làm cô giáo này nể phục bọn tôi lắm. C̣n khi nào tới giáo sư Toán đến thực tập, là có Sơn culi, Trần Doăn Trang, Ninh Cùi, Tâm Ghiền "take care". Thơ văn th́ có Thảo Ngông thuyết tŕnh thơ của Lưu Trọng Lư:
"vầng trăng từ độ lên ngôi,
năm năm bến cũ em ngồi quay tơ!!"
Thế là cả lớp cứ "quay đều, quay đều..." theo ḍng thơ lai láng mà Thảo Ngông cà lăm cố gắng trau chuốt đọc cho nghe hấp dẫn như là Tô Kiều Ngân trên Thi Văn Tao Đàn ở đài phát thanh SaiGon, các bạn c̣n nhớ? Riêng tôi, sau lần nghe thuyết tŕnh về thơ Tiền chiến của Thảo Ngông (lớp đệ Tứ, lớp 8) tôi đă t́m mua thơ của Huy Cận, Lưu Trọng Lư và Đường vào T́nh Sử của Đinh Hùng về nhà đọc để được thành "thi sĩ"!
Nhớ nhất là mấy thầy chịu chơi mà học tṛ đứa nào cũng thích nghe thầy giảng bài. Đó là thầy Hoàng Minh Hùng và thầy Mai (cả hai đều dạy Việt Văn và là giáo sư Hướng dẫn của lớp chúng tôi). Tất niên năm lớp 11 và 12, chúng tôi mời thầy và tất cả các bạn tổ chức Tất Niên ở nhà hàng Ánh Hồng gần đường rầy xe lửa, cho ăn ḅ bảy món nổi tiếng của SaiGon thời ấy. Bây giờ nhắc lại, đứa nào cũng vẫn c̣n nhớ không khí vui nhộn trong buổi ăn Tất Niên này. Tôi bắt đầu dính vào nghiệp làm báo năm học Đệ Tam (lớp 10B4). Năm nào cũng ra Đặc San của lớp, nếu tôi nhớ không lầm th́ báo tặng không cho tất cả các bạn trong lớp, phần c̣n lại th́ đem đi bán ở trường bạn. Nghiệp dư coi vậy mà khấm khá, năm nào bán cũng có lời. Chúng tôi phân chia công việc, đứa th́ vẽ tranh trang trí (Trần Văn Thông, Trần Lâm Sơn...), đứa th́ đánh máy trên giấy Stencil, sau đó tôi lên Bộ Công Chánh là chỗ ba tôi làm việc để in "chùa", bởi vậy làm sao mà lỗ được? Trời đất ơi, nhớ đến hôm đó, sau khi hối lộ cho ông Security Guard, tụi tôi toát mồ hôi mà không biết làm sao in Ronéo! May sao có Cu Li Sơn, nó mày ṃ làm sao mà sau cũng biết in, máy chạy rầm rập suốt ngày. Lúc đó, tôi c̣n nhớ, Cu Li Sơn khoái quá, ngồi bật ngửa trên bàn làm việc của ba tôi, dùng chân của nó (yes, he used his toes!!) để operate cái máy in. Bởi vậy sau này Cu Li Sơn học Mechanical Engineer, tôi không lấy ǵ làm lạ lắm! Năm lớp đệ Ngũ (lớp 7) nó đă chế tạo được một cái máy Ấp Trứng Gà bằng Bóng Đèn Incandescent, và nó đă thành công ấp nở ra được h́nh như 5 hay 6 con gà con ǵ đó. Đă bảo với các bạn rồi mà, lớp chúng tôi nhiều nhân tài lắm!!!!
Mấy ngày sau Tâm chở tôi đến thăm trường cũ. T́m được một lớp cũ không bị occupied, chúng tôi hai đứa bước vào, nh́n lại những h́nh ảnh quen thuộc của ngày xưa c̣n bé. Vẫn tấm bảng đen cũ kĩ, mấy dăy bàn lặng yên chào đón chúng tôi. Chỉ không c̣n thấy tiếng lao xao của lớp học chúng tôi ngày nào, tiếng ve sầu kêu vang phía bên kia đường trong những buổi trưa hè nóng nực học Việt Văn, chờ thầy giáo điểm danh và gọi mấy đứa lên trả bài. Bồi hồi tôi nhớ lại những thầy Nguyễn Ngọc Quỳnh (Vạn Vật), Nguyễn Ngọc Huỳnh (Sử Địa), c̣n nhớ thầy giảng về xứ Cumberland ở bên Anh: xứ này rất giàu có v́ tên nó là Cum-Ber-Land = có cơm, có bơ và có Len (wool), rồi thầy Hồ Đ́nh Mai Wrestling giảng bài English For Today book 3 về Mỹ Nhân Ngư (MerMaid), giọng thầy trọ trẹ âm hưởng miền Trung mà mỗi lần Cu Li Cao nhái lại bây giờ, tôi nghe vẫn c̣n cười ra nước mắt. Năm ấy, mode theo dơi Wrestling trên TV nên Ngô Quốc Sĩ và một đám có cả Phạm Tất Thắng xúm nhau lại bàn tán, thầy Hồ Đ́nh Mai nghe được cũng bàn ra tán vô, bởi vậy học tṛ mới cho thầy Mai cái hỗn danh là thầy Mai Wrestling. Mà tên này cũng hợp lắm, thầy Mai bự con, mỗi lần đánh lên vai mấy đứa học tṛ là đứa nào cũng nhảy nhỏm lên!!! Cái này Cao Ḷ c̣n nhớ v́ là thằng to mồm trong lớp, hay bị thầy Mai đánh cho một "chưởng" vào lưng. C̣n thầy Nguyễn Đ́nh Nhàn "Fantomas" dạy toán nữa, các bạn có c̣n nhớ tại sao thầy Nhàn có cái hỗn danh này không?
Trường bây giờ đă được sơn màu vàng đậm và sân chơi bên trong đă được tráng xi măng. Đi ngang qua hành lang cũ, tôi cố gắng t́m lại nơi ngày xưa dành riêng cho Bích Báo của các lớp post lên cho cả trường xem, nhưng không t́m thấy chỗ này nữa. Quán bán xôi thịt của bác ba Bít Tất với cô Liên bán hàng (mà ngày xưa cũng có vài đứa trong lớp tôi cũng để ư tới), bây giờ đă biến mất, bên cạnh Hội Trường mà tôi nhớ đang xây gần xong năm chúng tôi học lớp 12, bây giờ nh́n lại thật bé xíu.
Những năm đầu xa quê hương tôi đă không có nhiều dịp để nghĩ và nhớ lại trường CVA và các bạn đă một thời cùng ngồi chung lớp. Để đến bây giờ, tuổi đời bắt đầu đi dần đến "bên bờ mép tử sinh", tự dưng tôi thấy thèm gặp lại các bạn cũ để cùng nhau trao đổi những kỉ niệm thời ấu thơ. Những ngày hè lúc c̣n học Đại Học ở đây, những lần đi ngang bờ sông, tôi vẫn ngậm ngùi nh́n ḍng nước chảy để nhớ về cố hương, mà lần nào cũng thế, bài thơ của Đỗ Phủ lại xoáy mạnh vào tâm hồn:
"nhât mô huong quan hà xu thi
yên ba giang thuong xu nhan sau!"
(quê hương khuất bóng hoàng hôn
trên sông khơi sóng ai sầu ḷng ai!)
(Tản Đà dịch)
Sau cùng th́ nước bao giờ cũng chảy về nguồn, phải không các bạn ????
Viết xong ngày 24.12.99
Bách
Ngày Cuối
Ngày cuối, A đến nhà thăm F. Hôm đó buổi trưa mà trời chuyển mưa. Mảng mây đen che bớt bầu trời làm căn gác của F bớt hầm hực. A leo lên gác trong góc tối với những bước dè dặt trên những bậc thang gần như thẳng đứng. Trên pḥng, F vừa ngồi dậy trên sàn, tuy ngạc nhiên và chờn vờn sau cơn ngủ mệt nhưng đôi mắt F lại sáng long lanh, ánh sáng của một hạnh phúc lâu rồi mới trở lại.
F vẫy tay nhè nhẹ gọi A đến nằm bên cạnh. Như phản ứng tự nhiên, A choàng tay qua ôm F vào ḷng và dúi đầu ngay vào tóc F. Những sợi tóc dài, nồng hương của một người con gái trẻ làm A mê mẩn. Tay A tự nhiên xiếc chặc, đem thân h́nh mảnh khảnh mềm mại của F sát vào ḷng. F thả trôi thân h́nh và ư nghĩ, chỉ lắng nghe cảm giác, một cảm giác thật đầm ấm. Mồ hôi rậm rực của A thấm qua làn áo hàng mỏng nhưng F lại thấy sung sướng thoải mái, muốn nó tràn ngập lên người như cơn mưa trong chiều nắng.
Hai người nằm lặng yên, lâu thật lâu…. Tuy không nói nhưng cả hai đều biết sau buổi gặp nhau lần cuối này sẽ là vĩnh viễn xa nhau….
Kỷ Niệm SG Hè 1998
MU-U
Lửa Hạ Hồng
hạ vẫn hồng như thế
hơn ba mươi năm qua
phượng giờ là cổ thụ
tàn lá vẫn đong đưa
hạ vẫn hồng như thế
tựa môi thắm trẻ thơ
lung linh cười trong nắng
ngập tràn những ước mơ
hạ vẫn hồng như thế
làm ấm hẳn cơn mưa
tiếng mưa như vẫy gọi
vang vọng suốt lầu thơ
hạ lại hồng đến thế
dáng người xưa hiện về
giọng cười và ánh mắt
rực sáng cơi u mê
01/06/1999
**********************
Lục Bát Hạ
máu hoa mùa hạ rơi rồi
tự trong tâm cảnh chẳng người chẳng ta
c̣n chăng ngọn gió la đà
cỏ cây cũng lặng như là thinh không
02/06
**********************
Vô Tâm
như con sóng thủy triều
đều đặn ngày mấy bận
ta như quá sống nhiều
nên cuộc đời lận đận
ở giữa người và người
ta lại thấy trong ta
đă ngh́n năm hóa đá
c̣n đọng măi lời ca
ngh́n năm rồi bất động
mà tâm vẫn hồn mang
vẫn bay bay như lá
phơ phất cội hoa vàng
mang trong đời trăm tội
một cơi ḷng u mê
trăi dài gịng máu lệ
cười nụ cười tái tê
đá cũng như viên cuội
hay đă đầy rong rêu
dù biển đời rung động
chẳng chuyển dịch bao nhiêu
ngh́n năm rồi chứng kiến
hàng kiếp kiếp thanh văn
vùng lên rồi im lặng
trăi dài suốt ngh́n năm
Ngu Ngơ Ta
ngu ngơ ta với những nụ cười
sống toàn ảo mộng dưới trời hoang
mang
Ngồi Xem
ngồi xem dưới bóng cuộc đời
trong ta qủy dữ, người ngoài tà ma
gẫm cho suốt cơi người ta
tựa bông héo rụng rất là héo hon
xuyên trong tóc trăng hăy c̣n
chút ǵ cũng gọi vàng son cho người.
Tâm Ca 1
buổi sáng
quét lá rơi
và nhặt hoa rơi
chuông ngân trong gió
buổi chiều
chuông ḷng rung
thương người vô cùng
một đời đau khổ
ngày nào
cũng như ngày đó
Trầm Luân
gió lá vi vu
quay cuồng cuộc sống
giông băo mịt mù
trăm năm biển động
người dật dờ trôi
trên đầu ngọn sóng
nhưng chẳng về đâu
chẳng về đến chốn
lặn ngụp cơ cầu
và tàn hơi mau
nhường cho kiếp kiếp
tiếp nối thương đau
05/06
*****************
Ngụ Ngôn
thanh âm trỗi dậy lúc nào
nghe như giao hưởng th́ thào ngụ
ngôn
đời ta sóng biển gió cồn
vẫn lăn tăn sóng dưới cơn mưa rào.
06/06
*******************
Bạn Mùa Hạ Vàng
một mùa hạ rất vàng
mây trời cũng lang thang
buổi sáng hồng rực nắng
trên sân ngập lá vàng
chưa là thu, sao lá
đă vội vă rơi nhiều
ta ngồi đây đếm lá
buồn không vơi bao nhiêu
một ḿnh ngồi với nắng
như bạn bè rất thân
dù không gian quanh vắng
nhưng chẳng chút âm thầm
khúc ca vàng mùa hạ
ta hát để tặng người
tựa hoa vàng óng ả
chỉ nở từ tim thôi
Đoản Khúc
hạ lá bầu sữa ngọt
lịm môi kẻ khát cười
xoè bàn tay đón nắng
chẳng để hạt nào rơi
Người Về
khi gặp người đi về
ḷng rộn lên bao điều hạnh phúc
ấm tự nơi lồng ngực
và rạo rực trái tim
ba mươi mấy năm qua
như chưa hề có thực
qua đi quá nhanh
với đời háo hức
ta vẫn ngờ ḿnh mười tám tuổi
áo trắng
c̣n in vết mực
đi bên em - ḷng chan chứa ư t́nh chân thực
Ngày Mới
một ngày thật là gọn
như vở mới sang trang
người người sao vội vă
đi ngang cửa thiên đàng
tiếng chim hót như đàn
từng nhịp nhẹ nhàng rơi
ánh vàng sao đằm thắm
như mắt em đang cười
mười ngón tay làm biếng
bỗng rung lên làn hơi
từng gịng vàng tuôn chảy
trên trang giấy thơ tôi
người sao mà đẹp quá
từ sợi tóc đôi môi
mang cho người măi măi
sống không ngơi tiếng cười
Sống
sự sống bắt đầu từ cái chết,
- từ một cơi vô sinh
- hỗn loạn bất b́nh
sống như chết
với cơi đời bất định
sống do tự tính
là đang cựa quậy trong đời
biết khóc
và cũng biết cười
biết cho là sự sống !
sống thực ra là mộng
là chỗ không cùng
chỉ có ăn, ngủ, nghĩ lang tang
tưởng sống cho lư tưởng
...
hăy trôi đi, ở cơi t́nh yêu
suốt đời suốt kiếp
không một tiếng vọng
trong muôn đời
cơi chết!
08/06
***************
Tự Tồn
chẳng ngừng chuyển hoá quanh đời
xem ra vật chất tự rơi tự tàn
có ǵ trong tiếng cười vang
sát ha một ánh hào quang vô t́nh
cuộc đời là cơi vô minh
tự tâm là các phát sinh tự tồn
Ngậm Ngùi
phải ta cũng một kiếp người?
mà ung dung sống giữa trời hoang mang
c̣n mơ những khối son vàng
biết đâu tủi nhục đă loang lỡ rồi
hoà tan một cuộc viễn khơi
hóa ra cơi sống ngậm ngùi đă lâu
Không
như hơi thở
tồn tại mấy mươi năm
như tự tâm
luôn luôn hằng chiếu sáng
ta đi về
ḷng thanh thản
chẳng c̣n chi ngậm ngùi
dù cơi đời
quá đỗi đông vui
Mây Ấm
có phải
gió cũng trôi về qúa khứ
thổi cơn buồn
rụng như lá mùa thu
ḷng lặng băng
như đă nghịt sương mù
người vẫn sống
hoang du trong giấc ngủ
ta vô cùng
tươi như hoa đang nụ
tỏa hương đời
sưởi ấm đám mây qua
20/06
***************
Phật, Chúa Và Ta
phật, chúa ǵ cũng là người
cho rằng bất diệt, trong ngoài hư vô
ta ngồi lắng đọng tâm tư
mới hay sinh kiếp vốn từ hỗn mang
cơ may sắp đặt vội vàng
trăm ngàn vạn loại chẳng an phận nào
chúa c̣n cất giọng lào xào
phật c̣n lậm bẩm, lẽ nào ta câm !
Chớm Thu
...
trăng vừa thở huyết ngàn cây đỏ nhừ
h́nh như trời sắp vào thu
sâu con mắt nhớ lũng tù thân thương
Tạm Nguôi
giờ th́ cũng đủ tạm nguôi
giơ tay từ giă cả người lẫn ta
gió nào cũng đă đi qua
mây nào cũng đă biệt xa ngút ngàn
ư t́nh chưa hợp vội tan
về phương trời ấy trăm ngàn nhớ thương
Sàig̣n tháng 6/1999
Thân Tặng Bạn Bè Chu Văn An
Nguyễn Văn Thảo
Gởi Anh Nơi Xa
Không thể nói hết với Anh những điều em muốn nói
Những điều riêng giữa ngày tháng bộn bề
Trăm nỗi nghĩ, ngh́n nỗi lo nhân thế
Của một đời thường nhỏ nhặt, bon chen
Anh có biết sẽ chẳng c̣n cái tôi-với-những-toan-tính-thấp-hèn
Khi em bước chân vào lớp học
Khi những khuôn mặt học tṛ nh́n em như muốn đọc
Trong đôi mắt người thầy giáo của ḿnh một điều ǵ đó xuất phát tự tim
Cái hạnh phúc xa xôi mà người ta mê mải kiếm t́m
Em bắt gặp thật gần trong tay với
Trong đôi mắt học tṛ, đôi mắt trẻ thơ, đôi mắt chưa bao giờ gian dối
Và hạnh phúc chính là được sống giữa những yêu thương
Giữa những đơn sơ, giản dị đến b́nh thường
Mỗi buổi sáng đến trường : lớp học, ghế bàn, bảng đen, phấn trắng
Học tṛ quanh em, tay cầm bút run run nghiêng cả mái đầu
Viên phấn trên tay em, viên phấn nằm im, không biết trần t́nh
Dường như đă nói thay em điều đó
Nỗi xúc động nằm trong hơi thở
Khi em nh́n những khuôn mặt học tṛ, những khuôn mặt đầy nét thân yêu
Khi em t́m ra duy nhất một điều
Chính những học tṛ nhỏ của em lại là ....thầy giáo
Dạy em biết yêu người và biết....mở rộng ṿng tay
Như hoa hàm tiếu trong nắng vàng rực rỡ
Cùng vui đùa với bướm trắng tung bay
Như sóng đại dương muôn trùng muôn thủa
Ru cát vàng yên ngủ trong gió ấm chiều xuân
Để mong ước của em bay lướt như diều
Trong không gian của t́nh yêu không giới hạn.
Viết Tặng Một Người Bạn CVA12B4
QT (Gia Long)
 
Chiều Mưa..
Chiều mưa không có em
Anh ngồi đây bơ vơ
Từng cơn gió đợi chờ
Bao giờ được ước mơ
 
Chiều mưa không có em
Anh buồn mưa không dứt
Mang cơi ḷng rạo rực
Bước qua hồ giá băng
 
Chiều mưa không có em
Anh buồn thư không viết
Ôm em từng kỷ niệm
Nụ hôn trong bóng đêm
 
Đông 99
 
MU-U
Khoảng trống sau cùng
Buổi tối mùa đông ở Hà Nội trời se lạnh. Cơn gió
thổi từ HồTây rung nhẹ những hàng cây dọc hai bên đường TN, vài chiếc lá cuối cùng rơi lác đác trên vệ đường, dưới ánh đèn vàng hiu hắt tưởng chừng như những con thiêu thân đùa giỡn với ánh đèn. Sau con dốc, là chỗ hẹn với F, nơi mà F vẫn thường nói đùa "hẹn gặp nhau dưới bụi chuối nhé!".
Băng qua đường, tôi đă nh́n ra F. đang chờ tôi. Dưới ánh đèn vàng, F. trông hiền hoà, nhưng với mái tóc dài chấm vai và áo khoác bằng da màu đen, phảng phất một vẻ đẹp liêu trai. Cầm bàn tay lạnh mát của F, tôi đă cảm thấy được một niềm hạnh phúc rất dịu dàng mà tôi đă ngỡ rằng chẳng c̣n bao giờ t́m thấy nữa." Để em lái xe nhé anh! Ḿnh đi ra bờ hồ". Ngồi trên xe, tôi ôm ngang người F, hơi lạnh của áo đă va mùi người F làm tôi cảm thấy lao đao. Gió đêm lồng lộng thổi mái tóc F vào mặt tôi. Mộng hay thực, tôi cũng chẳng cần biết nữa. Ôm chặt F mà nghe hơi ấm ma quái thấm vào từng mạch máu.
Thành phố Hà Nội những ngày gần Tết sống động hẳn lên vói những sinh hoạt muộn buổi tối. Tháp Rùa giữa hồ Hoàn Kiếm với ánh đèn xanh đỏ mờ ảo... tôi kéo người F gần hơn nữa....như một người thân, một điểm tựa cuối cùng, mà sao nhẹ nhàng và mong manh như tơ trời. Trong khoảng không gian mơ hồ này, tự nhiên tôi cảm thấy sợ hăi, như là sắp sửa đánh mất một vật ǵ thật quí giá. Những luân lư, lề thói của cơi ta bà này, những phiền muộn cuộc đời, tôi muốn vất bỏ hết để được làm người lữ hành, không nhất thiết phải là người lữ hành cô đơn, lang thang khắp nơi với F, như đă có lần nói với F :"anh muốn làm người homeless để được sống tự do. Homeless, nhưng trong túi phải có nhiều tiền kia! F đă bật cười "anh khôn quá"...
Đă gần 11 giờ đêm. Đường phố Hà Nội bắt đầu vắng vẻ dần. Tôi cùng F nh́n về bên kia hồ. Thành phố bắt đầu đi ngủ, sao đêm lấp lánh buồn. Trên cầu TH, tôi yên lặng nh́n những vạt ánh sáng lung linh trên mặt hồ. Cám ơn em đă cho tôi được làm người t́nh! Cám ơn em đă cho tôi sống lại ngọn lửa t́nh cảm đam mê mà tôi đă tưởng chết trong tôi đă từ lâu! Khoảng trống cuối cùng trong tim tôi, con tim tội nghiệp, con tim lưu đầy của tôi, tôi đă giam giữ h́nh ảnh và tâm hồn của em, em có trách tôi không? Chià khoá đây, em cất giữ nhé. Em sẽ là người cai tù canh gác khoảng trống cuối cùng này trong tim anh, thoải mái phải không em? Tại sao mắt em lại buồn và xa vắng? Tôi rẽ mái tóc dài hôn lên bờ vai và môi em. Chắc F. đang cảm thấy lạnh, người rung nhẹ trong gió đêm. Hay là cảm xúc xác thịt đang rung động? Tôi th́ thào mấy câu bên tai F, F bật cười thú vị. Tôi nói khẽ với F : Thôi muộn rồi, ḿnh về nhé em.
3 jan 2000
T.H
Magic of the night
When the moon rises and stars shine
In the sweet silence of the sky
I search for your smile and touch
To hold you tight in my sleep
To come inside you and stay with you
Till we become one in the magic of the night
Thủa Học Tṛ
Ngày xưa ấy, sau mùa hoa phượng nở
Ta một ḿnh trên sỏi đá nghiên nghiên
Kiếp phiêu lưu trong cuộc sống triền miên
Sao quên được, những mùa hoa phượng đỏ.
SƠN
Xuân Tha Hương
Lâu lắm rồi tôi đón xuân tha hương
Với giá rét ghê hồn miền Bắc Mỹ
Xuân viễn xứ, Ôi mùa đông băng giá
Đă bao mùa làm lạnh buốt ḷng tôi
Xuân nơi đây tôi không c̣n tha thiết
Như ngày nào thuở ấy mái trường xưa
Xuân nơi đây không giống xuân Sài G̣n
Không nắng ấm, không câu vè pháo đỏ
Xuân nơi đây không giống ngày xuân cũ
Có bánh chưng, bánh tét với rượu thơm
Có trẻ thơ nô nức mừng áo mới
Có người em nho nhỏ dáng thương thương
Tôi đón tết nhưng ḷng không thấy tết
Tết Cali hay tết ở nơi nào
Cũng không bằng cái tết của làng tôi
**********************
12B4 CVA 1972
Love you guys all from the bottom of my heart....
Phuong h Ng
Hai mươi tám năm xa vời vợi trường yêu dấu
Cố nhân ơi! có ai chẳng chạnh ḷng thương?
Quá nửa đời người như một cơn gió thoảng
Bạn bè thân thương sao vẫn biệt tăm xa.
Chu văn An hỡi những người trai viễn xứ
Hăy dừng chân bước..kẻo thời gian chợt trôi
Tôi chết lặng phút đầu trên mạn Net
Nh́n lang quang, tay sờ soạng từng nét xoăn
Bạn bè hỡi! ngày xưa thành phố cũ
Có c̣n đâu góc phố đă tàn phai
Tóc xanh nay đă pha sợi bạc
Một cơi phù du trĩu nặng vai
Mười hai bê bốn Chu văn An một chín bảy hai
Có bao giờ tôi được thấy lại người tất cả!!!
.......Chaoo