Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

Castrism - Chủ Nghĩa Castro Đang Hấp Hối

 

Carlos Alberto Montaner *, Lê Diễn Đức chuyển ngữ, Báo Đàn Chim Việt, Ba Lan

 

- Một chế độ đang bị cô lập hệt như Nam Phi với chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trước đây.

- Không thể ngăn ngừa được một cuộc khủng hoảng kinh tế, đạo đức của giới cầm quyền bị băng hoại, chế độ mất hiệu lực chính trị và vị trí lịch sử cùng với nền độc tài, một trung tâm quyền lực mà trước những biến động đă trở nên mất trí , hội thành một kẻ già nua khó chịu và nói lắp, sẽ mù quáng đưa đất nước xuống vực thẳm.

  Fiedel Castro đang có một kẻ thù mới mà ông ta đă kinh miệt gọi là “bè lũ” – Bè lũ đó là Âu châu. Là 25 quốc gia: Tây Ban Nha, Italia, Anh, Pháp, Đức và những thành viên c̣n lại trong 15 nước thuộc Liên Hiệp Âu châu (EU) và 10 quốc gia khác đang đứng đợi trên bậc cửa. Đứng đầu là thủ tướng Tây Ban Nha Jose Maria Aznar, nhưng ông hay ai đi nữa trong cái đám c̣n lại của bè lũ chỉ là con tốt trong bàn cờ và nô lệ của Washing ton.

  Nhà tư lệnh này đă dối trá. Châu Âu đă thay đổi quan điểm nhận xét t́nh h́nh Cuba, không hề bị một áp lực nào của Nhà Trắng, mà bằng chính kiến của riêng ḿnh: Castro là một bạo chúa hết thời đang ngoan cố giữ một chế độ vô nghĩa. Tên bạo chúa, mà đă vứt bỏ hết mọi thiện chí của Lục địa Cũ. Những lời khuyên của các nhà kinh tế xă hội chủ nghĩa, những khoản tiền vay dễ dàng dành cho Habana, hay thậm chí cả chỉ trích của Nghị Viện Âu châu về việc Mỹ cấm vận kinh tế, đă chẳng dược xem ra ǵ. Catsro không hề nhích đi một milimét nào từ căn hầm cố thủ  thời Stalin, trong đó đang giam hăm đầy chật các nhà dân chủ và “bức tường mất mát” không bao giờ ngưng hoạt động.

  Một điều đối nghịch đă xảy ra. Hoa Kỳ  đi gần với lập trường của châu Âu mà lần đầu tiên được đưa ra bởi Tây Ban Nha vào năm 1996. Càng ngày chúng ta càng có sự đồng thuận to lớn hơn của các nước dân chủ đối với chế độ độc tài cuối cùng ở phía Tây bán cầu.  Và không chỉ có các nước dân chủ phát triển. Cách đây không lâu nghị viện Mỹ –Latinh  căn cứ trên đề nghị của dân biểu Uruguay Jaine Trobo đă lên án việc vi phạm nhân quyền tại Cuba và việc kết án cũng như đối xử tàn nhẫn với tù nhân lương tâm.

Felipe Gonzalez (cựu thủ tướng Tây Ban Nha) đă nói với Adres Oppeheimer của báo “Miami Herald” : - Castro là một  h́nh ảnh đáng thương tựa như một con người kiệt sức và rời xa thực tế trong những năm dài của chính phủ tướng Franco. Ông ta không hiểu rằng ông chỉ là một kẻ lỗi thời, thánh cốt của chiến tranh lạnh dựa trên sự trấn áp, bất lực và sợ hăi.  Chế độ của ông ta thiếu hẳn một hiệu lực rộng lớn và chỗ dựa pháp chế mà nhờ đó có thể kéo dài khi ông ta chết.

  Đối với những người trí thức nhất của giới cầm quyền – Carlosa Lage, Ricardo Alarcona, Remireza de Estenos thậm chí vị tướng đầy quyền lựa như Abelando Colome Ibary – phong cách bệnh hoạn của Fidel thật bất tiện- thái độ hung bạo với chính người dân cùng với sự nổi giận và thiếu bản lĩnh kiềm chế những xúc động cá nhân đe dọa tính liên tục của chế độ. Ông ta gọi Âu châu là “bè lũ” và bắt người cầm đầu chính phủ và nhân dân diễu hành với những biểu ngữ so sánh Aznar với Hitler, c̣n Berlusconi (thủ tướng Italia-ND) với Mussolini, đến mức cả những người tham gia cũng phải ph́ cười. Những điều này không phải ngoại lệ. Trước đó ông ta đă thóa mạ các vị tổng thống Fox của Mexico, Batlle của Uruguay, Toledo cua Pêru, Lagosa của Chilê. Menem hay thậm chí Dubalde của Argentyna bị ông ta gọi là “những tên liếm giày”.

Chế độ đang bị cô lập hệt như Nam Phi với chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trước đây. Một bước tiến trong việc này là đ̣i hỏi những nhà đầu tư  xác nhận quyền được b́nh đẳng đối xử giữa người Cuba và người nước ngoài. Trong trường hợp ngược lại họ phải cuốn gói làm ăn. Thật không thể nào tưởng tượng nổi một điều rằng người Cuba – giống như dân da đen của chủ nghĩa Apathai – không được ở trong khách sạn có người nước ngoài hoặc không được quyền tư hữu. Không thể nào chấp nhận được lệnh cấm (công nhân – ND) băi công hoặc nếu ai có hành động như vậy sẽ bị cúp 95% lương.

Chúng ta đang xem hồ sơ chủ nghĩa Castro. Tất cả những ǵ đưa đếùn thay đổi đều đă hội đủ: không thể ngăn ngừa được một cuộc khủng hoảng kinh tế, đạo đức của giới cầm quyền bị băng hoại, chế độ mất hiệu lực chính trị và vị trí lịch sử cùng với nền độc tài, một trung tâm quyền lực mà trước những biến động đă trở nên mất trí và hội thành một kẻ già nua khó chịu và nói lắp, sẽ mù quáng đưa đất nước xuống vực thẳm.

Làm sao để quay ngược được gáy quyển sách để bắt đầu mở sang trang đi đến dân chủ? Một điều rơ ràng – cái chết của Castro hoặc phải làm suy yếu hệ thần kinh đầu năo để tiến tới việc thực hiện loại bỏ ông ta ra khỏi chính quyền một cách êm ái. Tôi tin rằng nhiều vị bộ trưởng, nhiều vị tướng đă nghĩ đến việc này khi họ phải đi dưới nắng thiêu đốt của Habana và bị bắt gào lên phỉ báng “bè lũ” (Âu châu –ND). Những ư nghĩ ấy đă thể hiện trên khuôn mặt họ trước cái tṛ hề ngu ngốc. Khẩu hiệu cuối cùng có thể sẽ là: “Theo phương Tây hay là chết!” **

----------------------------------------------------------

* )Tác giả là một nhà xă hội và chính trị học Cuba tị nạn cộng sản.

**) Những câu nói đầu lưỡi của Phidel: Tổ quốc hay là chết; Xă hội chủ nghĩa hay là chết; v.v. 

  Lê Diễn Đức chuyển ngữ từ Nhật báo Ba Lan Gazeta Wyborcza 16/06/2003.

 

Trở về trang chính