Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!
 
 
BICH BAO 2002

__________________________

Mục Lục


Vợ Con
Thơ
Một Thời Để Vui Và Một Thời Để Nhớ
Ngũ Chiêu Phục Long
Hồi 2 : Ði Vào Bang Kok
Về Quê
Thơ
Một Chuyến Kiểm Kê
Một Chút Kỷ Niệm 12B4/72
Mùa Hè Da Ðỏ (Indian Summer)
Làm Vợ Làm Chồng

__________________________

__________________________


KND
***********************

If you let me
I will hold you tight
To night and all other nights
Dream with sweet voice in my ear
And your love in my heart

If you let me
I will love you always
To be forever part of you
To fill your memory with
All the happiness that I can give

If you let me
I will take you with me
On my life journey
We will share our joice
And be together in difficulty

If you let me...
Loving you

TBC

************************

Yesterday I dreamt seeing you,
Holding and kissing me,
So happy I wanted to make love,
For me love is every thing.

Next time I see you,
I will give you my love and soul,
Will make love with you always,
And you will stay forever in my heart

NB
****************************

Từ ngày anh quen em,
Anh thành trai mới lớn
Yêu em hoài không tởn
Tối ngủ ôm vai mềm
Sáng dậy hôn môi em
Trưa em ăn đúng bữa

Ăn xong em đòi nữa
Giá mà em không chừa
Mai anh thành cây dừa

Em che noi anh ôm
Bên giường chẳng thèm ôm
Anh thức dậy lom com

Lấy mền đắp cho ấm
Ðể sáng còn lên tập...
Hít đất trên bụng em....

TCN


***************************


Chiều buồn rẽ bước lang thang
Nghe con chim biển từ xa gọi về
Ta lê cuộc sống não nề
Như con sông nhỏ chảy về biển xa

MUU

Dư hương cuối hạ

Ơi em yêu áo gấm vàng
Có hay hoa nở muộn màng lập đông..
(thơ bdn 1972)
Áo gấm vàng em mang một thuở
Khiến bao lần hoa nở tìm ai
Dấu chân mười tám những ngày
Xa xưa chợt hiện áo bay ngập trời.
Khúc tình sầu bao lần lảng đảng
Những ngày xưa yêu dấu mong manh
Mắt xanh phai bóng nhạt hình?
Trời xanh vụt mở cánh chim bạt ngàn...



Chiều qua phố
Ý thơ bdn 1973
Chiều xưa qua phố đìu hiu
Hàng cây khô lặng chắt chiu nỗi sầu
Giọt buồn mây nặng dàu dàu
Lòng nghe buốt giá niềm đau miệt mài
Hàng cây đón bước chân ai
Âm vang tình ý gõ hoài nhịp xưa
Tâm tư hằn ý nghiệp sâu
Nghiệp sầu chất nặng hay tình sầu hơn
Hư vô trong cuộc vuông tròn
Vó câu giấc mộng mỏi mòn công danh
Một đời xe cát cho đành
Rồi ra lại kiếp dã tràng chung thân...

TRƯƠNG CHI

*****************************

Em đếm thời gian trên ngón tay
Ðể nghe thương nhớ ngập đêm dài
Ðêm nay không biết bao đêm nữa
Mỏi mắt chờ anh lệ chảy dài

Nỗi nhớ nhung êm đềm và tha thiết
Chiếc lá buồn đang rụng héo ngoài sân
Em cúi đầu thầm đếm những bước chân
Bao nhiêu bước bao nhiêu nỗi đợi chờ

Tóc này em cắt để ngang vai
Tóc theo năm tháng tóc lại dài
Sầu theo năm tháng sầu cô độc
Sầu này không biết để cho ai...

N B

**********************

Chiều Chủ Nhật hẹn hò trong sở thú
Tuổi học trò thường tính chuyện mai sau
Ngồi bên em anh ngắt cọng cỏ mau
Se cho chặt và khoanh thành nhẫn cưới
Anh biết em vốn ghiền coi bói
Dụ em rằng đưa tay trái anh xem
Anh run run nâng ngón tay ngà
Luồn nhẫn cỏ vào lòng tay áp út
Má ửng đỏ môi hồng ấp úng
Anh chơi kỳ em sẽ giận cho coi
Ghẹo người ta còn ở đó mà cười
Em ghét quá không thèm chơi với nữa
Anh cúi mặt giả vờ đau khổ
Giọng u buồn xin tháo nhẫn kia ra
Em quay lưng giấu ngón tay ngà
Nhưng anh vẫn buồn không muốn nói
Thôi để em đền bằng nụ hôn môi
Em ưng cho nhưng chốn đông người
Nên xin hẹn đến hôm nào vắng vắng
Mấy hôm sau anh đến đón em về
Và chợt thấy em còn đeo nhẫn cỏ

Viết theo trí nhớ một bài thơ xuất hiện trong khung trời Chu Văn An niên khoá 71 - 72 mà người viết đã sơ ý không nhớ tên tác giả.

TRỞ VỀ MỤC LỤC

*************************
Vợ con

Tài thân,

Nhận được nhiều hình ảnh của mày gửi cho, thích lắm. Mày có gửi cho anh em mấy hình này chưa chắc chắn là ít có đứa nào còn giữ những hình như vậy.

Qua đây mấy chục năm, gặp lại bạn bè qua "net" như vậy là vui quá đi, ít nhất tin tức, đời sống như thế nào. Mấy lần tao về VN, đâu còn liên lạc được với đứa nào đâu, những thằng bạn cũ, như Nguyễn trung Lên, Phạm văn Thinh, Võ duy Thạch.... mất hẳn luôn tin tức của bọn nó. Tao nhớ hồi năm 80, tao có về VN, tìm đến nhà của NTLên, thì nghe nói nó trở về Hồng Ngự làm nghề gõ đầu trẻ, chỉ thế thôi, sau đó chẳng còn biết tông tích gì của nó. Ở đây, tao và Trang ra trường năm 80, và cả hai đứa đi làm cho Olivetti. Vợ tao, Anna, cũng ra trường Y khoa năm đó và bắt đầu đi làm ở bệnh viện tại Ivrea, một thành phố 60km, bắc Torino. Thế là bọn tao dời gia đình lên Ivrea.Thằng con lớn, Stefano sinh năm 87 và thằng nhỏ, Francesco sinh năm 91.

Ðời sống hiện tại khá ổn định, Anna là pediatrician, còn tao đang làm project manager (ATM machine) cho một hãng (www.ctsgroup.it) tại Ivrea. Mấy đứa con, lúc nó còn nhỏ, tao có tìm cách dạy cho bọn nó tiếng Việt, khó quá đi, trong gia đình nói toàn tiếng Ý, mình ở đây có một mình, chẳng có ai là Việt, bọn nó đi học ở trường, bạn bè đều là Ý, lúc đầu, khi dạy cho bọn nó danh từ như cái bàn, cái ghế...thì dễ, khi bắt đầu lập câu thì cả một vấn đề. Cuối cùng, lỗi ở tao, là nói tiếng Ý cho tiện, như vậy mấy đứa nhỏ quên luôn tiếng Việt. Mấy lần cuối về VN thì bọn nó bập bẹ tiếng Anh để nói chuyện thôi.

Ðó là một vấn đề lớn cho bọn mình ở đây. Xã hội ít người Việt, ngay bạn bè, vì công ăn việc làm, lâu lâu mới gặp lại nhau thôi, không phải như ở những nước khác (như Úc, Mỹ, Pháp,...) nơi có một cộng đồng người Việt. Làm sao mà cho mấy đứa con mình có một cá tính gì của người Việt? lúc hè vừa qua, bọn tao có qua California chơi, buổi trưa thì đi ăn pizza, fast food... với bọn nhỏ, tối thì đi ăn nhà ăn Việt, Tầu, tụi nó không thích ăn đồ ăn Á đông còn tao thì khoái. Như vậy tao mới hiểu là người Á đông (Tàu, VN,..) ở ngoại quốc đều tạo ra những China Town, Little Saigon... đó là một cách để bảo tồn với nhau, những thằng VN như tao, Trang... chỉ qua thế hệ thứ 2 là không thấy gì còn là VN nữa, chỉ còn cái tên (nếu có) mà thôi.

Ðó là con, còn vợ thì là vấn đề khác, làm sao mà nó hiểu được mình khi mình nghe nhạc Trịnh Công Sơn, Phạm Duy...những lời ru ca à ơi của mẹ... qua đây lúc 18 tuổi, nhưng cái Việt của mình quá đậm đà, học được rất nhiều cái hay của xứ người, nhưng lúc nào nó vẫn là một "culture" khác hoàn toàn, làm sao mà mình dịch

Tóc em từng sợi nhỏ
rớt xuống đời làm sóng lênh đênh

Nếu vợ không có cùng một "culture" như mình thì chịu vậy thôi. Ðó là điều lớn mà tao thấy thiếu trong đời sống. Song song đó, cái hay của xứ người mình học được là sự bình đẳng giữa vợ và chồng, không phải "anh" và "em" như tiếng việt mà là "you" and "me", "tu" e "io". Sự bình đẳng này được thể hiện ngay cả trong vấn đề giáo dục con cái. Ở đây cha mẹ đâu phải có quyền sinh tử trên con cái của mình như ở VN, thằng Nhân nó nói nó sẽ gả con nó cho.., cái động từ đó tao không dùng được, con cái nó có quyền của nó, làm sao mà mình xen vào được chuyện riêng của nó. Trở về VN, thấy mấy thằng em tao la lối con cái của nó như ông già tao la bọn tao 30 năm về trước. Ðây là một điều lớn tao nghĩ là tao học được từ cái phương Tây này.

Tao muốn biết những thằng VN như bọn mày sống ở cái xã hội phương Tây này lâu năm, có vợ Việt, sống trong một xã hội có nhiều người Việt, hoặc những thằng bạn mình hiện sống ở VN có nghĩ như vậy hay không? và đây cũng là một đề tài để anh em có thể bàn bạc trên "net" với nhau.

Ðinh Ngọc Ninh

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________


Kỷ niệm đầu tiên mà tao còn nhớ mãi là vào đầu năm đệ thất. Hôm đó là một trong những ngày đầu vào một lớp trung học, có bàn ghế khác lạ nên cả đám tranh nhau đẩy qua đẩy lại. Có đứa chơi rược bắt chạy nhảy trên bàn. Bỗng nhiên tao nghe một cái "Rầm" rồi thấy thằng Tâm ghiền nhăn nhó. Nhìn xuống đất thấy ngon chân cái của lão bị cái bàn ngã xuống đập dẹp lép. Cái dấu tích ấy đã dính với Tâm Ghiền suốt đời vì khi lành lặn, ngón chân cái đó đã phình lớn ra, làm cho chân bên này bự hơn bên kia.

Hồi đó Cậu tao đi Mỹ tu nghiệp về cho tao một cái tông đơ. Cộng với cái kéo cắt tóc của ông nội, tao có được một bộ đồ nghề sơ đẳng để cắt tóc. Ðể thử nghiệm không nơi nào khác hơn là trong lớp. Tao cắt thử vài cái đầu, không nhớ thằng nào được cái danh dự mở hàng, nhưng tao nhớ là cắt cũng được. Không đẹp nhưng không hư. Một hôm, trong giờ chơi, tao hoành vào lớp thì thấy ba thằng tụm lại đè đầu một thằng xấu xố xuống cắt. Một thằng cầm tông đơ, một thằng cầm kéo, và một thằng cầm lược....và cuối cùng là một thằng với cái đầu tóc sạc ran.....

Tụi mày còn nhớ ông Tình chứ. Tuy là tụi mình không có thù hằn gì nhưng rất ghét cái kỷ luật nhỏ mọn của ông ấy. Có một lần, chịu hết nổi nên bọn mình âm mưu một vụ khủng bố. Sáng hôm ấy, tao và mấy thằng, (không nhớ là ai, chắc là phải có Tâm ghiền và Thông.. quá) vào trường thật sớm, trước khi thầy Tình đến trường. Tao dùng nghệ thuật mở khoá mở được cái ổ khoá thật bự trên cửa. Vào được phòng rồi, cả đám mỗi thằng một góc, đi tè ra một vũng rồi rút quân. Trước khi rút quân, lại còn dấu đi cái ổ khoá bự nữa chứ. Hôm đó Thầy Tình vào lớp mặt đỏ giận dữ hỏi ai dám làm cái chuyện dơ bẩn phi kỷ luật như thế! Chẳng có ma nào bật mí cả. Rồi sau đó đến cả mấy tuần, ngày nào thầy Tình cũng năn nỉ xin lại cái ổ khoá bự (chắc là mắc tiền lắm)....

Tụi mày còn nhớ ông Bí Tất chứ? Tao thì không bao giờ quên được cái mùi và vị ngon lành của món xôi thịt. Hồi ấy ông già đâu có cho đủ tiền ăn sáng nên chỉ lâu lâu mới có khả năng xuống hưởng thụ thôi. Vừa ăn xôi vừa ngắm cô con gái của Bác. Tao không còn nhớ cô ấy nhan sắc ra sao nhưng chỉ biết là ăn xong đĩa xôi là thấy lòng rạo rực.....
Hôm đó vào cuối năm, cả lớp đuợc thả lỏng chơi đùa. Có thằng đem vào lớp máy ảnh có cả Tripod. Hôm đó mình chụp hình ông thầy Trần Ðình Ý thả cửa. Ông ấy, bình thường thì khó chịu, nhưng lại thích đuợc chụp ảnh. Ðứa thì kéo thầy về bên này "xoay qua đây cho đẹp thầy ạ...." , đứa thì nâng cầm lên phía trên "thầy nhìn lên cho đẹp trai ạ....". Cứ như thế mà điều động thầy Ý đã đời. Vui một cái là trong máy chẳng có phim nên thằng bấm máy cứ bấm tung bung, làm thầy Ý tưởng là tụi mình con nhà giàu nên chẳng ngại tốn phim. Từ đó cho đến mấy tháng sau, tội nghiệp thầy Ý cứ hỏi hoài "các trò đã rửa phim chưa? Sao mà lâu thế !!!!"

Minh Lé hồi đó nổi tiếng là khó chịu và bần tiện. Tụi mình nghĩ hoài làm sao để cho thằng này một bài học. Một hôm tao móc bóp của nó lấy được một tờ 5 đồng. Vào giờ chơi tao rủ cả đám có cả nó xuống quán Bít Tất uống nước. Mỗi thằng một ly uống ngon lành. Uống xong ai cũng vui vẻ nhất là bạn Minh Lé, chỉ chờ đến lúc trả tiền khi tao đưa tiền thối lại cho Minh lé rồi cả đám vừa chạy vừa cuời thì nó mới hiểu....

Tụi mày còn nhớ lớp mình có lần đình công không thèm vào lớp không? Năm đó hình như là năm cuối, món anh văn là sinh ngữ phụ nên ở trường coi thường cho ông thầy dở ẹt dạy anh văn cho mình. Ông này tên là Giang thì phải. Tao còn nhớ mỗi lần gặp chữ gì là lạ, hỏi thầy thì ông phải tra tự điển mới trả lời được. Mỗi khi đọc bài, tao thấy tụi thằng Bách, Thắng,... mấy đứa có học hội Việt Mỹ đọc còn thành thạo hơn ông thầy gấp mấy lần. Một hôm cả lớp bực mình quá nên mới bàn chuyện đình công. Bình thường, lớp đứng xắp hàng ngoài hành lang, chờ ông thầy đến cửa lớp ra hiệu thì mới từ từ đi vào. Hôm đó cả lớp đồng lòng với nhau là sẽ không vào, sẽ đứng lì ở ngoài để phản đối một cách thụ động. Ai cũng đồng ý trừ thằng Minh Lé. Thằng này chăm học lại hay nịnh thầy nên đương nhiên là không chịu làm theo số đông rồi. Ban tổ chức bèn cử thằng Cao lò, thằng Thông và ai nữa tao không nhớ.... mấy thằng này kéo Minh Lé ra chỗ vắng, "khuyên nhủ" nó vài câu. Công nhận rất hiệu quả. Hôm đó ông Giang đến lớp kêu hoài mà chẳng ai chịu vào lớp kể cả thằng Minh Lé, ông mắc cở đỏ mặt....

Hồi đó anh thằng Thắng học Y khoa nên có điều kiện coi những cuốn phim "y học" về cơ thể phụ nữ. Nhà nó ở đường Phan Thanh Giản, có nhiều từng lầu. Một hôm, cả đám khoảng gần 10 thằng kéo đến nhà nó "thăm viếng". Cả bọn lên lầu hai, vào phòng đóng cửa lại kín mích để xem "phim". Tao còn nhớ hồi đó còn ngây thơ nên tao vừa xem vừa ngẫm nghĩ "tại sao lại cứ đẩy ra đẩy vô hoài?". Ðang hứng chí coi phim thì bỗng có tiếng đập cửa "tạch tạch....". Thằng Thắng nhảy vụt lên tắt cái máy quay phim, bật đèn mở radio lên, rồi ra mở cửa. Ông bố nó nhìn vào thấy cả chục thằng nhí chụm đầu vào nghe radio, trong phòng nóng hực đầy mùi thuốc lá.... (bây giờ nghĩ lại mới biết là ông cụ biết ngay là cả bọn đang làm gì nhưng tế nhị không nói đó thôi)

Bọn mày còn nhớ phim Helga không? Cái hôm phim đó chiếu lần đầu ở SG, đang giờ học, tụi mình nhảy ra cửa sổ trốn đi coi gần hết. Tao con nhớ thật khôi hài, mỗi lần ông thầy quay lên bảng, lớp lại mất đi vài thằng.... Vậy mà ông cũng chẳng nói gì. Vào rạp, coi phim chẳng nhớ gì hết chỉ nhớ là chờ lâu lắm mới đến cái màn đẻ em bé. Công nhận thời đó, có kiểm duyệt dữ lắm mà được coi cái màn đó, thấy đủ bộ phận sinh lý thật là hấp dẫn... Còn phim Angelique nữa, con nhỏ nô lệ với thân hình tuyệt đẹp. Không biết bây giờ còn kiếm được phim đó nữa hay không? Mấy phim dzâm khác thời đó mà bọn mình rất thích là phim với Catherine De Neuve "Bell de Jour", phim "Barbarela" với Jane Fonda.... Không biết bây giờ coi lại thì nghĩ sao chứ thời đó thì chỉ nghĩ "cung" thôi....

Chuyến đi Vũng Tàu thì nhiều kỷ niệm lắm. Tao nói sơ sơ rồi tụi mày đứa nào nhớ ghép thêm nhé? Có lần mình cắm lều ở trên dốc cạnh bờ biển. Lúc ban ngày thấy còn xa mặt nước lắm. Hôm đó, giữa đêm thức dậy, trời mưa lạnh ngắc, nhìn ra ngoài thấy nước biển chạy gần đến chân lều. Phải cấp thúc dời lều rồi đốt đèn cầy trong lều để suởi ấm. Tao còn nhớ trên sườn núi gần Bãi Sau có một quán café nhạc rất trữ tình. Ở cuối quán nơi quầy thâu tiền có một cô thật đẹp ngồi. Mỗi lần đến thằng nào cũng dành đem tiền đến trả để được chiêm ngưỡng dung nhan người đẹp. Có một kỳ bọn mình đi VT, trưa đến quán cơm xã hội ăn. Ở đây họ chỉ tính tiền đồ ăn thôi, còn cơm thì nhà nước bao hết. Tụi mình đói, ăn thật ngon, xin cơm thêm 3 ,4 lần....

Sơn

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________

(Trích từ Cửu Âm Chân Kinh)

Lời Tựa:

Bạn đi làm chăm chỉ, chiều phụ vợ nấu cơm, tối dạy con, không chè chén, không xa xỉ....như vậy bà xã thương bạn lắm phải không? Ðúng, bà xã thương bạn thiệt nhưng không có "mê" bạn như cô đào tóc vàng mê anh già James Bond đâu. Bạn mà muốn được như vậy thì chỉ có một cách thôi: bạn phải làm sao đưa nguời đẹp lên mây (chín tầng thì càng tốt). Sách khoa học có viết rõ ràng, muốn được bà xã yêu thật nhiều thì phải biết làm người tình. Làm sao để được thì bạn hãy đọc bài sưu tầm sau đây:

Chiêu 1: Chuẩn Bị Quân Lực

Ăn một bữa thịnh soạn, có thịt bò bít tết, có tôm, sò, ốc hến... vừa tăng lực vừa tăng sinh lý. Ngủ một giấc dài cho cơ thể có thời gian sản xuất nhiên liệu. Ðưa bà xã đi shop, khen bà mặc áo đẹp, mua cho bà một cái áo sexy. Ghé một quán khung cảnh đẹp, kêu món bà thích, mời bà uống một tý bia, khen "má em ửng hồng trông thật dễ thương..."

Chiêu 2: Thăm Dò Chiến Trường

Ðến nhà vào phòng mở đèn mờ, nhạc êm dịu nho nhỏ. Hôn em trên tóc, trên cổ rồi khen "Ôi, mùi hương em thật nồng, làm anh say mê quá..." Hôn em, vuốt ve em thật nhiều. Hôn từ trên xuống dưới, từ ngoài đến trong. Nói với em những lời yêu thương, âu yếm, tình tứ, khêu gợi... "Ôi, thân em mềm anh ăn ngon quá..." Nên nhớ là khi hôn tụ điểm thì phải hôn cho thật lâu, đến khi nào địa đạo ngập đầy nước thì mới có kết quả tốt.

Chiêu 3: Ðưa Quân Vào Trận

Bước đầu nhẹ nhàng, chầm chậm, phần chính là ma xát, cho da đụng thịt, thịt đụng da. Trên hôn dưới cọ. Vừa làm vừa nói "Ôi, em ướt nhiều, tuyệt dịu quá..." Khi nào thân hình người đẹp bắt đầu chuyển mình, lăn lộn lên xuống như sóng vỗ vờn trên bãi cát thì mình cũng chuyển theo cho ăn nhịp. Cứ làm hoài như thế nhé? Không được khai hoả nhé? Nên chú tâm vào phần hôn hít để quân sĩ bên dưới bớt nôn nóng.

Chiêu 4: Tiến Công

Khi người đẹp thở mạnh, mắt nhắm, người lắc qua lắc lại như biển động thì là thời điểm để tổng tấn công. Ðưa quân vào sâu, kéo ra nhanh, đẩy vào mạnh, ôm xiết nàng thật chặc, vừa làm vừa kêu gào trong tai em "Ôi, anh sướng quá, chịu hết nổi rồi em ơi..." Ðường vào trận địa có nhiều ngả, mỗi ngả cho bà xã lên mây một lần. Nên bắt đầu qua ngả trước và sau cùng kết thúc từ ngả sau (bạn mà đi ngược chiều thì sẽ không về tới bến nổi đâu!!!)

Chiêu 5: Thu Dọn Chiến Trường

Xong rồi thì nằm yên nhé? Ðừng có ăn xong bỏ chạy nhé? Cái phần cuối này mà âu yếm đầm ấm thì mai mốt còn có cơ hội để diễn binh nữa. Ôm em và thủ thỉ "Ôi, em thật tuyệt vời... anh mê em suốt cả đời..."

Phụ Chú:

Súng của bạn có nhạy hay không là tuỳ một phần vào số lượng nhiên liệu trong bình. Nếu nó đầy ắp, như khi bạn để dành cả tháng không xài, thì bắn sẽ nhậy lắm. Nếu nó cạn queo như khi bạn đi ăn vụng về bị bà xã bắt trả bài, thì làm mãi không ra. Bạn phải điều chỉnh số lượng, tốt nhất là bình không đầy không cạn. Bia cũng là liều thuốc để điều chỉnh thời gian nữa. Có bia vào thì lâu, nhiều bia thì nguy lắm, có thể làm quẹo nòng, bắn không ra và để không vô nữa đó. Tốt nhất là nhắm nhí một tí thôi. Cái người nên uống nhiều nhiều là đối phương đó bạn ạ, họ càng uống càng cởi mở. Nếu bạn muốn đưa nàng lên chín tầng mây thì dễ thôi. Khi nào gần ra thì dừng lại dưỡng quân. Sau năm phút, bên ngoài gió mát, lính của bạn sẽ hết hung hãn. Người đẹp thì vẫn còn nóng bỏng bạn đừng lo. Nhất là nếu trong thời gian quân sĩ nghỉ giải lao, bạn chú tâm vào việc "ăn uống" cho người đẹp say mê. Theo sách khoa học chỉ dẫn thì nếu bình của bạn không đầy không cạn, bạn có thể làm theo chính sách trên để đưa người đẹp lên chín tầng mây dễ dàng.

Sư Hổ Mang

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________

**********************

NHỚ MÙA XUÂN CŨ

Tha hương viễn xứ nơi đất khách,
Mỗi độ xuân về chợt nhớ nhau.
Nhớ thuở xuân xanh lòng se thắt.
Mỗi độ xuân về ta ước ao..

Có quần áo mới cùng pháo đỏ!
Mừng tuổi ông bà cùng mẹ cha.
Nhớ thuở xa xưa người yêu nhỏ..
Nụ cười chang chứa rất thơ ngây!

Nay nàng vẫn nhớ ngày xưa chứ?
Áo mới hoa mai rộ nở vàng.
Bây giờ nàng ở nơi nào nhỉ?
Ðã có gia đình được mấy con????

Xuân 2002 - Canada
Ðức Phương

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________

Chào Hạnh,

Hạnh đừng bận tâm phải viết thư trả lời anh. Anh chỉ cần "sự hiện diện" của Hạnh trong đầu là đủ. Biết Hạnh chịu khó đọc thư nên anh viết, đến khi nào Hạnh chán thì thôi. Anh cần một người bạn để tâm sự... Anh đã tự phụ, không đi tìm bạn thân. Bây giờ thấy cần thiết, nhìn quanh chả còn ai, thành ra cô đơn.

Anh đãng trí, quên hỏi quê gốc của Hạnh ở đâu và còn bao nhiêu anh em trong gia đình?. Và Hạnh bao nhiêu tuổi. Ở phương Tây hỏi tuổi phụ nữ là bất lịch sự. Trái lại, khi gặp người việt, nếu dáng vẻ bề ngoài không cho phép xác định ngôi thứ, thì hỏi tuổi để dễ xưng hô.

Quê gốc anh ở Nam Ðịnh. Bố mẹ đã bế anh lên tàu há mõm vào Nam khi anh được vài tháng. Anh là con cả. Gia đình anh di cư tránh Cộng Sản (lời bố). Nhưng phần lớn họ hàng anh vẫn còn ở lại miền quê Nam Ðịnh, một làng nhỏ, bên cạnh sông Ðào.

Anh chỉ biết đời sống và quan hệ họ hàng qua lời kể chuyện lưa thưa và vắn tắt của bố mẹ. Khi mấy cụ buồn buồn ngồi nhớ lại những kỷ niệm xa xưa của họ. Mà lúc đó anh cũng chẳng lắng nghe. Nghe những chuyện đó buồn ngủ hơn những chuyện "Bạch Tuyết và bảy chú lùn", "Công chúa ngủ trong rừng", "Cô gái choàng khăn đỏ"...

Cho đến hè vừa rồi, sau 45 năm, ... Khi còn bé, anh theo bố mẹ đi kiếm sống khắp mọi nơi, Sài Gòn, Hà Tiên, Nha Trang, rồi vào Sài Gòn tạm trú và học ở Chu Văn An, rồi đến Torino học ở Politecnic... Gần nửa thế kỷ, mới quay về tham quê cha đất tổ, nơi chôn nhau cắt rốn (Hạnh để ý, những chữ bay bướm cải lương là anh ăn cắp ở tiểu thuyết đấy), để gặp lại họ hàng. Hạnh đoán xem, anh đã có những cảm xúc gì?

Anh trở thành người thừa kế của cả họ vì một loạt sự trạng (... một ông bác không có con trai, một ông khác có một con trai liệt sĩ, một con trai chết trẻ và anh ta chưa kịp có con trai...).

Ðứng trước ngôi nhà thờ tổ tiên, ba gian, tường gạch sơn vàng, mái ngói đỏ, kiểu xây giống hệt những ngôi nhà trong vài tấm hình anh đã thấy trong những quyển sách dạy quốc ngữ thời còn bé. Chung quanh là vườn cây ăn trái.

Bước vào, một bàn thờ chiếm gần hết gian nhà giữa, nhang đèn nghi ngút. Không khí nghiêm trang, anh rợn da gà mặc dù trời nóng oi bức.

Việc đầu tiên anh phải làm là thắp hương lạy mấy cụ trên bàn thờ. Cả đời, anh chưa cầm hương vái lạy trước bàn thờ trong khi có nhiều người xung quanh âm thầm quan sát (thú thật, anh chẳng biết phải lạy mấy cái nữa, ba, năm, bảy) . Anh đã thắp hương bố anh nhiều lần. Nhưng chỉ có... "bố" đang lẩn quẩn đâu đó với anh thôi.

Việc thứ hai là đi tham mộ tổ tiên. Một cánh đồng mênh mông. Anh xấu hổ ngồi trên chiếc xe du lịch dài ngoằn, có máy điều hòa, giữa một không gian miền quê, chỉ có xe đạp và người đi bộ, chân không giày dép, áo đẫm mồ hôi. Xe di đến đâu cũng bóp còi inh ỏi. Anh bấm bụng ngồi yên, thôi, vì anh em họ hàng, anh tự nhủ, trên xe không chỉ có mình anh và mấy khi họ đi thăm mộ bằng xe hơi.

Trên một cánh đồng chỗ lồi chỗ lõm. Lần đầu tiên anh thấy những cụm ngôi mộ hình tròn, nằm rải rác đó đây không có một chiều hướng nhất định nào hết. Mỗi gia dình xây mộ hướng về phía mà thày bói xem đất đã dặn dò.

Rồi lại thắp hương, đốt vàng bạc, vái lạy, (anh quên, Hạnh theo đạo gì?), chụp hình, thật đấy, chụp hình Hạnh ạ....Trong hoạt cảnh đó anh cố gắng tưởng tượng đến những khuôn mặt của mấy cụ, để đoán xem mấy cụ đang nghĩ gì về lòng thành của con cháu. Anh chịu.

Anh không có thành kiến gì về thái độ và sinh hoạt của anh em họ hàng. Trái lại, sau hai ngày chung đụng, anh mến họ.. (hai ngày rất ít, nhưng đó là ấn tượng còn sót lại). Họ đơn giản, rất đơn giản. Có người không thốt ra một câu nào với anh. Chỉ ngồi nhìn và tủm tỉm cười. Trong khi đó một bà bác, lần đầu tiên anh gặp, kể cho anh biết bao nhiêu chuyện họ hàng như thể đã quen anh từ thuở nào (lần này anh chăm chỉ nghe, nhưng vẫn chẳng nhớ gì cả). Khi ăn cơm bà ấy gắp đầy thức ăn vào bát của anh. Người chị họ, cũng ít nói, nghe anh ho cả đêm, ngủ không được, mang nước trái quất ngâm đường cho anh uống...

Những cách tỏ tình thương, tuyệt đối đơn giản của họ làm anh xúc động nhiều, nhưng trong đầu anh vẫn còn những băn khoăn nào đó. Anh sợ là sau khi qua hết những xúc động của lúc ban đầu, mà không có đối thoại, thì những cách nhìn khác biệt giữa anh và họ (chắc Hạnh đã nhận ra), bao giờ mới có được sự cảm thông. Anh sợ thế thôi.

Trang

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________



 
Thế là xong hai đêm trên đất Thái lan, Sáng ngày thứ ba là lên đường đi tham quan các điểm du lịch ở Thái lan như vườn Bách Thú Safary Land, Trại Nuôi cá Sấu....Nhưng mình ngạc nhiên nhứt là thấy mấy tay "quỉ sứ" trong đoàn có vụ gì mà rủ rỉ và hùn hạp tiền bạc....Mình tò mò hỏi thăm thằng bạn (tên này làm chung cơ quan và lo việc chi tiêu của cả đoàn du lịch), hắn ta thưa thật là tối hôm qua hắn và vài tên trong đoàn lập một Hội Kín và có tuyển mộ được một ả Thái trạng rất xinh (gặp ở một quán bar trên bờ biển Pattaya) về khách sạn với giá 5.000bath chưa kể phải "boa" cho bảo vệ khách sạn khoảng 400bath và cả bọn thay phiên nhau vui vẻ đến sáng, bây giờ thì hùn tiền trả lại cho hắn (thằng nào 2 times thì 1000bath, thằng nào 1 time thì 500bath), hắn cũng xin lỗi mình là thấy "đàn anh" không mặn mà với mục du hí này lắm nên hắn đã không mời mình tham gia vào Hội...Mình chỉ cười trừ thông cảm và nhắc nhở bọn hắn coi chừng ăn gai "sầu riêng", Hắn đáp là bọn gái Thái bắt phải có "áo giáp" mới cho "hành động". Như vậy là an toàn cho cả đôi bên, mình nghĩ nếu như vậy thì sẽ không hấp dẫn với Hùng Cậu Chó lắm thì phải ??? Nhưng Hùng ơi đi du lịch Thái lan là phải như thế mà thôi (không tin thì cứ hỏi Sư Hổ Mang là biết ngay mà !!!)

Ngay buổi trưa hôm ấy là về đến Sân Vận Ðộng ở BK, đi vào xem trận Bán Kết 1 giữa Việt Nam vs Indonesia, kết quả là Việt Nam không thắng được Indonesia và phải tranh hạng 3 với Malaysia 2 ngày sau...Sau khi xem bóng đá thì mới "check-in" vào khách sạn, rất mệt mỏi nhưng lại không đi ngủ ngay được vì nhóm "Hội Kín" tổ chức họp mặt nhậu nhẹt và xem phim trong phòng, sau đó đòi rủ nhau đi massage, mình "lẩn êm" về phòng đi ngủ và sáng hôm sau nghe báo cáo chuyến di hanh của Hội Kín....Nói chung, massage ở Bang Kok cũng không khác ở Pattaya bao nhiêu có điều giá cả có cao hơn và có bạn cũng cho rằng "em" thơm hơn chứ còn "style" cũng chỉ bao nhiêu bài bản ấy mà thôi (xin xem lại hồi 1)...

Ngày thứ tư ở Bang Kok là đi siêu thị...Cả bọn Hội Kín bắt mình dẫn đi mua phim "S", vì mình có bọn bẹn tiếng Anh vói mấy thằng Thái cho nó hiểu đôi chút chứ cả bọn Hội Kín chẳng đứa nào nói tiếng Anh bằng mồm mà không bị mỏi tay, thế là cả Hội mua được 1 đầu đĩa VCD giá cũng khá "bèo" (khoảng 50 USD) và một số đĩa phim "S" (mỗi đĩa phim từ 150 đến 200 bath).

Thế là tối hôm ấy lại nhậu nhẹt trong phòng ở KS, duyệt phim xong rồi, tên nào "động cỡn" thì ra ngoài nhờ mấy tên "xe ôm" cho đi "kham dien tho" tên nào "yếu ớt" (vừa yếu về tiền vừa về sức) như mình thì đi ngủ... Sáng hôm sau lại phải "check-out" vì Ðoàn chỉ đăng ký ngủ lại 2 đêm ở KS mà thôi, ngày thứ năm trên đất Thái cũng là đi tham quan các điểm du lịch, rồi về Sân Vận Ðộng để xem trận tranh hạng 3 VN vs Malaysia và ta lại thua bạn ...ra về buồn hiu.

Ðặc biệt mấy ngày nay dân Việt đi du lịch Băng Kok rất nhiều, đi đâu cũng có thể gặp người quen, nhất là vào sân vận động, nhiều người còn nói dân Việt đi du lịch xem bóng đá còn nhiều hơn dân Thái đi vào Sân Vận Ðộng.... Tối hôm ấy vừa buồn vì Việt Nam thua trận, vừa mệt nên "check in" khách sạn xong là mình đi ngủ một lèo không để ý đến hoạt động của Hội Kín....

Các ngày còn lại cũng không còn gì hấp dẫn đối với mình, mình chỉ mong về nhà cho sớm, vì ăn uống theo kiểu ở đây mình không thích thú lắm, mà làm quen với con gái Thái lan thì không có cơ hội, dân Thái rất ít biết tiếng Anh kể cả các tài xế Taxi, có điều họ cũng rất hiếu khách và hiền hoà (Thái lan là một Vương Quốc rất chuộng Phật giáo), có một điều là ở Bang Kok thì không có cho xem vụ "S" như ở Pattaya, mấy tay hướng dẫn du lịch nói rằng các cơ quan Bang Kok sợ bị dân chúng phản đối nên không cho phép thoải mái như ở Pattaya... Về sau này khi về đến VN, nhiều người hỏi mình có muốn đi du lịch Thái lan nữa không ?? Mình xin thưa thật là đủ rồi...ta về ta tắm ao ta vừa rẻ vừa ngon chứ còn như ở Thái lan một chuyến như vậy cũng biết rồi.... Vì vậy các Ông bạn quí của mình, nếu có đủ tiền đi du lịch thì mình khuyên về Việt Nam đi chơi vẫn hay hơn là đi Thái....

Xin Hết tại đây....

Hồ Hồng Nhân

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________


Ai xui gặp gỡ nhau đêm ấy.
Nhung nhớ muôn đời sẽ chẳng quên.

Lời Tựa:

   Sau khi học xong trung học ở CVA, bạn bè tan rã bốn phương trời, đứa thì đi du học Úc, Mỹ, Ý, Gia Nã Ðại, đa số thì vào học ở Ðại Học Khoa Học và một số trường Ðại Học khác, một ít thì chọn con đường quân ngũ. Tôi và Lợi vào cùng trường Ðại Học Kỹ Thuật Phú Thọ, tuy tôi học ngành Hoá Học và Lợi học ngành Công Nghệ, nhưng chúng tôi có nhiều giờ học chung với nhau trong năm thứ nhất trong trường Ðại Học Cơ Bản.
    Vì hai đứa rất thân và thường liên lạc với nhau, chúng tôi cùng với các bạn mới của Lợi và tôi, mặc dầu ở hai trường khác nhau, tạo thành một nhóm khoảng 15 người rất thân thiết với nhau. Nhóm chúng tôi được gắn bó nhau hơn qua kỳ trại hè của sinh viên toàn quốc vào cuối năm thứ nhất. (Nếu có dịp chúng tôi sẽ chia sẻ với các bạn về kỳ trại này).
    Ðể lánh nạn trong cuộc chiến Mùa Hè Ðỏ Lửa, dân cư các vùng Quảng Trị, Huế... chạy vào Thị Trấn Ðà Nẵng để tạm trú trong những trại tị nạn. Tháng 8 năm 1973 Chính Phủ có nhờ Sinh Viên Phú Thọ tham dự công tác kiểm điểm số người còn đang sinh sống trong các trại tỵ nạn để có chương trình hồi cư cho các đồng bào trên. Lợi và tôi cùng hơn 100 sinh viên Ðại Học Kỹ Thuật - Phú Thọ đã tham gia chương trình này. Ðây là cuộc hành trình đầu tiên của tôi cũng như của nhiều bạn khác, trên quốc lộ 1 từ Sài Gòn cho tới Quảng Trị.
 

  

    Sáng hôm đó, mặc dù lớp da chưa kịp lột sau kỳ trại hè Vũng Tàu, chúng tôi tụ tập trong khuôn viên trường Ðại Học Phú Thọ với những hành lý lỉnh kỉnh để chuẩn bị cho chuyến đi xa. Sau khi nghe trình bày về nhu cầu của công việc phải làm khi đến nơi, chúng tôi được các giáo sư hướng dẫn phân chia lên 3 chiếc xe đò. Cả nhóm được chỉ định ngồi phía sau của một chiếc xe đò, và cả đoàn khởi hành vào lúc 11 giờ sáng. Vì ngồi phía sau xe, và đường xá thì ổ gà tùm lum, chúng tôi quyết định là dùng các băng ghế dài để ai mệt thì nằm ngủ, còn ai thức thì đứng ra ngoài cửa làm lơ xe, để chọc ghẹo các người đi đường. Ðến trưa, xe dừng lại tại Bình Tuy để ăn trưa, xe còn dừng lại ở Phan Rang để cả đoàn chụp một tấm ảnh kỷ niệm và sau cùng là ngủ đêm trong một trại lính vùng Ninh Chu.  
   

    Ngày hôm sau, cả nhóm được lên ngồi phía trước, gần bên tài xế, thế là chúng tôi được nhìn phong cảnh quê hương thật thỏa thích, trái ngược với sự hứng thú của chúng tôi ngày hôm trước, các bạn ngồi phía sau ngày hôm đó than là ngồi đàng sau, vì muốn đến Ðà Nẵng trong ngày nên xe chạy lẹ, tưng quá làm các bạn ấy ê ẩm cả người. Trên đường đi chúng tôi được dừng lại nhiều nơi, như bãi tắm Sầm Sơn dưới chân Ðèo Cả, đứng đây các bạn có thể nhìn lại con đường chạy vòng theo sườn núi, sát cạnh bờ biển, ngoằn ngèo chạy dài về đến Nha Trang. Sau đó, chúng tôi vượt Ðèo Cả, cả trăm con mắt cùng với Hòn Ðá Vọng Phu nhìn xuống biển Vũng Rô, mới thắm thía cho nỗi buồn của người thiếu phụ trông đợi chồng về.  
   

    Buổi chiều trước khi đến Ðà Nẵng, chúng tôi đi ngang qua một chiếc xe GMC bị trúng phải mìn trước đó 15 phút, với xác của 5 người lính còn nằm trơ trên mặt lộ. Trên con đường chiều ở quốc lộ 1, không có xe di chuyển, nếu không có chiếc xe nhà binh chạy trước hay chúng tôi đi sớm hơn 15 phút thì biết đâu bài viết này đã chẳng được đến với các bạn. Chiều tối hôm đó, chúng tôi đến được Ðà Nẵng và được đưa về cư ngụ tại một trại lính tuy ở ngoài thành phố, nhưng chỉ mất có 15 phút đi bộ là có thể đến trước một trường nữ trung học nổi danh ở Xứ Ðà, các bạn đoán đúng, đó là trường nữ trung học Sao Mai!!!  
   

    Các ngày sau đó, thức dậy vào lúc 7 giờ sáng, xuống nhà bếp ăn sáng, thức ăn mà chính phủ dành cho sinh viên thì ngon khỏi nói, nhưng lâu quá rồi nên tôi chẳng còn nhớ món nào hết và 8 giờ sáng thì chúng tôi được đưa đến những trại tỵ nạn. Với danh sách các dân định cư và cuốn sổ tay, chúng tôi đi tới từng lều để kiểm tra số nguời còn ở trong trại. Nhà nào có các cô bé xinh đẹp thì chúng tôi ở lại lâu hơn để kiểm kê cho kỹ lưỡng, hỏi cả tiểu sử, xem cả tướng pháp và coi cả chỉ tay nữa. Vì các anh là sinh viên do đó bố mẹ của các em rất tin tưởng các anh. Ðến khoảng 12 giờ hay 1 giờ trưa, thì chúng tôi lên xe về trại và sau buổi ăn trưa, thì giờ còn lại của một ngày thì được tự do. À, chúng tôi được trả thù lao cho công tác này, sau khi trừ tiền cho nhà bếp lo việc ăn uống, chúng tôi còn dư rất là khá (không nhớ là bao nhiêu nữa, but who cares).  
   

    Trong buổi ăn trưa thì chúng tôi kiểm điểm lại địa chỉ và lai lịch của các người đẹp, và rất nhiều bạn đã làm những cái hẹn riêng cùng các người đẹp trong trại tạm trú, trên bờ sông Hàn hoặc trên đường phố Trần Hưng Ðạo. Ngoài các cuộc dạo chơi với các nàng tiên xứ ngoài, Lợi, tôi và một số các bạn cùng nhóm cũng tỏ tình thân thương với các nàng nữ sinh Sao Mai - Ðà Nẵng, sự dễ thương, nhõng nhẽo, và e thẹn của các cô thì các nữ sinh ở Sài Gòn đâu có bằng. Cùng với những lần tâm tình khi Mỹ Ly, Nghĩa, Hương đến trại thăm Lợi, Sơn (học Công Chánh) và Tôi. Chiều chiều bọn tôi cũng đứng chỗ các cô tan trường để được hướng dẫn đi thăm viếng thành phố Ðà Nẵng, các bạn có tin không, chúng tôi đã cùng nhau thả đi bộ trên tất cả các đường phố của Thành Phố Ðà Nẵng không biết là bao nhiêu lần, nhưng với các nàng tiên xứ Ðà bên cạnh thì có đi bao nhiêu cũng chẳng bao giờ mệt mỏi. Ngồi sát nhau trên băng ghế đá dọc bờ sông, tôi đã thưởng thức những ly kem ngọt trộn lẫn những sợi tóc dài của cô bé mà ngọn gió sông vô tình, hay một sự cố ý nào đó, đã trải lên mặt tôi, hoặc những lần ngồi dựa lưng nhau cạnh gốc dừa ở bãi biển, tay trong tay mong cho mặt trời lặn chìm xuống dưới mặt nước, trả lại bóng tối cần thiết cho việc bày tỏ ước muốn thầm kín của những con người trẻ đang tràn đầy sức sống!!!.  
   

    Ông Bà mình nói "Ði đêm có ngày cũng gặp ma", trong nhóm tôi có Phùng Ðăng Quyết, học cùng lớp với tôi ở ngành Hóa Học, và Nguyễn Mạnh Tiến học cùng lớp với Lợi ở ngành Công Nghệ, cùng một số bạn của Lợi, học ở Công Nghệ như Quy, (các bạn có nhớ Trần Kim Quy học CVA 12B1?, đã bỏ lựu đạn cay ở ngoài cửa sổ sau trường vì không thích học giờ nào đó, để cả trường phải chạy ra trước cổng nhà thờ mà đứng năm mình học lớp 12 không?), Ngà Béo (CVA), Quan, Lộc (Cựu học sinh Cao Thắng), đi chơi với các người đẹp đến gần 10 giờ khuya, thì chạy về trại, với đầu bị đổ máu. Khi biết là trong khi đi du hí với các nàng tiên Ðà Nẵng, thay vì đi chung với cả nhóm, Tiến và Quyết lại đưa người đẹp đi qua ngõ vắng, gặp các chàng trai có người đẹp bị mượn, đòi nhưng các tướng nhà ta không chịu trả, nên đập một cây sắt ống nước lên đầu. Cả bọn kéo nhau ra đi tìm để báo thù, nhưng Ðà Nẵng đâu phải là quê hương mình, phần thì trời khuya, nên cuộc tìm kiếm thủ phạm đành phải huỷ bỏ.  
   

    Thời gian 4 tuần ở Ðà Nẵng qua thật nhanh chóng, chúng tôi cùng với nhau tắm biển Tiên Sa cát trắng, leo ngọn Ngũ Hành Sơn, chui qua các hang nhỏ và đứng trên đỉnh núi Ngũ Hành mà chiêm ngưỡng cảnh đẹp của quê hương: dưới chân là bãi biển Tiên Sa, bên cạnh là núi Hải Vân và xa xa là thành phố Ðà Nẵng. Rồi ngày cuối cùng cũng đến, đoàn chúng tôi tổ chức một buổi dạ vũ cho các sinh viên, các bạn gái mới quen ở Ðà Nẵng và các cô nữ sinh của các trường trung học cũng được mời tham dự. Sự chia tay nào mà chẳng có nhiều nước mắt, cùng lời hò hẹn, và chúng tôi cũng không thoát ra khỏi định luật này!!!  
  

    Giã từ Ðà Nẵng, nhắm hướng bắc mà đi, dừng lại trên điểm cao nhất của đèo Hải Vân, chúng tôi nhìn trở lại Thành Phố Ðà Nẵng lần cuối với nhiều tình cảm man mác như mặt biển nằm dưới chân, và rồi tiếp tục cuộc hành trình đi ra Huế.  

    Ðến Huế vào lúc 12 giờ 30, chúng tôi được cư ngụ trong ngôi biệt thự lớn bên bờ Sông Hương. Sau khi dùng cơm trưa, trong khi các bạn khác ngủ trưa, tôi một mình đi bộ băng qua cầu Trường Tiền, ngang qua chợ Ðông Ba và đi vào Thành Nội Huế. Ðứng bên hồ sen trong Thành Nội, tôi sung sướng mà quên đi sự mệt mỏi của các ngày qua. Chiều đến các bạn rủ nhau qua cầu, ngồi trên bờ Sông Hương mà thưởng thức món "Chè Ðút" đặc biệt của xứ Huế. Chúng tôi còn được thưởng thức các món ăn nổi tiếng như Bánh Bèo ngay tại Thôn Vĩ Dạ, và mỗi sáng Lợi cùng Tôi hai đứa đi tà tà theo sau các tà áo dài trắng, băng ngang cầu Trường Tiền, đến chỗ để thưởng thức những tô Bún Bò Huế, với hương vị thật đậm đà cùng với những vị cay cay rất khó quên, bên bờ Sông Hương còn che phủ bởi một làn sương sớm mỏng. Ðến Huế mà không ngủ Ðò thì thật là điều thiếu xót lớn, nhưng chỉ sau một đêm ngủ dưới đò, sáng hôm sau cả bọn kéo về trại như một đám tàn quân. Về đến Saigon, phe ta rủ nhau đi khám tại trung tâm y tế Hồ Xuân Hương, và may mắn thay tất cả đều negative!!!  
   

    Những ngày ở Huế, chúng tôi được đi thăm Cổ Thành Quảng Trị, chạy trên "Ðại Lộ Kinh Hoàng" từ Huế ra Quảng Trị, một lần nữa chúng tôi thấy được sự tàn khốc của chiến tranh. Ðứng trên cầu Thạch Hãn, cạnh đống gạch vụn của Cổ Thành, giọt nước mắt tôi rơi xuống khóc cho một di tích lịch sử nay đã không còn. Chúng tôi cũng được đi lên Ngôi Chùa Thiên Mụ, ngồi trên bậc thang trước sân chùa, nhìn con đò trôi lơ lửng, chầm chậm dưới Sông Hương, nhưng tầm nhìn thì bị giới hạn bởi khúc quanh của dòng sông như đời sống của bọn mình không biết sẽ đi đến đâu. Trong Sân Chầu ở Thành Nội, chùng tôi đã cho cac vị quan bằng đá mượn nón của chúng tôi, và các Ngài đã cho phép chúng tôi đứng xen kẽ với các Ngài để đón tiếp Hoàng Gia, nhưng cả đám thì chỉ mong được nhìn mặt Công Chúa thôi!!!. Tấm hình chụp đó tôi đã nhìn thấy, mong người bạn nào còn giữ thì cho tôi nhìn lại, thật cám ơn.  
   

    Thắng cảnh đặc biệt chúng tôi được đi thăm là Lăng của các Vua Tự Ðức, Minh Mạng, Thiệu Trị. Ðoạn đường này không mấy an toàn vì cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, từ Lăng Tự Ðức, chúng tôi nhìn thấy bụi đất bay lên do những quả pháo trên ngọn núi Bạch Mã trước mặt... Một điểm đặc biệt trong việc ra Huế là chúng tôi đã đi phà qua Cửa Thuận An và cả đoàn đã được tắm biển trong vùng đất nổi tiếng này.  
   

    Rồi ngày về cũng đến, chúng tôi được đưa ra phi trường Phú Bài để về lại Saigon, ngồi trên sàn của chiếc máy bay C130, chẳng ai nói với ai, mọi người đều ôn lại khoảng thời gian vừa qua với nhiều kỷ niệm.  
   

Viết lại năm 2001.  
 

NVL+TPT 
 

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________

Một chút kỷ niệm 12B4 /72


Thấm thoát đã 30 năm chúng tôi rời mái trường yêu dấu! Nay, từ quê hương của xứ lạ tình nồng, tôi chợt nhớ đến những kỷ niệm tuyệt vời, vô tư, thong thả của thời cắp sách đi học.

Trường chúng tôi toạ lạc ở một khung cảnh khá đặc biệt, trông có vẻ an bình và êm ả bởi những hàng cây cao dọc theo hai bên đường Nguyễn Tri Phương, Hồng Bàng và Triệu Ðà. Ðối diện là nhà thờ, người địa phương thường gọi là nhà thờ Ngã Sáu (tên thật là nhà thờ Jeanne D'Arc). Với lối kiến trúc cổ kính của Pháp, bên cạnh là Công Viên Văn Lang trông thật êm đềm và dịu mát.

Trường chúng tôi không cổ kính như Gia Long, Trưng Vương, Pétrus Ký, nhưng lại có vẻ khá tân thời vì là dan di cu nên trông rất khang trang và dễ mến, gồm 3 dãy ..mãi đến năm 71 lúc chúng tôi sắp rời trường mới được xây thêm Hội Trường. Chúng tôi tha thiết, trân trọng và yêu mến mái trường thân yêu đầy truyền thống của các bậc đàn anh. Ðặc biệt hơn cả, cái mà tôi yêu mến nhất là bọn tôi, những đứa học lớp 12B4/72. Lớp chúng tôi thật vui nhộn, đoàn kết và có nhiều nét khác hẳn những lớp khác.

Mặc dù trong lớp chúng tôi thường chơi với nhau theo từng nhóm nhỏ, tùy theo vị trí mà chúng tôi ngồi trong lớp, nhưng khi có dịp tụ họp chung thì chúng tôi chỉ là một, không tỵ hiềm, chia rẽ hay chống đối nhau. Chúng tôi chơi với nhau trong tinh thần vô tư, thương mến và tin cẩn lẫn nhau. Nói chung mỗi người chúng tôi một vẻ khác nhau, từ những tên tuổi nổi tiếng là du côn nhất trường như Trần Văn Thông (Thông mát), Phạm Quốc Công (Công Ngủ)... vậy mà chúng tôi rất mến tụi nó, vì giữa các bạn 12B4 với nhau, tụi nó thật là đáng mến và giản dị... Rôì đến những tay siêng học gạo cội như Trần Lâm Sơn, Trần Doãn Trang, Trần Văn Việt, Bùi Xuân Bách, những tay dở dở ương ương như Ðoàn Minh Tâm...nổi tiếng là lung tung nhất lớp...đến những đứa khác ồn ào, đứng ngồi không yên như Trần Thanh Cao (Cao Lò), hiền như con gái lúc đó là Phạm Văn Sáng (Sáng Phở), Hà Ðức Hinh. Hai tay nổi tiếng hay kèn cựa từng điểm một mỗi khi nhận được bài kiểm là Minh Lé, Phạm Tất Thắng.

Tôi còn nhớ thật rõ cứ mỗi năm vào dạo này, sinh hoạt của lớp tôi thật là vui nhộn. Trưởng Ban Báo Chí Bùi Xuân Bách phân công, đứa viết bài, đứa đánh Stencil, đứa vẽ Tranh, trình bày Báo Xuân, trong suốt 3 năm cuối của Ðệ Nhị Cấp, lớp tôi không bỏ lỡ một tờ Báo Xuân nào cả.! Còn nhớ lúc đó, tôi tiếp tay BQHùng trong việc đánh máy Stencil và thúc dục Trần Văn Thông vẽ hình trang trí cho báo (Thông có kiểu vẽ rất hay).

Rồi thì đến màn đi bán báo cho lớp hay cho cả Trường CVA. Mỗi lần được chỉ định bán báo Xuân ở các trường Nữ là tôi sợ nhất, không cự phách như BXB, TLSơn, Ðỗ Ðức Hùng, Cao Lò , BQHùng...đến nỗi Tâm Ghiền hay chọc tôi về vụ này. Chả bù lại khi học Sư Phạm tôi phải đi thực tập dạy học ở Gia Long! Ôi..lúc đó tôi lo sợ lắm vì các cô mà thấy mấy tên Sinh Viên Sư Phạm đeo cà vạt đi thực tập là mấy nàng chọc cho bằng được mới thôi! Nhưng rồi mọi sự đều yên, sau vài phút lấy lại bình tĩnh thì đâu cũng vào đó !!!

Tôi nhớ nhiều nhất là dịp Giáng Sinh, bọn tôi thường tổ chức tại nhà tôi (là Tổng Hành Dinh của lớp 12B4). Nhớ Trần Lâm Sơn làm hang đá Bethelem thật khéo tay, còn BXB tổ chức buổi tiệc vào 12 giờ khuya. Mỗi nhóm đi chơi đã đời rồi tụ họp nhau ăn Réveillon, không gì tuyệt vời bằng những giây phút vô tư, nô đùa thoải mái... thật là thấy luyến tiếc cho cái tuổi học trò của chúng tôi!

Sau khi thi Tú Tài 1 (năm 71), lớp tôi hầu hết đều đậu cả. Tôi còn nhớ ngày đầu năm học lớp 12B4, Thầy Ðinh Ðức Mậu vào lớp, câu đầu tiên thầy hỏi : «Cái cậu gì ấy, ngồi bàn đầu, bây giờ đâu rồi??» Thầy muốn ám chỉ "Thông Mát" ..chúng tôi chỉ Thầy: "Kìa, nó vẫn ngồi chỗ cũ đó Thầy!!" Thầy Mậu nhìn kỹ lại thì vẫn thấy Thông ở bàn đầu!!!Cả lóp cười vui nhộn!!!

Năm 72, năm của lửa khói và mùa hè đỏ lửa. Thi Tú Tài 2 khóa 1 năm đó, Cam Duy Lễ làm Thanh Tra ra đề thi Tú Tài 2, thay vì theo mỗi năm, bài toán chính là Hình Học Giải Tích, ông ta chơi trác ra nguyên một bài toán Giải Tích Học làm học sinh thi Tú Tài 2 chới với! Khóa 1 chúng tôi sụm nửa lớp, một số tay học đều như Sơn, Bách, Trang...vẫn còn giữ được điểm cao...Còn tôi và Ðoàn Minh Tâm chỉ chú trọng Toán Lý Hoá ...Toán bị gẫy, cũng may nhờ Lý Hoá kéo lại nên tôi và Tâm cũng qua được khoá 1, chỉ vài điểm sau Bình Thứ, cũng không tệ Lắm! Kỳ thi Khoá 2 cũng không dễ dàng, một số bạn phải bị động viên nhập ngũ vào trường Bộ Binh Thủ Ðức: Sáng Phở, Minh Con, Cao Lò...Lúc đó một số các bạn đi du học như Sơn, Bách, Trang, Thắng, Ninh, Khang...Số còn lại tiếp tục Ðại Học, thế là chúng tôi vội vã chia tay trong vội vàng và bối rối của chiến cuộc!. Trần Lâm Sơn đi Úc mới được có một năm, năm sau (73) lò mò về SG chơi...Việc đầu tiên là TLS kiếm tôi và Sáng Phở để "đi du hí" (còn nhớ không Sơn?) Thật đúng là ông Sư Hổ Mang!

Sau 72, tôi và Tâm Ghiền thân nhau hơn, hầu như gặp nhau hàng ngày vì tụi tôi học ở Khoa Học. BQHùng thì gia nhập Sĩ Quan Hải Quân ở Nha Trang. Sáng Phở, Minh Con, Thông Mát vào Bộ Binh Thủ Ðức. Sáng Phở về Tiểu Khu Gia Ðịnh đóng đồn ở Cầu Bình Ðiền, Minh Con thì ở Tiểu Khu Kontum, Thông Mát vào Biệt Ðộng Quân. Tôi có người cậu ruột làm sĩ quan cấp Tá ở Phủ Thủ Tướng nên nhờ mẹ tôi gởi gấm Minh Con và Sáng Phở. Có lần tôi và Minh Con thăm Sáng Phở, lúc đó là Chỉ Huy Trưởng đồn đóng ở ngoại ô SG. Sau khi kêu đàn em lo chuyện nhậu nhẹt cho bọn tôi, Sáng chỉ bọn tôi phía sau đồn và con sông, bên kia bờ là vùng « xôi đậu », « oanh kích tự do », lại còn mang ra nào là súng M16, Trung Liên, Ðại Liên M60 cho bọn tôi bắn đả...Khi về hơi sợ vì từ Quốc Lộ 4 vào đồn của Sáng phải lái xe Honda gần 1 tiếng, Minh Con lai mặc Quân Phục...Sáng bảo bọn tôi phải cẩn thận sợ VC bắn sẻ thì toi mạng!!

Trần Văn Thông sau khi học 1 khoá Rừng Núi Sình Lầy của Biệt Ðộng Quân, được đưa ra Quân Ðoàn 2 thực tập 1 tháng. Khi hết phép Thông trình diện trễ bị đưa vào Quân Lao...Tôi và Tâm Ghiền khuyên Thông rất nhiều...nhưng vì lúc đó nó có con bồ ở gần xóm cho nên cứ bịn rịn mãi...Sau khi vào Quân Lao, Thông đâm ra nghiện ngập đến 75 được tha về rồi tự vận chết. Tôi và Tâm Ghiền có đưa đám nó, một đám tang thật nghèo nàn...

Còn Vũ Phan Thanh thì sau 75, tôi, Tâm, Hùng Bùi thường gặp vì nhà Hùng lúc đó ở gần khu mà bọn chích choác thường lai vãng. Sau khi ra trường Bộ Binh Thủ Ðức và làm Phân Chi Khu ở Phường, là lúc VPT nghiện ngập dữ nhất! Sau 75, tôi, Tâm, Hùng thỉnh thoảng gặp VPT lảng vảng tại khu phố ấy... gặp chúng tôi Thanh thường lẩn trốn...Có lần chúng tôi đụng mặt và khuyên Thanh, nhưng lúc đó quá muộn vì Thanh đã đi đến mực phải chích ma tuý. Một thời gian sau, nghe nói Thanh qua đời vì ma tuý...

Giờ đây nhớ lại chuyện xưa, tôi thường kể lại cho con cái, lấy chuyện đó làm tấm gương để tránh số kiếp bi đát của Thanh và Thông. Thời điểm mà chúng tôi mới lớn, hầu như xã hội nào cũng bị băng hoại chỉ vì ma túy, kể cả xã hội Tây Phương...Giai đoạn ấy đã làm lớp chúng tôi mất đi 2 người bạn. Viết lại câu chuyện bi thảm về Thông và Thanh, mình nên lấy kinh nghiệm để dạy dỗ con cái trong một xã hội quá đầy đủ vật chất và xa hoa như xứ này!!!!  

November 2001  

NGUYỄN HỮU PHƯƠNG

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________


(Indian Summer)

Nhớ lại những ngày đầu tiên học CVA, lớp đệ thất P1 năm 1965, tôi nhìn thấy mình trở thành cậu bé mặc đồng phục quần xanh áo trắng chen chúc đứng đợi trước cổng trường đợi đúng giờ Bác Ba Bít Tất mở cửa để cả đám ào ạt vào trong. Cổng trường chính nằm trên đường Triệu Ðà, mà không hiểu sao tất cả mỗi học sinh đều phải dùng cổng vào trên đường Trần Hoàng Quân. Trước cửa cổng trường là những xe bán nước dừa xiêm ướp lạnh, là một "xa xỉ phẩm" đối với tôi ngày đó. Ngày đầu tựu trường, ba tôi cho tôi 1 đồng tiền cắc, có hình bụi tre ở mặt sau...tiền này chỉ đủ ăn ly đậu đỏ bánh lọt, kể ra cũng là "xa xỉ phẩm" đối với tôi hồi đó. Lần đầu tiên tôi được uống nước dừa ở công trường CVA là ngày tôi đi thi tuyển vào đệ thất, ba tôi trịnh trọng dẫn tôi đi thi và mua cho một ly, bây giờ vẫn còn nhớ hương vị tuyệt vời của ly nước dừa tươi kèm thêm dừa non được chú bán hàng nạo ra bỏ vào ly nước. Nhà tôi có 7 anh chị em, rốt cuộc 2 người chị lớn học Trưng Vương, 4 anh em trai tôi đều học CVA và đứa em gái cuối cùng học Gia Long, tất cả đều thi tuyển vào trường năm đệ thất. (Ðứa em gái cuối cùng nay đáng lẽ ra là được "gạ" cho một buddy lớp 12B4 của tụi mình, nhưng mà Buddy này chê em tôi còn nhỏ quá...Bây giờ gặp lại cô em út này (nay nó đã 40t) hình như Buddy này thấy tiếc rẻ là ngày xưa không chịu chấp nhận tục lệ "tảo hôn" để giữ chỗ trước!!!

Quán Bác Ba Bít Tất, hấp dẫn nhất là món "xôi thịt" mà gần trưa học trò CVA đứa nào cũng thèm thuồng, chỉ vì túi tiền "lẹp kẹp" nên phải nhịn cơn thèm không dám mua. Cô bán hàng là con Bác Ba Bít Tất, nghe nói học Gia Long, tên là Liên thì phải. Nhan sắc cũng tầm thường, nhưng trong trường toàn là con trai nên đứa nào cũng để ý nhìn. Dĩ nhiên là lúc gần Tết, lúc các trường bạn tấp nập đến CVA bán báo xuân thì các anh CVA, anh nào cũng lãng vãng lại gần để được trò chuyện với các cô nữ sinh trường bạn! Promo của lớp mình bắt đầu học đệ Thất ở dãy ngoài cùng, nhìn ra đường Trần Hoàng Quân và Nhà Thờ sau những hàng cây cao lớn thật là thơ mộng. Buổi trưa, dạo tháng 6 là lúc ve sầu kêu inh ỏi, chúng tôi ngồi học trong tâm trạng náo nức của những ngày cuối cùng của niên học.Thầy Hoàng Minh Hùng dạy Việt Văn năm đệ Tứ P1, là người rất hoạt bát và giảng bài rất có duyên nên chúng tôi rất thương thầy...Còn nhớ thầy bình luận thơ Nguyễn Công Trứ:

"Không công danh thà nát với cỏ cây!"
hoặc lại bài thơ Ðường tuyệt vời:
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tư
"Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thành"

Phạm Tất Thắng ngồi học thường hay chăm chú nghe thầy giảng, còn tay kia thì quàng ngang lưng và "vân vê" tai của thằng bạn ngồi cạnh. Tới giờ nghỉ giải lao là lớp ồn ào náo loạn, còn nhớ Trần Ðình Trọng, dân Bắc Kỳ di cư, quá excited nên la lớn "chiến tranh bùng lổ" , thế là bị mang biệt danh "chiến tranh bùng lổ" từ dạo đó! Xui một cái là lớp tụi mình nằm ngay cạnh văn phòng của thầy Giám Thị Phan Xuân Tình nên bị kiểm soát chặt chẽ. Tức lắm mà không biết làm sao chơi được thầy Tình! Một hôm thầy Việt Văn cho bình luận bài thơ "Tình Già" của Phan Khôi! Thế là cả lớp cho thầy Giám Thị biệt danh mới là "Tình Già"...mỗi lần thầy Tình điểm danh xong, vừa quay lưng đi là cả lớp đập bàn theo nhịp và la lớn "Tình Già, Tình Già, Tình Già"...làm thầy Tình quay phắt lại định bắt đứa chủ mưu, nhưng tất cả đều im lặng nên chẳng làm gì được!

Chưa hết, năm đệ Tứ P1, thầy Hoàng Ngọc Anh dạy môn Pháp Văn, thấy lớp mình có nhiều nhân tài (có gi đâu, cả đám tụi này học thêm Pháp văn ở Centre Culturel Français với mấy bà Tây, làm sao mà không giỏi) nên dạy cả lớp bài hát này:

Napoléon avait cinq cent soldats
Napoléon avait cinq cent soldats
Marchant, le même pas, la la la...

Chỉ ngày hôm sau là bài hát có version mới, không hiểu đứa nào đặt lời :

Napoléon avait cinq « xế » Honda

Cả lớp hát bài này mỗi khi thầy Tình vừa điểm danh và kiểm soát xem học sinh có mặc đồng phục và đeo phù hiệu CVA không! Bây giờ nghĩ lại thấy thương thầy Tình, không hiểu thầy còn sống hay đã qua đời rồi!

Nãy giờ nghĩ đến kỷ niệm cứ nổi lan man quên mất đề tài « Mùa Hè Da Ðỏ » là tựa đề bài tạp ghi này. Chẳng qua là năm 1966, lúc mấy anh lớn lớp Ðệ Nhất ra ứng cử Tổng Thư Ký đại diện CVA, có một liên danh của Nguyễn Minh (Minh Râu) ra ứng cử. Liên Danh này hoạt động xôm tụ lắm, về quảng cáo khắp nơi và đi từng lớp để vận động tranh cử. Nguyễn Minh là học sinh CVA được chương trình học bổng đặc biệt gửi qua Mỹ du học lúc còn đang học Ðệ Tam ở CVA nên lúc về trường le lói lắm. Nguyễn Minh có viết một bài trên báo Xuân Chu Văn An, tựa đề là Mùa Hè Da Ðỏ, mà hồi đó đọc tôi chẳng hiểu tại sao lại có tựa đề kỳ lạ như vậy, bởi thế nên càng « kính phục » anh Minh Râu này vô cùng. Sau này du học Bắc Mỹ tôi mới hiểu tại sao, không hiểu các bạn ở Âu Châu hay bên Úc có biết « Indian Summer » là gì không? Mỗi năm khoảng vào tháng 10 trời bắt đầu trở lạnh vì là mùa thu, bắt đầu có những buổi sáng thức dậy thấy mái nhà hàng xóm, hay là trên nóc xe bắt đầu phủ một mầu trắng nhạt (sương buổi tối đóng trên mái xe hơi bị frozen thành màu trắng như giá tuyết). Sau đó tự nhiên có 3 hoặc 4 ngày trời nóng nực như là mùa hè, để rồi bắt đầu lạnh liên tục cho đến hết mùa đông... Những ngày ấm áp đặc biệt này, ở Bắc Mỹ gọi là Indian Summer (mà Nguyễn Minh đã dịch là Mùa hè Da Ðỏ, thấy cũng hay hay và gợi trí tò mò của người đọc!). Bây giờ, cứ mỗi độ cuối Thu mỗi khi có những ngày đặc biệt này, tôi lại bùi ngùi nhớ đến mấy năm học CVA và thầm nghĩ : lại một Mùa Hè Da Ðỏ nữa! Nhìn ra ngoài, lá cây Phong (Mapple) đã đổi qua màu đỏ rực hoặc màu vàng tươi mà nhớ tuổi thơ :

« Rừng Phong nay đã bạc màu quan san! ...
Và nhìn thấy mái tóc mình cũng đã điểm ít nhiều sợi tóc bạc!

BDN

TRỞ VỀ MỤC LỤC

__________________________

Làm Vợ Làm Chồng...
Thời Nào Chẳng Thế

Thế Nào Là Chồng

Chàng là công tử hiền lành
Sau ngày cưới vợ trở thành "quản gia"
Trước đây chàng vốn hào hoa
Mỗi tuần là mỗi món quà chàng trao
Giọng chàng ôi ngọt làm sao
Như làn gió nhẹ rì rào gần xa
Chàng là con cuả người ta
Với ta chẳng phải là bà con chi
Tại chàng mật ngọt lâm li
Nên ta tin tưởng vu quy theo chàng
Làm vợ đâu phải dễ dàng
Gặp anh chồng khó lại càng khổ tâm
Muốn nói nhưng phải giả câm
Tại khi mở miệng ầm ầm chén bay
Từ ngày đám cưới đến nay
"shopping"... dĩ vãng những ngày xa xưa
Mỗi khi nói tới "đón đưa"
Lắc đầu: "Em nhắc chuyện xưa làm gì?
Thôi em hãy tự đi đi
Tánh anh ghét nhất mỗi khi đợi chờ"
Chuyện nhà chàng cứ giả lơ
Mỗi lời chàng hứa phải chờ mấy năm
Vợ mệt không lời hỏi thăm
Lại còn nhăn mặt "suốt năm bệnh hoài"
Có chồng phải khổ dài dài
Và luôn phải nhớ chiêu bài lặng thinh..
Vợ ... input chữ "shopping"
Chồng liền .... output "con xin lạy bà"
Nếu lỡ đã mua về nhà...
Ðâu rồi receipt để mà return
Ðừng nên tính chuyện giận hờn
Ðừng nên nghĩ tới thua hơn với chồng
Có nói cũng chẳng bằng không
Ta nên nghe lệnh ông chồng "quản gia"
Nếu chồng giở chứng la cà
Ta nên tự hỏi mình già rồi chăng?
Không nên làm mặt bà chằng
Phải lo trang điểm, nói năng giữ lời
Chớ nên suy nghĩ xa vời....
Ðể rồi ân hận một đời không quên
Nghe chồng mọi việc sẽ nên
Cãi chồng hạnh phúc chẳng bền được lâu
Làm vợ phải nhớ lấy câu
"Thiếp tôi chồng chúa".. trong đầu khắc ghi
Chưa chồng ngang dọc ta đi
Có chồng thì phải nên đi một đường
Làm thân con gái dặm trường
Chồng ghét thì chịu chồng thương thì nhờ
Có chồng phải biết phụng thờ
nếu không ta biết cậy nhờ thân ai!
Làm vợ phải khổ dài dài.....

**********************************************

Thế Nào Là Vợ


Vợ, từ thiếu nữ hiền lành
Ðến khi xuất giá trở thành... "quan gia"
Vợ là con của người ta
Và ta quen Vợ chẳng qua vì tình
Có quan thì phải có binh
Nên ta làm... lính hầu tình "quan gia"
Con ta do Vợ sanh ra
Nên ta với Vợ... chẳng bà con chi
Tại vì hôm Vợ vu quy
Ta lỡ làm ... lính hầu đi bên nàng
Làm lính chứ không... làm tàng
Tính chất Vợ ta phải càng hiểu hơn
Mỗi khi mà Vợ giận hờn
Áp dụng "công thức giản đơn" ... làm huề
Khi Vợ đã ngỏ lời... chê
Thì nên sửa đổi ... "đa bê" (data base) tức thì
Mỗi khi Vợ nhờ chuyện gì
"Program" Vợ viết nhớ ghi trong lòng
Khi Vợ đã nói là ... "không !"
"Nguyên hàm bất định", đừng mong tìm dò
Vợ mà nổi nóng dằn co
"Bảo toàn định luật" phải lo sẵn sàng
Khi nào cùng Vợ ra đàng
"Bảy hằng đẳng thức" sẵn sàng lắng nghe
Mỗi khi mà đã ngừng xe
Phải lo... "chuyển vế " mở xe cho nàng
Cùng Vợ đi vào nhà hàng
Không nên tự ý "khai hàm tích phân"
Hễ thấy Vợ cứ nhăn nhăn
"Khảo sát hàm số " nhưng cần làm thinh
Vợ ... "input" chữ "Shopping"
Thì ... "output" phải áo xinh, váy đầm ...
Muốn Vợ đừng có ... chầm bầm
Credit cards cứ âm thầm ... "khai căn"
Nếu ... lỡ mà có lăng nhăng
"Giá trị tuyệt đối" một lần rồi thôi
Tình Vợ mà có muôn đời
Phải nhường Vợ chức ... "đương thời quan gia"
Muốn Vợ trẻ mãi không già
Lưng ta chắc phải như là ... "parabol"
Tính chất Vợ thì phải tuân
Kẻ làm ... lính phải luôn luôn thật thà
Nấu cơm, đi chợ, quét nhà ...
Quan gọi thì ... dạ , bẩm bà có ngay
Quan thương sẽ cười suốt ngày
Quan ghét ... lính sẽ bị đày khổ sai
Hễ ai có cười chê bai
Ðổ thừa ... thương Vợ chứ ai mà...đần
Tính chất phải ... học nhiều lần
Nếu không áp dụng trăm phần trăm ...thua !!!


(Bài Không Biết Của Ai...Do Khang Sưu Tầm)

TRỞ VỀ MỤC LỤC