Hoàng Khởi Phong
Nhật Báo Người Việt, California,
23-7-2003
LTS: Trong thời gian gần đây, trên
hệ thống Internet toàn cầu người ta hay bắt
gặp các bài viết và những bản tin liên quan tới
tạp chí Đàn Chim Việt, một cơ quan ngôn luận
phát xuất từ Ba Lan, và có thể coi như tiếng nói
đối lập duy nhất ở Đông Âu đối
với nhà cầm quyền Hà Nội. Sự khác biệt
giữa tạp chí Đàn Chim Việt và những tờ báo
xuất bản ở Mỹ là xuất xứ của
những người làm báo. Nếu như chúng ta, những
người làm báo ở Mỹ xuất thân từ miền
Nam, th́ những người chủ trương tờ
Đàn Chim Việt ra đi từ miền Bắc, và có
thể nói ngay là đa số những người này
nếu như chịu nghe ngoan số phận của ḿnh,
th́ chắc chắn khi về nước họ có một
chỗ đứng khả quan trong chế độ.
Thế nhưng những ǵ họ thấy ở Tiệp
Khắc, Ba Lan, Hung Gia Lợi và ngay cả tại Nga sau khi
chế độ Cộng Sản sụp đổ tại
những nước này, đă khiến cho những
người chủ trương Đàn Chim Việt sẵn
sàng đối đầu với chế độ, bảo
vệ quyền tự do ngôn luận. Và cũng chính v́
vậy mà tờ Đàn Chim Việt đă bị đại
sứ quán của Hà Nội tại Tiệp t́m mọi cách
để ngăn chặn việc phổ biến tờ báo
này tại Praha, một trong những nơi tập trung
đông đảo người Việt nhất tại
Đông Âu. Qua hệ thống E Conference, dưới đây
là cuộc nói truyện giữa nhà văn Hoàng Khởi Phong
với anh Cao Ngọc Quỳnh, người sáng lập, cùng
với các anh Lê Diễn Đức, Trần Ngọc Thành và
Nguyễn Thanh Sơn, là những nhân vật đứng mũi
chịu sào cho tạp chí này từ những ngày đầu.
Hoàng Khởi Phong: Thưa anh
Quỳnh, cách đây 5 năm khi tờ Dàn Chim Việt
vừa mới ra ḷ chúng ta đă có một cuộc gặp
gỡ khi anh qua Mỹ. Xin đi thẳng vào vấn dề
chính, v́ lư do ǵ anh rút ra khỏi chức vụ chủ
nhiệm tờ Đàn Chim Việt. Có phải v́ những
thủ đoạn trù dập của nhà cầm quyền Hà
Nội đối với bản thân anh và gia đ́nh?
Cao Ngọc Quỳnh: Không phải,
nếu v́ những lư do đó th́ đă không có tờ Đàn
Chim Việt ra đời. Tôi nhớ trong lần gặp
gỡ đầu tôi có nói thoạt kỳ thủy tờ báo
này chỉ là một lá thư ngỏ, được
photocopy làm nhiều bản, phổ biến rộng răi
tại các cửa hàng của người Việt tại
Warsaw. Sự góp mặt của tờ báo chẳng qua chỉ
là một phản ứng của cá nhân tôi, trước
những việc làm không thể chấp nhận của môt
số người mang danh trí thức, bỏ quê
hương sang Ba Lan kiếm tiền mà vẫn xu nịnh
ṭa đại sứ, sống thiếu nhân cách, ngậm
miệng ăn tiền. Phản ứng quá đà của
đại sứ quán Việt Nam tại Ba Lan với ĐCV
đă khiến cho tôi làm tới, do đó chỉ sau ba số
báo lem nhem về h́nh thức, nội dung nghèo nàn, nhưng rơ
rệt về đường lối độc lập
đă thu hút được một số anh em khác c̣n
dầy nhiệt huyết. Dần dà tờ báo
được cải tổ cả nội dung lẫn h́nh
thức. Ban đầu, nó chẳng khác ǵ những tờ
truyền đơn bỏ lửng tại những nơi
công cộng, nào ngờ có khá nhiều người
đọc. Đến khi có sự tiếp tay của
nhiều anh em khác, đột nhiên ĐCV trở thành
một tờ báo chuyên nghiệp hồi nào không hay, và
được sự hưởng ứng nồng nhiệt
của độc giả. Tôi trở lại vấn
đề chính, tôi rút ra khỏi chức vụ chủ
nhiệm chỉ v́ tôi không phải là người sinh ra
để làm báo, mà được đào tạo để
dậy học. Những ǵ đă xẩy ra ở Đông Âu
đă khiến cho tôi không muốn trở về nước
nữa, và rồi sau vài số báo Đàn Chim Việt ra
đời th́ tôi tự hiểu là đường về
Việt Nam muôn trùng xa cách. Họ đă không cấp thị
thực cho tôi khi tôi muốn về thăm mẹ già. V́ Ba
Lan tiến khá nhanh trên lănh vực dân chủ, họ chưa
thể với dài cánh tay sang tận Ba Lan, cho nên tạm
thời họ c̣n để cho tôi được yên.
Giờ đây Đàn Chim Việt đă bắt đầu có
đủ cao độ để b́nh phi, tờ báo phải
được điều hành bởi những
người thật sự có khả năng làm báo,
để nó có thể sống lâu, duy tŕ được
tiếng nói đối lập của người Việt
ra đi từ miền Bắc.
HKP: Anh hoàn toàn phủi tay sau khi rút khỏi
chức vụ chủ nhiệm của Đàn Chim Việt?
CNQ: Giả dụ Đàn Chim Việt là
một đứa trẻ, giờ này mới chập
chững biết đi, th́ không một người nào
đă khai sinh ra nó lại hoàn toàn quay lưng lại. Tôi
cũng vậy, cách đây hai năm v́ sinh kế đă có
dạo tôi cư trú ở Pháp cả năm, giờ đây
tôi đang tạm trú ở Mỹ, cho dù tôi có là người
làm báo chuyên nghiệp tôi cũng không có đủ ba
đầu sáu tay để mà ở một nơi cách xa
tờ báo hàng vạn dặm, mà vẫn có thể quán xuyến
tờ báo. Nhưng chúng ta đang ở vào thời
đại điện toán, với kỹ thuật hiện
đại tôi vẫn có thể đóng góp một phần
khả năng suy nghĩ, đôi khi cả tài chính
để tờ báo càng ngày càng tốt đẹp hơn.
HKP: Hiện giờ ai thay anh làm chủ
nhiệm của Đàn Chim Việt. Anh có thể cho biết
một cách tổng quát về sự thay đổi chức
vụ này có ảnh hưởng ǵ đến
đường lối của Đàn Chim Việt hay không?
CNQ: Tôi xin cải chính một danh từ, v́
chúng tôi xuất thân tại miền Bắc, chức vụ
chủ nhiệm của các báo xuất bản ở Mỹ
được chúng tôi gọi bằng Tổng Biên Tập.
Dường như chúng ta đang tṛ chuyện dưới
h́nh thức E Conference, người thay thế tôi là anh Lê
Diễn Đức đang lắng nghe chúng ta nói chuyện.
Anh có thể hỏi thẳng anh Đức về quá tŕnh
hoạt động cũng như về sự thay
đổi nhân sự của Đàn Chim Việt.
Trước khi nhường lời cho anh Đức, tôi
chỉ muốn đoan chắc với anh một
điều là Đàn Chim Việt đă nhắm hướng
bay thật kỹ, và chắc chắn nó không thể bay
chệch đường bay Độc Lập, bởi v́
nếu nó bay lạc hướng th́ chẳng có ma nào thèm
đọc.
HKP: Chào anh Lê Diễn Đức, hôm gặp
anh trong Đại Hội Truyền Thông Hải Ngoại
chúng ta không có thời giờ tṛ chuyện nhiều. Nhân
đây xin anh cho độc giả của Người
Việt biết một chút tiểu sử của anh.
Lê Diễn Đức: Tôi sinh năm
1952 tại Nghệ An, nhưng quê cha đất tổ là
Hưng Yên, làng tôi chỉ cách Hà Nội mười mấy
cây số. Tôi là một học sinh giỏi Toán,
được tuyển chọn vào học tại
trường Toán đặc biệt ở Nghệ An, và
được đi du học tại Ba Lan từ năm
1969, tại trường đại học tổng hợp
Wroclaw. Thời đó du học sinh chúng tôi bị cấm đoán
đủ thứ, cấm để tóc dài, cấm mặc
quần jean, cấm xem phim của tư bản, cấm
đi làm lao động kiếm thêm tiền, cấm yêu...
Năm 1973 tôi bị ṭa đại sứ kỷ luật,
trục xuất về nước chỉ v́ tội yêu
một nữ sinh viên Ba Lan. Và chỉ v́ cái tội này mà ngay
khi về tới Hà Nội, tôi bị Bộ Công An bắt
giam tại Thanh Liệt Hà Đông, rồi Hỏa Ḷ
những 18 tháng trời . Năm 1975 tôi được phóng
thích, kế đó nhờ quen biết nên được vào
làm việc tại một cơ quan nghiên cứu. Năm 1981
tôi được cử làm phiên dịch cho đại
diện hàng hải, sau đó là ṭa lănh sự của Ba Lan
tại Sài G̣n. Năm 1989 nhân một chuyến
được cử đi công tác với lănh sự Ba Lan
qua Warsaw để giúp các công ty Việt Nam có hàng xuất khẩu
triển lăm, tôi quyết định không quay trở lại
Việt Nam, v́ đúng lúc đó cả Đông Âu đang là
những ḷ thuốc súng bùng nổ. Khối Xă Hội
Chủ Nghĩa hệt như một tảng băng trôi
bị tan dưới ảnh hưởng của tự do
dân chủ như sức nóng của ánh mặt trời.
Đó là một cơ hội ngàn năm một thưở,
tôi ở lại để chứng kiến tận mắt
những thay đổi của Đông Âu, để mơ
những thay đổi này có ngày lan đến Việt Nam.
Chính v́ sự mơ ước ấy tôi dấn thân vào làm
báo, và dồn hết nhiệt t́nh, năng lực c̣n lại
cho Đàn Chim Việt, diễn đàn tự do ngôn luận
duy nhất c̣n sót lại tại Nga và Đông Âu.
HKP: Trong vị trí tổng biên tập
của Đàn Chim Việt, anh có ước mong ǵ?
LDĐ: Xuất thân từ nước
VN xă hội chủ nghĩa th́ ai nấy đều có
tới một triệu ước mơ, nhưng nếu
chỉ ước mơ suông th́ tôi không thích. Tôi muốn
đóng góp một phần nhỏ vào việc thúc đẩy
cho những ước mơ của mọi người
được hiện thực, mà tôi nghĩ là ước
mơ của toàn thể người Việt hiện nay là
tự do dân chủ. Chính nước Nga nơi khai sinh xă
hội chủ nghĩa c̣n phải vứt bỏ nó, nhưng
trước khi quay 180 độ, nước Nga,
đặc biệt là ông Gorbachev đă cực kỳ khôn
ngoan khi bật đèn xanh cho khối Đông Âu thay đổi
trước, rồi mới tới nước Nga
để tránh những khủng hoảng không có ǵ cứu
văn nổi. Tôi không hiểu v́ đâu mà Trung Hoa, Việt Nam,
Bắc Hàn và Cuba c̣n khư khư ôm lấy một chủ
nghĩa mà từ khi ra đời cho đến khi bế
mạc, trải hơn 70 năm đă làm kiệt lực
mấy chục quốc gia, đă làm tổn haị mấy
chục triệu sinh linh của nhiều dân tộc.
HKP: Theo anh công tác hàng đầu của
Đàn Chim Việt hiện nay là ǵ?
LDĐ: Hiện nay giữa
người Việt tị nạn tại các quốc gia Tây
Phương, đặc biệt là tại Mỹ và
người Việt tại Đông Âu có một khoảng
cách bị chi phối bởi hoàn cảnh sống hoàn toàn
khác nhau. Hơn thế nữa tuy cùng là nạn nhân của
một chế độ đă lỗi thời, phi nhân
bản, song cái quá khứ trước 75 và sau đó là
sự đàn áp của Hà Nội đối với
những sĩ quan, viên chức của VNCH khiến hàng
triệu người đă phải bỏ đất
nước ra đi đă làm cho đôi bên chưa hoàn toàn
"cảm thông" với nhau. Thí dụ ngay chỗ này
đây, nếu tôi dùng chữ "nhất trí" với
nhau, là lập tức sẽ có nhiều người ở
Mỹ đă định đưa tay ra bắt tay tôi có
thể sẽ rụt về. Cho nên chúng tôi luôn t́m hiểu và
cố gắng dùng những chữ nào khiến cho những
người Việt đang vận động cho tự do
và dân chủ ở Đông Âu và người Việt chống
Cộng tại Mỹ, cả hai bên càng ngày càng xích lại
gần nhau trên cơ sở tương kính, tôn trọng ư
kiến của từng cá nhân trước một vấn
đề cần tranh luận. Nói một cách giản
dị là Đàn Chim Việt t́nh nguyện làm một cây
cầu kết nối, chia xẻ tâm tư, t́nh cảm và
trao đổi thông tin giữa người Việt ở
Đông Âu và người Việt tị nạn Cộng
Sản ở Tây Phương. Ít nhất nếu chúng ta
chưa đủ ḷng tin tuyệt đối để
nắm tay nhau đi trên cùng một con đường, th́
điều thiết yếu là chúng ta không thể trở
thành đối nghịch, v́ một mục đích và mơ
ước chung là tự do dân chủ cho quê hương
Việt Nam.
HKP: Theo anh v́ lư do ǵ đại sứ quán
Việt Nam tại Tiệp lại t́m mọi biện pháp
ngăn chặn Đàn Chim Việt được bầy
bán tại các tiệm Việt Nam ở Praha.
LDĐ: Một phần là do sự phát
triển quá nhanh của tờ báo, đă ảnh
hưởng phần nào đến nếp suy nghĩ
của người Việt tại Đông Âu. Phần nữa
là do Đàn Chim Việt là tờ báo duy nhất ở Đông
Âu đă tham dự Đại Hội Truyền Thông Hải
Ngoại cách đây mấy tháng. Nghĩ cho cùng th́ việc
tham dự đại hội truyền thông của ba anh em
chúng tôi chỉ là một giọt nước cuối cùng làm
tràn cái ly đă đầy.
HKP: Nếu như anh định làm một
chiếc cầu thông cảm bắc qua hai đại
lục, th́ việc đầu tiên phải làm là phát hành
tờ Đàn Chim Việt rộng răi ra khỏi Đông Âu,
đặc biệt là tại Mỹ?
LDĐ: Về câu hỏi này tôi xin
chuyển cho anh Trần Ngọc Thành, người đă
từng ngủ tại nhà anh một đêm trong kỳ qua
Mỹ tham dự đại hội truyền thông vừa
rồi. Tôi tin là anh Thành cũng đang lắng nghe những
ǵ anh trao đổi với anh Cao Ngọc Quỳnh và tôi.
HKP: Xin chào anh Trần Ngọc Thành, tác
giả bài viết "Đất nước này đâu
phải của riêng các anh", mà chúng tôi đă đăng
lại trên Trang Diễn Đàn của báo Người
Việt. Anh có thể cho độc giả Người
Việt biết qua một chút tiểu sử của anh, và
nếu nói theo ngôn ngữ của người Việt trong nước
th́ "yêu cầu" anh thành khẩn khai báo cái "lư
lịch trích ngang" của anh.
Trần Ngọc Thành: Cái lư lịch
trích ngang của tôi nó cũng "ngang" lắm. Năm
nay tôi 55 tuổi, tốt nghiệp đại học ở
Ba Lan năm 1973. Trong thời gian theo học ở đây,
tôi được thở cái không khí của cuộc nổi
dậy ở Ba Lan vào năm 1968, và được biết
về Mùa Xuân Praha 1969. Hai vụ biến động này
quả là hai quả trùy đánh vào thái dương tôi.
Kế đó năm 1970 là cuộc tổng đ́nh công
của công nhân vùng biển Ba Lan bị chính quyền đàn
áp khốc liệt... Tôi về nước với những
câu hỏi lớn trong đầu. Do những câu hỏi
cứ lởn vởn măi ở trong đầu suốt 17
năm làm việc tại Cục Đường Biển,
cảng Nghệ Tĩnh, khiến cho tôi như người
lơ mơ ngủ, kể cả lơ mơ trong lúc
được kết nạp vào đảng, giữ
một vài chức vụ trong đảng, chính quyền.
Nhưng càng ngày càng bất đồng chính kiến, và càng
phải đối đầu với những đấu
tranh nội bộ. Sau chót tôi hiểu rơ không thể nào thay
đổi được những ǵ đă quá cũ
kỹ, những đầu óc đă hóa thạch... Năm
1989 tôi xin đi nghiên cứu sinh tại Ba Lan, đúng vào lúc
khối XHCN sụp đổ. Từ Ba Lan tôi bay qua Praha,
Budapest, rồi sau đó c̣n leo qua bức tường Bá Linh
để thấy tận mắt những ǵ đang xẩy
ra tại các quốc gia này. Về tới Ba Lan tôi không c̣n
lơ mơ như 17 năm trước. Tôi viết rất
nhiều kiến nghị phân tích t́nh h́nh các nước
Đông Âu, đề nghị Việt Nam sửa
đổi.... Những kiến nghị của tôi rút
cục chỉ là đấm vào bị bông. Tôi quyết
định trả thẻ đảng, ở lại Ba Lan
để rồi khi tờ Đàn Chim Việt vừa
mới ra đời, tôi đă tung cánh chim bay về họp
đàn với các bạn khác.
HKP: Trong cương vị của
người phụ trách phát triển tờ báo, anh có
những dự định ǵ?
TNT: Theo cách nh́n của tôi th́ Đàn Chim
Việt đáp ứng đúng với nhu cầu độc
giả ở Đông Âu, nhưng với độc giả
tại các nước Tây Phương như Mỹ, Úc,
Canada... th́ có lẽ chúng tôi c̣n phải t́m hiểu một
thời gian. Hơn thế nữa trong kỳ tham dự
Đại Hội Truyền Thông, tôi đứng
trước một rừng báo Việt ngữ. Tất nhiên
trong đó có những tờ báo hay, và cả những tờ
báo dở. Chuyện hay dở th́ khoan hăy bàn, nhưng
điều tôi nh́n thấy trước tiên là Tự Do Ngôn Luận,
Tự Do Phát Biểu được tôn trọng tuyệt
đối. Từ điểm nhỏ nhặt này, tôi nh́n ra
xa hơn để thấy rằng một quốc gia
muốn có tiến bộ, muốn có phát triển th́
người dân phải có những quyền tự do căn
bản nhất. Thế rồi tôi nh́n ngược lại
nước Việt của tôi, để thấy rằng
nước Việt của tôi cái ǵ cũng có, nhưng
chỉ có cái vỏ ngoài mà thôi, c̣n bên trong trống rỗng.
Theo tôi Đàn Chim Việt, có hai địa bàn phải phát
triển. Thật ra hai nhưng mà một là cải thiện
tờ báo làm sao cho vừa với khẩu vị của
người Việt ở Đông Âu cũng như ở
Mỹ. Như anh Lê Diễn Đức đă tŕnh bầy,
chắc chắn chúng tôi phải mở đường sang
Mỹ, th́ mới có hy vọng lập một đầu
cầu để từ đó mới có thể tiếp
cận, bắt tay và làm một vài việc chung. Thế mà
tại Mỹ đă có vài trăm tờ báo, tôi tự
hỏi phải làm sao chen chân cho lọt trong một thị
trường quá đa dạng và quá phức tạp.
Hiện giờ con số độc giả dài hạn
của ĐCV ở Mỹ chưa có bao nhiêu, thế
nhưng chúng tôi tự ấn định cho chúng tôi trong ṿng
ba năm nữa chúng tôi phải có một ấn bản
tại Mỹ. Nghĩa là sẽ được in ấn
tại Mỹ để phát hành tại Mỹ và Canada. Ngoài
ra trong thời đại điện toán chạy vù vù
như thế này, mà mỗi tháng chỉ bắn
được có một phát đạn th́ tôi thấy quá
chậm. Chúng tôi đang dồn sức để có thể
nâng Đàn Chim Việt lên thành bán nguyệt san.
HKP: Anh có quá lạc quan khi bắt
người đọc phải mua với một giá khá
đắt, trong khi người Việt ở Mỹ
chỉ quen đọc báo "biếu"? Ở Mỹ có
vài tờ báo bán chuyên về văn học, những tờ
báo này đều đă hiện diện trên mười
năm, nhưng rút cuộc mỗi tờ chỉ có bốn năm
trăm độc giả dài hạn và may lắm là ḥa
vốn.
TNT: Sau khi tham gia đại hội
truyền thông, và nh́n thấy phần lớn các tờ báo
ở Mỹ, chúng tôi tin là chúng tôi không lạc quan.
Trước tiên ĐCV không bao giờ là một tờ báo
quá nặng về văn học, nó cũng không phải là
một tờ báo quá khô khan về chính trị. So với các
tờ báo lâu đời ở Mỹ chúng tôi có quá nhiều
nhược điểm, vừa sinh sau đẻ muộn,
vừa không phải là đất của ḿnh. Nhưng bù
lại chúng tôi có một ưu điểm là cái thế
của những người chủ trương ĐCV. Tôi
muốn nói tới chúng tôi không có chỗ để lùi,
ở vào cái thế bắt buộc phải xốc tới.
Bản thân chúng tôi không một ai sống v́ tờ báo, ai
cũng có một nghề để sinh nhai, và có thể
chúng tôi đă cung ứng một món ăn vừa miệng
nhiều thành phần độc giả.
HKP: Sau cùng tôi xin được tiếp
chuyện với anh Nguyễn Thanh Sơn, người
hiện đang chăm sóc cho bộ mặt của Đàn
Chim Việt. Xin chào anh Sơn, anh có thể cho biết qua
về đời tư của anh? Nguyễn Thanh Sơn:
Chào anh
HKP. Cái lư lịch trích ngang của em cũng
không ngay hàng thẳng lối ǵ. Có điều em c̣n khá
trẻ. Là dân Hà Nội chính hiệu, nhưng năm 75 em
mới có hai tuổi chứ mấy, nên không đủ tiêu
chuẩn để được làm du học sinh như
các anh Quỳnh, Đức và Thành. Giữa thập niên 80,
bố em được đi hợp tác lao động
ở Nga, là đội trưởng tại một thành phố
thuộc Ucraina. Sau khi học hết cấp Ba, em cùng mẹ
sang thăm bố. Việc em có mặt tại Ba Lan cũng
là một chuyện hết sức t́nh cờ. Năm 1991 nhân
có một người bạn sang Ba Lan làm ăn, bố
mẹ em liền gởi gấm chú "cho cháu nó sang đó
chơi vài tháng". Rồi em quyết định ở
lại luôn. Giờ nghĩ lại không rơ v́ lư do ǵ mà ḿnh
đă quyết định như vậy. Và sự xuất
hiện của ĐCV, như cá gặp nước, em tham
gia luôn. Em hiện đang trông coi phần kỹ thuật cho
tờ báo.
HKP: Sơn có đi học ǵ về
điện toán không mà ĐCV mỗi số báo là một
tiến bộ thấy rơ ít nhất là trên phương
diện h́nh thức. Dưới nhăn quan của độc
giả tôi thấy ĐCV cách đây một năm và bây
giờ khác nhau như cả chục năm.
NTS: Tuy không được đi học
ở trường, nhưng ở đây đâu có ai cấm
em học hỏi nơi các bạn, ở sách báo. Ban
đầu em cũng hăi lắm, nhưng rồi nghề
dậy nghề, cứ mầy ṃ măi th́ cũng có lúc phải
khá. Vả lại nghề nào cũng vậy, cũng có
một số nguyên tắc chính khi ḿnh đă nắm vững
những nguyên tắc căn bản rồi th́ trăm hay
không bằng tay quen anh ạ. Ngoài ra những thay đổi
có chiều hướng tiến bộ mà ḿnh đạt
được chính là tinh thần trách nhiệm và ḷng yêu
nghề, yêu đến quên ăn quên ngủ. Điều này
có lẽ các bạn trẻ cùng lănh vực sẽ rất chia
sẻ với em. Công việc chính của em bây giời
cũng không ngoài lănh vực này, như thiết kế
quảng cáo, lắp đặt máy vi tính. Ngoài ra em cũng
quản lư một cơ sở internet.
HKP: Ngoài Sơn ra c̣n ai lo về phần
kỹ thuật cho ĐCV không?
NTS: Mặc dù mỗi tháng chỉ có một
số báo, nhưng công việc nhiều vô kể.
Đặc biệt là bẩy tháng vừa qua, khi mà tờ báo
quyết định cải tiến về mọi mặt.
Với 72 trang mà trong đó 1/3 là trang mầu. Chưa kể
là trong tương lai, ĐCV có tham vọng tiến lên bán
nguyệt san, việc kiếm người cùng phụ trách
là điều phải xẩy ra. Hơn thế nữa, anh
em đang định nh́n tờ Times và tờ Newsweek
để làm cái đích noi theo. Chỉ mới nghe các anh
ấy bàn định mà em đă thấy bở hơi tai. Em
sẽ cố hết sức để cho tờ báo
đến tay người đọc và không một ai trong
ban biên tập phải hổ thẹn v́ nó. Điều này
chắc chắn em sẽ đạt được.
HKP: Xin thành thật cám ơn các anh Cao
Ngọc Quỳnh, Lê Diễn Đức, Trần Ngọc
Thành và Nguyễn Thanh Sơn. Thay mặt cho một số anh
em của Ban Biên Tập Nhật Báo Người Việt,
chúng tôi xin chân thành chúc Đàn Chim Việt thành tựu
được những ước mơ chung đối
với độc giả, cũng như của chính ban biên
tập ĐCV. Riêng phần tôi, xin chúc các anh dồi dào
sức khỏe, đầy đủ nghị lực
để đi trọn vẹn con đường thiên lư
mà các anh đă chọn. Xin hẹn gặp các anh trong một
ngày rất gần. Tới chừng đó chúng ta trực
tiếp trao đổi với nhau, chứ không phải qua
hệ thống E Conference đầy phiền nhiễu
như buổi nói chuyện hôm nay.