Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

Trở về trang chính

Thơ Nguyễn Chí Thiện

ĐỒNG LẦY

Nguyễn Chí Thiện

Ngày ấy, tuy xa mà như còn đấy
Tuổi hai mươi, tuổi bước vào đời
Hồn lộng cao, gió thổi chơi vơi
Bốn phía bao la chỉ thấy
Chân mây, rộng mới tuyệt vời.!
Ngất ngây, làm sao ngờ tới.
Bùn đọng hồ ao mạn dưới phục chờ!
Tuổi hai mươi tuổi của không ngờ.
Không sợ!
Viễn vông đẹp tựa bài thơ
Mơ ước
Đợi chờ
Vĩ đại.
Nhưng rồi một sớm đầu thu mùa thu trở lại
Tuổi hai mươi mắt nhìn đời trẻ dại
Ngỡ cờ sao rực rỡ.
Tô thắm màu xứ sở yêu thương
Có ngờ đâu giáo giở đã lên đường.
Hung bạo phá bờ kim cổ.
Tiếng mối giường rung đổ chuyển non sông.
Mặt trời sự sống.
Thổ ra từng vũng máu hồng.
Ôi tiếc thương bao mùa lúa vun trồng.
Một mùa thu nước lũ.
Trở thành bùn nước mênh mông
Lớp lớp sóng hồng man dại.
Chìm trôi quá khứ tương lai.
Máu,lệ, mồ hôi, rớt rãi
Đi về ai nhận ra ai!
Khiếp sợ, sững sợ, tê dại!
Lịch sử quay tít vòng ngược lại
Thời hùm beo rắn rết công khai
Ngàn vạn đấu trường mọc dậy giữa ban mai
Đúng lúc đất trời nhợt nhạt
Bọn giết người giảo hoạt.
Nâng cốc mừng thắng lợi liên hoan.
Điệu nhạc cơ hàn thăm thẳm miên man.
Điệp khúc lìa tan thúc dục
Ngục tù cất bước oan khiên.
Thành thị thôn quê sơn hải trăm miền.
Hội tụ!
Bãi sú, bờ lau, rừng rú.
Thây người vun bón nuôi cây.
Đạo lý tối cao của xứ đồng lầy.
Là lừa thầy phản bạn
Và tuyệt đối trung thành vô hạn.
Với Đảng, với Đoàn, với lãnh tụ thiêng liêng.
Hạt thóc, hạt ngô phút hóa xích xiềng.
Họa phúc toàn quyền của Đảng.
Dần dà năm tháng.
Mắt ngả vàng, da sắc xám
Đi về ai nhận ra ai?
Ôi, ngàn hoa run tái!
Đáng thương giữa chốn đồng lầy.
Sậy úa lau gầy,lạc loài thảm hại
Rồi đây, khi mặt trời thức dậy.
Chắc là hoa đã tàn phai.
Chẳng còn được thấy!
Tôi vẫn ngồi yên mơ màng như vậy
Mặc cho đàn muỗi quấy rầy.
Bóng tối lan đầy khắp lối.
Không còn phân biệt nổi.
Trâu hay người lặn lội phía bờ xa.
Gai ốc nổi trên da
Cái họa áo cơm không chừa ai hết!
Buồn nghĩ tới chuyện xưa thần chết.
Cùng lão tiều đốn cũi già nua.
Tôi ngước trông xem có một ngôi chùa.
Ngôi chùa đã trở thành huyễn mộng.
Con ác điểu hoài nghi xù đôi cánh rộng.
Truy lùng mồ mả cha ông.
Thánh thất miếu đường xáo động.
Con thuyền chở đạo nghiêng trao.
Sóng gió thét gào, man rợ.
Tiếng sinh sinh nức nở, âm thầm.
Mặt đất tím bầm, tiết đọng.
Lá cờ lật lọng.
Nhân buổi dương tàn âm thịnh cao bay!
Thần tượng cuồng quay, hình thay lốt rũ
Hang Pắc Bó hóa thành hang ác thú.
Bác Hồ già hóa dạng bác Hồ Ly.
Đôi dép lốp nặng bằng trăm đôi dép sắt.
Bộ kaki vàng vàng như mắt dân đen.
Quỷ quái, đê hèn lừa đảo!
Gia tài tra khảo cướp trơn tay.
Từ buổi quỷ vương hớn hở mặt mày.
Đứng trước Đảng kỳ trịnh trọng.
Đọc lời khai mạc thuở hoang sơ.
Tụ tập đảng viên đại hội dưới cờ.
Nguyện đem cuộc đời hơi thở.
Đạp bằng, phá vỡ.
Ngàn năm văn hiến ông cha.
Ảo vọng dựng lên một thứ sơn hà.
Mê muội,nặng nề không hề nghiêng ngã.
Nó lùa, nó thả.
Lũ mặt người dạ thú xông ra.
Khiến đồng xa.
Nơi mấp mô mồ mả.
Các hồn ma cũng hả vong linh.
Vì thấy địa ngục của mình.
Còn ít nhục hình hơn dương thế!
Mạng sống không bằng con giun con dế.
Đầu ngửng lên tuy nhìn thấy trời xanh.
Mà chân không thể nào rút khỏi.
Vũng lầy man mọi hôi tanh.
Ma quỉ rình canh, nghiệt ngã.
Rau cháo cầm hơi, mồ hôi tầm tã
Bọn sậy lau đã chán cả chờ trông.
Hầu cam phận sống trong bùn xám
Đời càng u ám.
Quỷ vương càng đình đám liên hồi.
Ôi, dần dà tôi không phải là tôi.
Một khối rũ mòn nhức nhối
Mang đầy mộng ước thiu ôi.
Nếu tôi đổ mồ hôi
Mồ hôi sẽ hòa máu phổi.
Nhưng những niêu cơm quá vơi mà Đảng đem phân phối.
Không nhường thịt gân một chỗ để đàn hồi!
Bao đêm rồi tôi nguyện luyện hồn tôi
Trút bỏ buồn đau tiếc hối.
Nén dập hờn căm dữ dội
Ngày đêm dìm luộc thân tôi.
Nhão nhừ, nóng hổi!
Nhưng làm sao trút và nén nổi.
Nhưng làm sao điếc, mù, câm nổi.
Khi con người chưa sống được bao nhiêu.
Cũng như khi chưa yêu mến thật nhiều
Làm sao biết ghét!
Chỉ quả bóng xì hơi đã bẹp
Mới để cho Người_ Định mệnh_ dẵm lên trên
Còn những đại dương sóng dậy vang rền.
Chỉ dịu lắng khi mệt vì bão táp!
Tôi ngồi yên nghe thời gian chậm chạp
Mang tâm hồn thấm hết cảnh trăng suông
Trên đồng không nước lội sông buông
Cây cỏ,lạnh mờ hoang vắng.
Ôi những bờ xa lời xanh nhạc nắng.
Nếu có kẻ cho đời là cay đắng.
Hãy vào đây nếm thử vị đồng lầy.
Cho dạ dầy, óc, tim , lưỡi , cổ.
Biết biệt phân tân khổ ngọt bùi!
Giữa biển vui không hiểu tiếng cười.
Là những kẻ cuộc đời chưa dậy sóng.
Trời cao, biển rộng có cũng như không!
Một tiếng quạ đêm ảo não rỏ xuống đồng.
Tôi tỉnh hẳn trở về cơn ác mộng.
Muỗi nhơn nhơn từng đàn vang tiếng động
Những con cưng của ngừng đọng tối tăm.
Chúng trưởng sinh trong đêm tối nhiều năm.
Nên chúng tưởng màu đen là ánh sáng!
Ếch nhái vẫn đồng thanh đểu cáng
Chửi bới mặt trời, ca ngợi đêm đen.
Lũ sậy lau còm cõi đứng chen.
Hơi có gió là cúi đầu rạp hết.
Bát ngát xung quanh một mầu khô chết
Đồng lầy mỏi mệt.
Lặng câm, lũ kiến đi về.
Ôi, cuộc đời hay một cơn mê,
Mà người, ngựa, trâu bò giống nhau đến thế!
Những chiếc sơ mi bỏ ngoài để che bụng phệ.
Đi về chễm chệ xe "dim"
Lúc vuốt xoa
Lúc hăm dọa.
Lúc gật gù
Với một lũ lù lù rác rơm ẩm mốc
Những loài thảo mộc.
Ngu ngốc, ù lì , nhẫn nhục
Nằm đợi ngày tàn mục thối tha
Mặc cuốc kêu thê thảm đêm ngày.
Xác gầy, khổ não!
Bọn gỗ đó phải chờ giông bão.
Mới chịu ào ào nhổ rễ đứng lên.
Nhưng hình như Trời đã bỏ quên
Mảnh đất đồng lầy xám ngắt.
Như tôi vẫn ngồi đây héo hắt
Mắt thâm quầng trông ngóng trời xanh
Bốn chung quanh ếch nhái vẫn đồng thanh
La ó mong làm hỏng tim hư óc.
Để trai tráng say mùi chết chóc.
Để người già yên vui tang tóc.
Tóm lại là để tình nguyện ly tan.
Nhưng mặt trời mùa thu mà như tiết đại hàn.
Súng ống từng đoàn run run, nhớn nhác.
Đảng lùa đi, tan tác, thương vong.
Mái ngói, mái gianh lệ thảm ròng ròng.
Nhỏ xuống bốc hơi trong lòng vạc bỏng.
Đảng dữ thét gào, hóc xương ngang họng.
Giọng thều thào, gượng gạo hung hăng.
Lưới thép nền chuyên chính tung quăng
Khốc liệt, bậy xằng, ức oan, cay đắng
Dân đen tay trắng cam đành.
Từ rừng núi hoang vu tới phố xá thị thành.
Từ hải đảo xa xôi tới ruộng đồng bát ngát
Mặc áo vàng cảnh sát.
Tràn lan, nhợt nhạt cả màu xanh!

Nguyễn Chí Thiện

Ðời tôi (1984)

Ðời tôi như chiếc thuyền mơ
Nằm thương bến nhớ, bên bờ chờ mong
Dòng sông năm tháng xuôi dòng
Thuyền tôi mưa nắng rêu phong cuốn chìm
Thuyền mơ thuyền hóa thành chim
Bay ra biển lớn đi tìm đảo tiên
Thuyền mơ sống nước dịu hiền
Ðưa thuyền qua khắp mọi miền yêu thương
Thuyền mơ, mơ thấy một chiều
Bỗng dưng hóa thực những điều thuyền mơ!
Sậy lau chen chúc, vật vờ
Cũng lao xao đứng ven bờ, mỉa mai
Thuyền mơ, mơ tháng năm dài
Mơ đi, mơ lại, non đoài chiều buông
Chùa xa êm ả hồi chuông
Âm ba siêu thoát tình thương Phật trời!


Anh như cô hồn (1984)

Anh như cô hồn
Trong đêm buồn phiêu lãng
Em như chim xanh
Hát ca mừng nắng sáng
Em là mặt trời đang lên
Anh là vần dương xế bóng
Cùng là tinh cầu rực lửa
Trên bầu trời dương gian
Sao anh buồn
Sao em vui
Bởi anh là quá khứ
Còn em là hiện tại, tương lai
Khoảng cách không dài chi lắm
Mà chẳng bao giờ có thể gặp nhau!


Lông lá (1984)

Lông lá bóng bẩy
to béo nây nây
Lông nhông chạy nhảy
Chó tây nuôi đấy!
Nhếch nhác xanh gầy
Ðói ăn trông thấy
Âu lo chạy vạy
Dân Bác Hồ đấy!
1980
Mấy cái đầu
Mấy cái đầu bé tẹo
Quản lý nước, nước nghèo
Cai trị dân, dân khổ
Chỉ được cái lỳ ra, không xấu hổ
Miễn là các đồng chí bố
Xoa đầu, cho bám vào đuôi!
Nhưng đằng nào cũng là bám đuôi
Sao không chọn cái đuôi màu mỡ
Cho dân được nhờ
Bám đuôi Nga là dân chết dở
Bản thân nó cũng đương quay cuồng, xoay sở
Ngô, mì lo chạy cong đuôi!

  Bác Hồ, Bác Tôn

Bác Hồ với lại bác Tôn
Cả hai đều thích ôm hôn nhi đồng
Nước da hai bác màu hồng
Nước da các cháu nhi đồng màu xanh
Hai bác cái mặt bành bành
Các cháu khăn đỏ quấn quanh cổ cò !!!


Bác Mao (Trạch -Dông)

Bác Mao cân nặng tạ hai
Thịt đùn lên mặt, mặt hai ba cằm
Nhân dân Trung Quốc thì thầm
"Nó là -Dổng Trác nhưng dâm hơn nhiều ..."

Bao nhiêu rực rỡ (1964)

Bao nhiêu rực rỡ ngày hôm trước
Trời đất hôm nay mất cả rồi !
Khóm cỏ vật vờ lay bóng nước
Buồn thiu trơ trọi phía đồi xa…
Lối xóm bơ phờ phơi xác nắng
Ði về thơ thẩn một mình ta
Vẫn biết chờ trông là chuyện hão
Màu xanh năm tháng có là bao!
Mỏi mòn thương nhớ đời trong mộng
Mộng tới hoàng hôn mộng cũng tàn !
Cơm áo đời ta là cái nạn
Hùng tâm thôi có cũng thành không !
Bóng tối đưa chiều qua xứ bạn
Trời xa thương nhớ gọi, mênh mông…


Xuân khắp non sông (1964)

Khắp non sông vang nhịp đàn xuân sáng
Lòng nặng nề khôn mở đón xuân sang
Xuân ước mơ, mơ ước đóng băng rồi
Thắm nở đào hoa, sắc lòng tím ngắt
Sáng biếc mây trời, tối sầm ánh mắt
Giải đời buồn, xuân vẫn tới xuân ơi !
Muốn cao bay theo khúc đàn xuân mới
Hồn nặng chìm, đôi cánh rũ đau rơi
Năm tháng trôi, hồng thắm sắp phai rồi
Thắm nhạt, hồng phai, tiếng lòng thổn thức
Hiến khúc tưng bừng đàn xuân náo nức
Lỗi nhịp rồi xuân hỡi chớ ngân cao !
Ước mơ chi khi nợ nần cơm áo
Còn nặng đè lên hình xác xanh xao
Xuân đến kia, hồn nước chửa thay màu
Lỗi hẹn cùng xuân, tiếng đời vắng ngắt
Biết đến bao giờ lòng xuân mới tắt
Tiếng nghẹn ngào sai lỗi nhịp xuân ơi !
Xuân thắm tươi, xuân của đất của Trời
Xuân xám ngắt, xuân của người của nước !



Thương đôi mắt (1964)

Thương đôi mắt không dám nhìn cái đẹp
Sợ rằng cái đẹp không vui!
Ðôi mắt sẽ ngượng ngùng cúi xuống
Bàn chân thầm lặng quay đi …
Ðôi mắt Trương Chi
Ðôi mắt sinh ra đã nhìn đáy nước
Nấm mồ định trước, xanh trong …
Năm tháng xuôi giòng … lãnh đạm.

Bên cốc rượu (1987)

Bên cốc rượu buồn chếnh choáng
Thấp thoáng hiện về quá vãng xa xăm
Những khung trời đã mất
Áo mờ, ngây ngất rưng rưng…
Ðâu cái thuở mọi bình minh đều rót
Vào tim những chén men say ?
Sao thấy lại được vầng trăng thuở ấy
Ngọt ngào lai láng nên thơ ?
Giờ mặt trời thôi không còn lộng lẫy
Vầng trăng gai lạnh hơi sương
Tất cả thì thầm đã hết
Tất cả rầu rầu cảnh mất hồn xưa
Quán vắng chiều mưa, lạc lõng
Ngậm ngùi tìm bóng ngày qua



Cuộc đời (1988)

Cuộc đời xán lạn
Cuộc đời khốn nạn
Tình yêu tình bạn
Hạnh phúc khổ oan
Cười hát than van
Ngọt bùi tân toan
Tỉnh táo mê man
Hào hùng chán nản
Thủy chung lừa phản
Giầu có nghèo nàn
Vinh hiển lầm than
Tướng lĩnh vua quan
Tất cả đều tàn
Tất cả đều tan
Theo giòng thời gian
Vang mãi vô hạn
Tiếng lòng chứa chan!
Sáng mãi vô hạn
Ngọn lửa tâm can!

 

Núi (1973)

Người đứng đó, cao to giữa loài cây cỏ
Song ngàn vạn mối lo ngày đêm chập chờn chực đó
Chắc người hiểu rõ
Bao kẻ thèm đặt chân lên đỉnh đầu người
Người nhô lên trong những cơn động đất nhất thời
Thì rồi cũng có thể nhất thời người chìm trọn trong những cơn đất động.
Hỡi núi cao lồng lộng!
Chót vót song chon von mà không lớn rộng
Quanh quẩn bên người toàn lũ phù vân
Người càng cao càng tê lóa tâm thần
Vận mạng của người nguy mất!
Người quên cả dưới chân người là đất
Năm tháng nặng đè, đất sụt, đứng vào đâủ
Người có chiều cao mà chẳng có chiều sâu
Lòng dạ của người tối tăm biết mấy!
Tục ngữ đo người không quá ba thân câỵ
Ôi chỉ những kẻ khờ ngây
Mới khiếp hãi coi người là vĩ đại
Văn minh càng cao, người càng thấp đi thảm hại
Trên đầu người bao kẻ đã bay qua
Hang vực người bao kẻ đã xông pha
Còn ta,
Ta chỉ nhìn qua và lắc đầu buồn bã
Ta biết người chỉ là chất đá
Giá trị không bằng con cá lá rau
Người ì ra, không xấu hổ với đàn sau
Nặng chịch, thù lù, thô lỗ
Cao mà chẳng chút thanh cao
Nói gì lớn lao đức độ!
Những con người của thời đại cung trăng diệu kỳ đồ sộ
Nếu người cản trở đường đi
Sẽ đục thủng ruột người hoặc san bỏ người đi
Bằng mọi cách!
Hỡi Núi!
Biết bao kẻ trong bọn người thét ra lửa một thời hống hách
Ðã lần lượt từ lâu lạnh ngắt tàn tro
Thế giới này không thể để cho
Một lũ các người nhấp nhô hỗn độn
Trong tương lai các người sẽ không còn là nơi chốn
Cho các loài độc xà và ác thú nghênh ngang
Trái đất rồi đây chỉ có những ngai vàng
Cho những kẻ nhô lên từ trái tim vĩ đại!



Bồi bút (1973)

Các loại bồi đều vô cớ bị ô danh
Bởi ông bạn cùng ngành có học có hành hẳn hoi là bồi bút!
Ông bạn này chỉ biết ăn biết hút
Biết lách chui vào mọi khách sạn no say
Và to mồm hô vạn tuế: Hôm nay!
Ðể lương tâm không vò xé gắt gay
Ông cố gượng đeo vào đôi kính đỏ!
Nhưng buồn thay từ nhỏ
Không biết làm gì bằng hai bàn tay
Việc sửa sang khách sạn hàng ngày
Ông đành phải vục đầu thè lưỡi
Liếm đệm, liếm giường, tầng trên, tầng dưới
Cho sạch như chùi mọi dấu vết của đêm!
(Có lẽ không cần phải giải thích thêm
Là nhờ đôi kính đỏ lọc lừa
Ông mới không nôn bừa ra khách sạn!)

 

Trước mắt nhà thơ (1972)

Trước mắt nhà thơ
Vạn vật tỏ mờ ảo thực
Vũng nước ổ gà cũng hóa đại dương
Bác phu xe gập lưng xuống đường
Cũng nhỏ cũng to chẳng khác gì các đế vương lừng danhsách sử
Nhà thơ có khả năng biến chiếc điếu cày thành bất tử
Biến đám cầm quyền nghiêng ngả non sông
Thành lũ hề nhố nhế lông bông
Nhưng ở xứ muội mông
Những nhà thơ loại này chỉ có
Hai bàn tay không
Mà cảnh sát tự do xông tới nhà khoá lại!
Thế giới muốn gặp những nhà thơ loại này xin mời vào các trại
Tập trung rùng rợn trên rừng
Các nhà thơ sẽ đọc cho nghe những lời thơ
Mà chẳng phải là tráng sĩ Kinh Kha tóc kia cũng dựng
Hất từng chiếc mũ vàng sao lấp lánh trên rừng!



Bom đạn tầng cao (1972)

Bom đạn tầng cao chưa đủ!
Tên lửa tầm xa chưa đủ!
Ðất này cần quần nát bởi xe tăng
Mới có thể san bằng khổ nhục
Mới có thể đào lên khôi phục
Giá trị con người, phong tục, thi cạ
Dù xích tăng nhằm nghiền nát đời ta
Dù bước tận cùng Cộng Sản thủ tiêu ta
Ôi, những binh đoàn trọng pháo chiến xa
Tiếng gầm rú của ngươi sẽ làm ta hả dạ!



Từng cơn nóng dội (1972)

Từng cơn nóng dội, từng cơn rét
Thịt bắp tiêu dần, xương với da
Chân vỡ sưng, cùm nhay lở loét
Rệp muỗi quây quần hút máu tạ
Vụ hè oi bức trong hầm đá
Không khí như là hơi nước sôi
Ta khắp thân mồ hôi ướt vã
Cơm muối nhai cùng phân chuột hôi
Thời gian ẩm mốc, ngày như tối
Cặp mắt mờ run lóa hẳn rồi
Hốc mũi hơi thùng xông nhức nhối
Một mùa trong mộ đói qua trôi…

 

Bóng hồng dương thế

Có người thiếu nữ mắt bồ câu
Lưu lạc ly hương từ thuở xuân thì
Ðất Mỹ
Trời Âu

Xa lắm!

Nơi rừng sâu
Người cha rầu rầu
Thường mang ảnh con mình ra ngắm
Ðêm tù
Âm khí âm u
Mấy chàng trai
Mắt trũng
Chân phù
Thờ thẫn cầm nàng trong tay
Cầm cả mùa xuân hạnh phúc
Bóng hồng dương thế xa bay...

Nếu

Nếu không khói Lam Kiều
Không Trà Hoa Nữ
Thu thủy không về xao xuyến trong thơ
Chắc gì bóng Nga thấp thoáng
Ám ảnh hồn thơ một bóng mơ ?

Hồng vân

Bao lâu rồi có thấy gì đâu
Anh thôi đợi... nhưng cà phê nguội đắng
Anh ngồi lặng nhìn ra phố vắng
Làm bận lòng em anh biết lỗi từ lâu
Buổi gặp em như một phép nhiệm màu
Lòng anh - cảnh trời đông bảng lảng
Em hiện ra thành mượt mà hè sáng
Tưng bừng huyết phượng nở ngàn bông
Nhưng thời gian không hơi ấm tình nồng
Hoa phương đỏ thâm bầm tiết đọng
Trời đông về ảm đạm mênh mông
Lãng đãng bay xa, xa mãi... vết mây hồng.

Thi Sơn

Dù thể xác lao tù héo khô muốn đổ
Dù đau lòng dưới năm tháng vùi chôn
Ta đã sống và không xấu hổ
Vì ta cứu giữ được linh hồn
Ba chục năm qua ngậm đắng nuốt buồn
U uất lạc loài trên đất Tổ
Như chiếc bóng nhạt mờ oan khổ
Lang thang xô xéo giữa cuộc đời
Ta, con tàu lỗi hẹn với xa khơi
Thân chới với nơi sình lầy hủy diệt
Hồn bay về miền tinh khiết Thi Sơn
Xé nát trời đen vạn tia chớp căm hờn.

 

Cái thời chiến quốc

Cái thời chiến quốc xa xưa
Thì Tôn Tẫn mới mong lừa Bàng Quyên
Ngày nay Tôn Tẫn chết liền
Ðiên thực, điên giả, hễ điên là tù!
Phù Sai thủa ấy cũng ngu
Nếm phân đã vội tha tù Việt Vương
Ngày nay ối gã dân thường
Ăn hàng sọt vẫn mục xương trong tù!
Ðảng không tim óc, đui mù
Nhưng môn vô tội om tù quán quân!

(1970)

 

Canh tương gừng (1982)

Canh tương gừng thơm ngọt, lạc mẹ rang
Ðậu mẹ rán, bố con ngồi uống rượu
Con mời bố, bố giục con cùng cạn chén
Mẹ cười vui: “Con bố ép rượu nhau!”
Cảnh ấy giờ đây nghĩ lại lòng đau
Thầy mẹ đã từ lâu khuất bóng
Bao tháng năm mỏi mòn trông ngóng
Con tù lao thăm thẳm, muốn tiêu vong…



Ðể mãi mãi (1983)

Ðể mãi mãi được làm chúa tể
Ðể đánh bật đào tung gốc rễ
Giá trị tinh thần đạo lý bền sâu
Ðể bắt dân đen quỵ gối, cúi đầu
Ngậm đắng, nuốt sầu
Chịu trói!
Biện pháp hàng đầu: cái đói!
Biện pháp nhiệm mầu: cái đói!
Khi người ta đói
Xin đừng có nói văn hoa
Cùng đạo lý cao xa!
Vì những lời hay ý đẹp
Cái dạ dầy lép kẹp không nghe!
Ðể bắt nó nghe
Ðể bắt nó làm
Phải có trại giam, cái cùm, khẩu súng
Cùng muôn thủ đoạn gian hùng
Dồn ép nó lâm vào thế kiệt cùng
Không thể cựa!
Bắt nó phục tùng, hóa thành trâu ngựa
Phải tuân theo
Mọi yêu cầu của chế độ hùm beo!
Lúc đó, ăn uống mới ban cho một tí!
Tem phiếu mới phân chia từng tí!
Lê nin nói vô cùng có lý
Khi căn dặn bọn tay chân đồng chí:
“Không kỷ luật nào bằng kỷ luật đói, chớ nên quên”
Còn chúng ta cũng chớ nên quên
Phải ghi nhớ điều này:
Khống chế dạ dầy là chiến lược dài lâu
Chiến lược hàng đầu của Ðảng!

 

Không có gì (1979)

Không có gì
Mà lại quí hơn độc lập tự do mới thực là quái dị!
Nhưng Ðảng lại mạ vàng
Trên cổng lăng, nhố nhăng, nhảm nhí
Và đề cao là chân lý!
Chân lý của loài ma quỷ
Con người phải bỏ nó đi!



Ða phần dân (1979)

Ða phần dân cán bộ
Bị bưng bít nhồi sọ
Về nhân quyền tự do
Khái niệm cũng chưa có
Ðảng làm mưa làm gió
Chính là nhờ ở đó!
Ôi, dân còn thế đó
Có khác chi đàn bò
Ðất với nước tối mò
Bao giờ trời sáng cho!



Tên loạn luân (1980)

Khi bọn chân tay
Phong mi là cha già dân tộc
Chúng đã chửi mi là tên khốn nạn loạn luân
Mi ngu si, mi chăng biết gì!
Cha mẹ mi là dân tộc Việt
Anh chị mi là dân tộc Việt
Mi ngủ với ai mà là cha già của họ, hỡi Hồ Ly!



Mấy thằng quản giáo (1980)

Mấy thằng quản giáo, võ trang
Sống như con vật, vênh vang nỗi gị
Nhưng do đầu óc ngu si
Cuộc đời vô vị, đen xì, vẫn tươi!
Quyền uy, vật chất trên đời
Là sai khiến nổi lũ người này thôi
Với tù chửi bới dùi cui
Với trên, nịnh bợ, luồn chui, đớn hèn
Ăn đút, ăn cướp đã quen
Thông cung liên lạc, lắm tên vào tù!
Vào tù, tù đánh trả thù
Khóc than van lạy chẳng bù khi xưa
Nhưng do bản chất con lừa
Ngấm ngầm bẩm báo vẫn ưa hại người
Có thằng bị đánh chết tươi
Tấm gương tầy liếp sáng ngời để soi
Nhưng nào chúng có biết soi
Vẫn ăn, vẫn hút, vẫn coi rất khuỳnh!
Chỉ khi bị bắt thình lình
Ăn đòn, ăn đói mới kinh, mới xề!

 

Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó

Không có gì quý hơn độc lập tự do."
Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
Tôi biết nó, đồng bào miền Bắc này biết nó
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
Nó đầu tiên đem râu nó bện vào
Hình xác lão Mao lông lá
Bàn tay Nga đầy băng tuyết giá
Cũng nhoài qua lục địa Trung Hoa
Không phải xoa đầu mà túm tóc nó từ xa
Nó đứng không yên, tất bật, điên đầu
Lúc rụi vào Tàu, lúc rúc vào Nga
Nó gọi Tàu Nga là cha anh nó
Và tình nguyện làm con chó nhỏ
Xông xáo giữ nhà gác ngõ cho cha anh

Nó tận thu từ quả trứng, quả chanh
Học lối hung tàn của cha anh nó
Cuộc chiến tranh chết vợi hết thanh niên
Đương diễn ra triền miên ghê gớm đó
Cũng là do Nga giật Tàu co
Tiếp nhiên liệu gây mồi cho nó
Súng, Tăng, Tên lửa, Tàu bay
Nếu không, nó đánh bằng tay?

Ôi đó, thứ độc lập không có gì quý hơn của nó!
Tôi biết rõ, đồng bào miền Bắc này biết rõ
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
Nó là tên trùm đao phủ năm nào
Hồi cải cách đã đem tù, đem bắn
Ðộ nửa triệu nông dân, rồi bảo là nhầm lẫn!
Ðường nó đi trùng điệp bất nhân
Hầm hập trời đêm nguyên thủy
Ðói khổ dựng cờ đại súy
Con cá lá rau nát nhầu quản lý
Tiếng thớt, tiếng dao vọng từ hồi ký
Tiếng thở, lời than đan họa ụp vào thân
Nó tập trung hàng chục vạn ngụy quân
Nạn nhân của đường lối "khoan hồng chí nhân" của nó.
Mọi tầng lớp nhân dân bị cầm chân trên đất nó
Tự do, không thời hạn đi tù!
Mắt nó nhìn ai cũng hóa kẻ thù
Vì ai cũng đói món nhục nhằn cắn răng tạm nuốt
Hiếm có gia đình không có người bị nó cho đi suốt.

Ðất nó thầm câm cũng chẳng được tha
Tất cả phải thành loa
Sa sả đêm ngày ngợi ca nó và Ðảng nó
Ðó là thứ tự do không có gì quý hơn của nó !
Ôi, Ðộc lập, Tự do !
Xưa cũng chỉ vì quý hai thứ đó
Ðất Bắc mắc lừa mất vào tay nó
Nhưng nay mà vẫn có người mơ hồ nghe nó
Nó mới vạn lần cần nguyền rủa thực to:
Hồ Chí Minh, chính mi loài quỷ dữ !