Hà Thanh Liên, Nguyễn Minh dịch
Tạp chí Thông Luận
LTS :
BàHà Thanh Liên là một người Trung Quốc tị
nạn tại Hoa Kỳ, hiện là giảng sư tại
Đại học Princeton. Bà được dư luận
quốc tế biết tới qua tác phẩm "Các lỗ
hổng trong hiện đại hóa của Trung
Quốc", theo đó những mâu thuẫn của xă
hội Trung Quốc đă đạt đến mức
không thể nào sửa đổi được nữa.
Đó cũng là lời cảnh cáo cho những chính quyền
lấy Trung Quốc làm mẫu mực.
Về
chủ đề "Thoát khỏi Trung Quốc" của
báo Sapio (phát hành tại Nhật Bản), số ra ngày
23-7-2003, tôi vốn là người tự bản thân ḿnh
đă trốn thoát khỏi Trung Quốc nên được
bắt đầu từ "kịch thoát nạn"
của ḿnh.
Vào
tháng 7-1998, ngay sau khi xuất bản quyển "Các lỗ
hổng trong hiện đại hóa", thân tôi lúc nào
cũng bị đặt dưới sự giám sát của
cảnh sát, công an Trung Quốc. Từ năm 1999, khi
quyển sách trên bị cấm xuất bản ở Trung
Quốc, ở cạnh văn pḥng ở tầng thứ 15
trong cao ốc 32 tầng tôi thuê để sống, có pḥng
của công an ch́m lúc nào cũng có 14, 15 người thay nhau
nghe lén điện thoại nhà, thơ điện tử,
điện thoại cầm tay của tôi. Không những
thế, đôi lúc tôi vắng nhà, họ đă vào lục
lọi pḥng tôi ít nhất ba lần. Rơ ràng không phải loại ăn trộm
thường. V́ tiền bạc không mất, chỉ
biến đâu mất tiệt bản thảo, tư
liệu và các bức thơ tôi viết ! C̣n trần của
pḥng tắm nhà tôi có lẽ v́ gắn máy nghe lén bị
thất bại làm tôi ngạc nhiên nh́n thấy tấm các
tông và vôi rớt loang lổ.
Ngoài
cách xét nhà bằng cách xâm phạm bất hợp pháp đó,
từ mấy năm nay chính quyền Trung Quốc bắt
đầu liên tục câu thúc những người trí
thức "vi phạm luật về cơ mật quốc
gia". Tôi cũng được đưa vào danh sách này
gần đây. Nhưng vào thời điểm 1999, tôi
chưa hề có ư định thoát khỏi Trung Quốc
để lưu vong chính trị. Nếu có thể
được tôi muốn tiếp tục hành động
ngôn luận để phát hiện chi tiết những
chỗ đen tối, những phần đáng mắc
cở của xă hội Trung Quốc.
Tuy
nhiên, một sự kiện quyết định đă
xảy ra khiến tôi quyết tâm chọn đường
lưu vong. Ngày đó, lúc tôi đang cùng con trai lên 8 bách
bộ trên đường th́ bị chiếc xe ô tô theo
đuổi tông vào sau lưng làm hai mẹ con tôi bị
hất văng 3 mét và bị thương ở chân. Lúc
đó tôi mới cảm thấy rơ nỗi sợ "ngay
cả mạng sống của các người cũng
bị đe dọa bất cứ lúc nào".
Vào
hạ tuần tháng 5-2001, tôi nhận được thư
của trường Đại Học Chicago ở Mỹ
mời làm giảng sư. Việc này nằm trong
chương tŕnh Mời học giả đang bị các
chính phủ đàn áp được các trường
đại học Mỹ bảo vệ với những
biện pháp khẩn nhằm cấp cứu những học
giả đang bị lâm nguy (scholar at risk). Tôi đă xin
sẵn visa cấp cho việc này. cũng khoảng thời
gian này, các cơ quan truyền thông có uy tín của thế
giới như Financial Times, New York Times đă bắt
đầu đưa nhiều tin về các hoạt
động ngôn luận của tôi.
Từ
lúc ấy hoàn cảnh tôi ngày càng hiểm nghèo. Tất cả
kư sự và bài viết của tôi đều bị nhà
đương cuộc tịch thu, họ cũng tăng
cường áp lực lên ṭa báo nơi tôi làm việc. Họ
bắt buộc ông chủ biên và những người lănh
đạo ṭa báo đă đăng các bài báo của tôi
từ chức. Tôi mất ngủ nhiều đêm v́ ấm ức
với những sức ép hữu h́nh và vô h́nh đó.
"Họ
đang chuẩn bị bắt giam chị đó !". Sáng
14 tháng 6 năm 2001, khi được một người
bạn rành về hành động của công an cho biết
tin trên, tôi quyết định ngay. Hầu như không mang
hành lư nào khác ngoài bộ áo vét đi làm và xách tay nhỏ, tôi rời
khỏi căn pḥng trong khu chung cư. Thiếu nữ công an
canh chừng tôi cùng đi cùng thang máy theo tôi đến
tận xe buưt. Quay lại nh́n kỹ, tôi c̣n thấy vài chú
công an đứng ŕnh sau miếng bảng gỗ. Tim tôi
đập th́nh thịch. Xe buưt đến, tôi leo lên đi
như thường lệ. Khi đến chỗ làm, tôi
không lên pḥng làm việc của ḿnh mà đến thẳng
pḥng của bạn đồng nghiệp. Ở đó tôi
mượn điện thoại cầm tay của bạn
để liên lạc qua Mỹ. "Từ bây giờ tôi
sẽ đi Mỹ". Sau đó, từ trạm điện
thoại công cộng tôi liên lạc lại chỗ làm :
"Hôm nay tôi mệt, xin nghỉ làm". Điện
thoại sau này tôi nhắm mục đích để cho các
công an nghe lén điện thoại bỏ ư định theo
dơi tôi.
Sau
khi rút hết tiền để dành ở ngân hàng, tôi
đến Ṭa lănh sự Mỹ để lấy hộ
chiếu và giấy thông hành. Sau đó tôi đi thẳng
đến phi trường ở Quảng Châu. V́ ở
địa phương Thẩm Quyến, nhà
đương cuộc đều biết mặt tôi.
Ở đó tôi đă mua vé máy bay đi Mỹ giá 26.000 nguyên.
V́ là vé mua gấp nên giá khá cao. Nhưng tôi không thể nào
chần chừ. Nếu ở lại tôi sẽ bị
bắt. Tới phi trường quốc tế Bắc Kinh,
tôi đáp chuyến máy bay lúc 23 giờ 50, ghé qua Singapore,
Tokyo, Los Angeles để cuối cùng xuống phi
trường New Azk ở New Yersey.
Từ
đó đến nay đă hai năm. Hiện nay tôi đang
làm việc ở Đại Học Princeton với tư
cách giảng sư, đang viết luận văn về
cơ cấu tham nhũng của Trung Quốc và cách kiểm
soát các cơ quan truyền thông (Media control in China). Trong các
cuộc phỏng vấn trước đây tôi
thường nói rằng "ở các nước dân
chủ, các cơ quan truyền thông giám sát hoạt
động của chính phủ nhưng ở Trung Quốc
th́ chính phủ giám sát các cơ quan truyền thông".
Với kinh nghiệm kư giả đó và học giả ngày nay,
tôi định làm rơ một cách có lư luận về sự
thật tại Trung Quốc.
Hiện
nay loại học giả xuất thân từ kư giả
như tôi ở Trung Quốc rất nhiều. Các nghiên
cứu của họ bị giới hạn không cho phát
biểu khiến nhiều nhà trí thức Trung Quốc đă
lần lượt bỏ đi Mỹ, Châu Âu, Nhật
tạo nên một hiện tượng lưu xuất
chất xám. Đồng thời nhiều nhà trí thức có
lương tâm khác bị bắt trong nước. Trong lúc
phát triển kinh tế của Trung Quốc được
tuyên truyền rầm rộ trên thế giới, môi
trường tự do ngôn luận của các cơ quan
truyền thông ngày càng xấu đi.
Nhiều
nhà đầu tư Âu Mỹ và các nhà nghiên cứu về
Trung Quốc đă có tiếng nói nhiều kỳ vọng
về một sự "thay đổi lớn" do
sự thay đổi người lănh đạo
Đảng Cộng Sản Trung Quốc từ Giang
Trạch Dân qua Hồ Cẩm Đào. Nhưng tôi có thể
quả quyết rằng : "Không có ǵ thay đổi
!". Sự phồn vinh của Thượng Hải, kinh
tế thị trường hóa, các vận động dân
chủ hóa và tự do hóa ở địa phương
chỉ là chiến thuật tuyên truyền đối
ngoại !
Thực
ra nhiều vấn đề giấu sau sự tăng
trưởng kinh tế của Trung Quốc từ giữa
thập niên 1990 bắt đầu bộc lộ. Sự
độc chiếm của cải xă hội và quyền
lực của một thiểu số, vấn đề
khoảng cách giàu nghèo, tham nhũng, phạm tội, sự
cấu kết giữa cán bộ cầm quyền và băng
đảng xă hội đen, v.v… nhiều không kể
xiết. Kết quả là bất măn của dân chúng ngày càng
tăng lên v́ chẳng được hưởng lợi
lộc ǵ trong sự phát triển kinh tế. Tức
nước sẽ vỡ bờ.
Kinh
tế thị trường thực sự là sinh hoạt
kinh tế được phát triển theo cơ cấu
tự do cạnh tranh chứ chẳng phải do những
nghị quyết, quyết định ép buộc do chính
phủ trung ương kiểm soát. Chính quyền cộng
sản Trung Quốc về mặt "phân phối của
cải và tài nguyên" từ xưa đến nay cũng
không thay đổi cơ bản "độc
chiếm" để duy tŕ sự lănh đạo của
ḿnh và đó là nguyên nhân chính để yên t́nh trạng
hủ bại trong xă hội. Tôi gọi đó là "thị
trường hóa độc quyền".
Chuyện
ǵ sẽ xảy ra tới đây có thể nói gọn trong
một từ để chỉ hiện tượng
cực kỳ sẽ diễn ra ở Trung Quốc trong
thời kỳ chuyển biến lịch sử sắp
diễn ra. Đó là "sụp đổ lớn"
(collapse). Sụp đổ lớn cỡ sự băng
hoại của nhà Thanh (cách mạng Tân Hợi) hoặc cách
mạng văn hóa. Những người lo lắng cho
sự sụp đổ lớn này không chỉ những xí
nghiệp Nhật, Âu Mỹ đang đầu tư hay xây
dựng các công trường lớn ở Trung Quốc mà
thôi.
Thực
ra những người lo sợ nhất về sự
sụp đổ lớn này là chính chính quyền Bắc
Kinh. Nên gần đây họ tung ra các cuộc vận
động chống tham nhũng với khẩu hiệu
"Bài trừ gian lận, tham nhũng để tránh
sụp đổ !". Tuy nhiên những cán bộ hiện
tại miệng th́ hô hào chính sách đó nhưng tay lại
tha hồ tham nhũng nên không thể nào thay đổi
được ǵ.
Nếu
muốn thay đổi thực sự Trung Quốc phải
có đảng đối lập lành mạnh, cơ quan
truyền thông khách quan, có khả năng giám sát, làm áp
lực để các cán bộ trên phải thay đổi
thực sự. Nhưng hiện nay ở Trung Quốc
chỉ có vài "đảng vệ tinh" nhận
tiền từ đảng cộng sản và các học
giả tay sai, cơ quan truyền thông lưỡi gỗ
chỉ phát triển những điều có lợi cho nhà
cầm quyền.
Ở
đây chúng tôi thử xếp hạng tŕnh độ các
ổ tham nhũng là các cơ quan hành chánh của Trung
Quốc để đào sâu vấn đề : một là
cấp trung ương ; hai là cấp tỉnh ; ba là cấp
vùng hành chánh ; bốn là cấp thị trấn ; năm là
cấp huyện ; sáu là cấp hương xă và bảy là
cấp thôn ấp. Trong bảy cấp hành chánh này, cấp
nào tham nhũng hơn cả ?
Trong
các tác phẩm của tôi, ba cấp dưới là huyện,
hương và thôn được tôi điều tra kỹ
về tệ nạn hối lộ, tham nhũng. Chẳng
hạn sự kết bè giữa các cán bộ và băng đảng
đen để xóa bỏ các tội phạm măi dâm,
thuốc phiện, việc giấu nhẹm những vụ
ám sát lănh đạo của các băng đảng, xí
nghiệp cạnh tranh nhau.
Xin
lấy một thí dụ để hiểu về "chính
sách một con". Thực ra ở nông thôn Trung Quốc
hầu như không có gia đ́nh nào "một con"
cả. Thông thường là hai, ba hoặc bốn con là
phổ biến. Nhưng nếu đăng kư thật
sẽ bị liệt vào hạng đối tượng
xử phạt. Cho nên khi nông dân sinh con thứ hai, hoặc
thứ ba, họ liên lạc với cán bộ phụ trách
hộ tịch, trả cho một đứa con khoảng
2.000 nguyên là thói quen thông thường. Ở các tỉnh giàu
có như Quảng Đông, người ta hối lộ cho
mỗi đứa con thêm từ một vạn đến
ba vạn nguyên. Cán bộ đều mờ mắt v́ các món
tiền hối lộ béo bở này nên "chính sách một
con" đă bị từ bỏ từ cơ sở
đầu tiên !
Sự
tham nhũng của cán bộ này sẽ đẻ ra cái ǵ ?
Cùng với đạo đức xuống cấp là vấn
đề nhân khẩu trầm trọng. Trung Quốc có dân
số chiếm 12% dân số thế giới nhưng
diện tích canh tác chỉ 7% diện tích canh tác của loài
người. Đất đai của Trung Quốc 37%
đang bị sa mạc hóa do đó tỷ lệ diện
tích canh tác trên mỗi hộ, mỗi đầu
người tiếp tục giảm lần. Theo các chuyên
viên về vấn đề dân số, cứ đà này vào
giữa thế kỷ 21 sẽ đạt đến
mức 1,7 tỷ, 1,8 tỷ dân. Nghĩa là con số
vượt xa trị biên tế tối đa của môi
trường tự nhiên của Trung Quốc có thể
chấp nhận được theo con số thống kê
của Trung tâm Nghiên cứu Quốc tế thuộc Viện
Khoa học Xă hội Trung Quốc công bố. Với các cán
bộ và các cấp hành chánh đầy tham nhũng như
hiện nay, khả năng thực hiện được
chính sách hạn chế đẻ rất là thấp.
Với
tư cách kư giả, tôi chỉ có khả năng điều
tra các cấp thấp nhất và đă phát hiện
được cơ cấu tham nhũng rơ ràng như trên.
Những cấp cao hơn mức độ tham nhũng,
theo tôi suy luận, vượt quá sức tưởng
tưọng của mọi người. Các cán bộ ưu
tú cấp trên c̣n giải quyết nhiều vấn
đề hơn cán bộ địa phương, họ
lợi dụng các cuộc vận động chống tham
nhũng để làm "công cụ" cho quyền lợi chính trị
của ḿnh.
Trong
nền kinh tế Trung Quốc, cơ cấu cốt lơi là
tiền sẽ chạy vào túi những người nào
gần quyền lực nhất. Để làm giàu, nếu
không hối lộ cho người ở vị trí chính
trị cao hơn ḿnh, người giàu cũng không bảo
đảm được sự an toàn. Tôi nghĩ ở
Trung Quốc hiện nay có ba loại người trong
hệ lụy tham nhũng :
Loại
một : loại mánh mung. Có làm giàu đi nữa cũng không
trả tiền cho các trùm băng đảng xă hội
đen. Trong trường hợp này dù có bị băng
đảng đen ghét đi nữa họ vẫn giữ
được thân thể an toàn vị họ đă hối
lộ trước cho hơn ba cấp "thôn",
"hương" và "huyện" rồi.
Loại
hai : những người xấu số. Từ năm 1995
chính quyền trung ương Trung Quốc cứ vài năm
lại thực hiện chiến dịch chống tham
nhũng dù đó chỉ là một biểu hiện làm dáng.
Nhưng v́ có những người có thẩm quyền
biết lợi dụng các cuộc vận động này
cho nhu cầu riêng nên một số người bị
thất sủng v́ bất chính trong quá khứ và bị
đấu tố. Đó là "những con dê tế
thần".
Loại
ba : những người trong sạch ghét tham nhũng.
Đó là những người đáng kính, đáng
thương nhất. Họ chỉ làm những điều
b́nh thường, chính dáng nhưng rút cuộc chỉ
tạo ra những địch thủ chính trị, cuộc
sống khó khăn. Kết cuộc là những kẻ
đầu nậu trong đảng cộng sản phần
lớn đều dính tới tham nhũng lo sợ những
người này nên đă t́m đủ cách để loại
trừ, hay hăm hại.
Rất
nhiều nhà đầu tư nước ngoài mới
đầu đi vào Trung Quốc với sự sôi nổi,
tràn đầy ước mơ và hy vọng, khi lần
lần hiểu được thực tế ê chề
cuối cùng đă phải cuốn gói ra đi. Tôi chỉ
muốn nhắn với họ rằng phải b́nh tĩnh
đợi đến khi ở Trung Quốc giải
quyết được nạn hối lộ và tham
nhũng từ địa phương đến trung
ương, hay cho đến khi Trung Quốc có
được một hệ thống truyền thông lành
mạnh lúc đó mới có thể đầu tư vào Trung
Quốc.
Từ
Mỹ nh́n về Trung Quốc, gần đây tôi cảm
thấy lo lắng khi nh́n cách Trung Quốc công bố thông tin
về t́nh trạng SARS. Ở Âu Mỹ có lúc có nhà học
giả tuyên bố đầy hy vọng : "SARS ở
Trung Quốc có thể trở thành Chernobyl ở Liên Xô
?". Ư là muốn so sánh với trường hợp Liên Xô
khi Gorbachev vừa lên cầm quyền, sự cố tai
nạn xảy ra ở ḷ phát điện nguyên tử
Chernobyl năm 1985 đă là cơ hội để chính
quyền Gorbachev thực hiện chính sách cải cách
(perestroika) và công khai thông tin (glasnostika). Người ta chờ
đợi chính quyền mới ở Trung Quốc phải
công khai tin tức để đối đầu với
dịch SARS, tạo cơ hội cho thông tin tự do,
tự do ngôn luận, dân chủ thực sự. Tuy nhiên, tôi
có thể nói rằng lối suy nghĩ đầy hy
vọng và lạc quan này của các nhà học giả trên
rất sai lầm trong hiện tại.
Chính
quyền Bắc Kinh tuy có tích cực hơn trước
trong việc "đề xuất thông tin" nhưng
họ vẫn chưa cải thiện được
bản chất giấu đuôi khi thế giới đ̣i
hỏi "thông tin trong suốt". Trong lúc chính phủ
Mỹ công bố dữ kiện rằng bệnh SARS có
thể lại hoành hành trên thế giới từ mùa Đông
tới cho đến năm tới, sự thật này
ở "nguồn phát bệnh SARS" là Trung Quốc
vẫn bị giấu nhẹm. Những người làm
nhiệm vụ truyền thông ở Trung Quốc, dù biết
sự thật quan trọng cần đề pḥng họa
lớn hơn nữa cũng không làm ǵ được v́
không có quyền công bố cho dân chúng biết để
đề pḥng. Trung Quốc và các nước tương
tự có chịu thay đổi để không bước
vào con đường sụp đổ lớn hay không
đó là điều mà người ta có thể chứng
kiến vào mùa Đông sắp tới. Hăy chờ xem cách Trung
Quốc và các nước tương tự đối phó
với dịch bệnh SARS như thế nào để
biết được tương lai. Họ có dám dân
chủ hóa thực sự hay không hay đành chịu sụp
đổ lớn ?
Hà Thanh Liên
Nguyễn Minh dịch
(Tokyo, 23-7-2003)