Nicholas D. Kristof và Sheryl Wudunn
Dịch giả: Trương đăng
Đệ (Trích trong China Wakes của Nicholas D. Kristof và Sheryl
Wudunn)
Lời người
dịch: Nicholas D. Kristof và Sheryl Wudunn, vợ ông người
Mỹ gốc Trung hoa, đều tốt nghiệp Đại
học Harvard và là phóng viên cho tờ New York Times ở
Bắc kinh từ 1988 đến 1993. Đă đoạt giải
Politzer qua bài phóng sự cuộc đàn áp Thiên an môn. Hai
người viết cuốn China wakes do nhà xuất bản
Random House ấn hành tháng 4/ 1994. Chúng tôi trích dịch
chương The Taiwan option (Một chọn lựa: Đài loan )
do Kristof viết để giới thiệu cùng các bạn
đọc những ư kiến đặc sắc cúa tác
giả về tương lai Trung quốc, và cũng là
tương lai của Việt nam. Xin các bạn chú ư đến
những nhân tố đă đem lại sự thành công
của Đài loan để trở thành một nước
tự do dân chủ giầu có ngày nay, đồng thời
đối chiếu với hiện t́nh của TQ và VN
để thấy hướng đi rất có thể
sẽ xảy ra, nếu không nói là tất yếu, của TQ
và VN, dù cả hai nước đều muốn ngăn
chặn hay tŕ hoăn bước tiến của lịch
sử.
Bà Yi hsiung không có nhà khi lũ sát nhân
tới. Bà đến lao xá thăm chồng bị giam
tại đó. Làm giám đốc phát hành của một
tập san chống đối tại Đài loan, Lin là một
nhân vật then chốt trong phong trào chống đối
chính phủ và tất nhiên là nạn nhân của sự tra
tấn.
Nhà bà là một căn ở từng
cuối một cao ốc 6 từng. Điện thoại đă
được công an sốt sắng đặt máy nghe
trộm và được theo dơi thường xuyên. Tuy nhiên
công an đă không thèm ngăn chặn những kẻ chắc
chắn đă gơ cửa, v́ sau người ta không thấy
dấu vết ǵ tỏ ra cửa đă bị đập
phá. Công an cũng đă không can thiệp ǵ khi những
kẻ đó đâm chết mẹ và hai con gái sinh đôi
của Lin. Mẹ và một đức con gái chết,
đứa kia sống sót.
Theo chính thức th́ trường hợp
này không bao giờ được giải quyết, c̣n không
chính thức th́ khá rơ ai là thủ phạm : đó là những
côn đồ đă được chính phủ Đài Loan thuê thực
hiện. Giết một bà già hơn 70 tuổii và 2 cháu gái
nhỏ của cụ, đó là phương pháp Đài Loan lúc
ấy đôi khi áp dụng.
Điều đó có liên quan ǵ đến
Trung hoa lục địa vào nhưng năm 1990? Có liên quan
nhiều lắm. Chủ yếu là cách đây không lâu, về
đôi phương diện, Đài Loan cũng đàn áp và dă man
như Trung Hoa lục địa. ĐL cũng là một mớ
mâu thuẫn lộn xộn như Trung Quốc ngày nay,
một sự pha trộn đặc biệt giữa sự
cất cánh về kinh tế và sự tan ră của một
triều đại. Vào năm 1980, ĐL đă phải
đương đầu với nhiều thách thức
giống như TQ ngày nay : tham nhũng tràn lan, một
giới trẻ bị gạt bỏ, một chế
độ độc tài kiểu Lênin, đàn áp khắp
nơi, bị Tây phương phản đối, và
những nhà lănh đạo bám chặt vào một ư thức
hệ không thích hợp. Nhưng ĐL, có lẽ hơn bất
cứ nơi nào khác trên thế giới, đă tiến hành
một cuộc thay đổi đem lại một
đời sống thịnh vượng cũng như
tự do cho dân chúng.
Kinh nghiệm ở ĐL đem lại
những bài học cho các nước đang mở mang,
kể cả TQ. Trước hết, ĐL cho thấy một
triều đại đang sụp đổ có thể
dẫn tời một chế độ dân chủ, phồn
vinh và đầy sức sống. Tất nhiên có những
khác biệt lớn, đặc biệt là về tầm vóc,
và thật điên rồ mà nghĩ rằng sự biến
chuyển của một nước khổng lồ như
TQ có thể cũng êm thắm và nhanh như ĐL. Nhưng ít
nhất ĐL cho thấy có một lối thoát cho chế
độ chuyên chính tàn bạo của TQ.
Đảo ĐL cách bờ biển Đông nam TQ 100
dặm vẫn c̣n bị ám ảnh bỏi những kư ức
của sự cai trị cũng tàn ác chẳng khác ǵ tại
lục địa. Vào năm 1947, Quốc dân Dảng đă
gây ra một cuộc tàn sát đẫm máu hơn ở Thiên
an Môn.Cuộc tàn sát bắt đầu khi một cảnh sát
viên dùng súng ngắn đánh một người đàn bà góa
40 tuổi bị t́nh nghi bán thuốc lá lậu. Một
đám đông tức giận xúm lại, và một nhân viên
điều tra hoảng sợ rút súng bắn chết
một người đúng coi. Việc đó gây ra một
cuộc nổi dậy ttrên toàn đảo, và quân
đội được phái đến dẹp. Một
nhà chiyên môn nổi tiếng về chính trị học đă
mô tả cuộc đàn áp như sau :
Khi quân đội được phái
đến, họ tiến nhanh vào các đường
phố Keelung, bắn và dùng lưỡi lê đâm đàn ông,
trẻ con, hiếp phụ nữ, cướp các nhà
cửa, cửa hàng. Một vài người ĐL bị bắt
nhét sống vào những bao tải của một kho
đường và ném xuống bể. Những người
khác th́ bị trói tay hay xích lại trước khi bị ném
từ bến tàu xuống.
Những người chết
được phỏng tính từ 1000 đến 100 000, và
cuộc điều tra kỹ lưỡng ước
lượng con số đó là 8000. Dù sao, đó chỉ là
mở đầu cho một thời kỳ khủng bố
chính trị kéo dài. Khi Tổng thốg Tưởng giới
Thạch chạy trốn ra ĐL vào năm 1949, ông đă tàn
nhẫn thủ tiêu những người chống
đối thật hay tưởng tượng. Ví dụ
như vào năm 1950, một anh chàng tên là Hsieh Jui-jen đă
dại dột thắng một ứng cử viên của QDĐ
trong một cuộc bầu cử chủ tịch một
hiệp hội nông nghiệp địa phương.. Công
an đă bắt giữ Hsieh, treo lên bằng ngón tay cái, và dùng
dây thọc vào dương vật. Đến mức đó,
Hsieh phải đồng ư thú nhận là đă tham gia vào
một âm mưu cộng sản, và bị hành h́nh.
Sự đàn áp tiếp tục trong
nhiều thập niên, nhưng phương pháp Stalin - gơ
cửa nửa đêm rồi bí mật thủ tiêu- dần
dần không hợp thời nữa. Tuy nhiên, tra tấn và tù
đày vẫn c̣n thông thường.
ỏơ Khi ở tù, tôi đoan quyết là
QDĐ cũng như Cs về căn bản chẳng khác ǵ
nhauơơ, Bo Yang, một trong những người bạn lâu
đời nhất của tôi ở Đài Bắc nói. Bây
giờ hơn 70 tuổi, Bo Yang đă bị ở tù ở
cả hai chế độ. Sinh ở lục địa vào
khoảng 1920, ông đă trốn cuộc cách mạng CS vào
1949 và trở thành một văn sĩ ở ĐL. Ông dùng ng̣i
bút gay gắt viết sách và những tiểu luận
để chỉ trích sự tra tấn, tham nhũng, và
những vấn đề xă hội khác làm Tưởng
giới Thạch bực ḿnh. Ông bị chính quyền bắt
năm 1968 và bị tố cáo là tuyên truyền cho CS, sau khi
bị tra tấn buộc phải nhận là CS..
Công tố viên đ̣i kết án tử
h́nh, nhưng v́ áp lực của HK, Bo Yang chỉ bị
kết án 12 năm tù. Ông ở tù 8 năm, cộng thêm 1
năm quản thúc tại gia trước khi
được thả năm 1977.
Tôi luôn luôn nghĩ rằng Bo Yang là
một người chống đối kịch liệt
nhất, cho nên tôi nhớ sự ngạc nhiên khi Sheryl và tôi
đến thăm ông một buổi tối cuối năm
1987, khi tôi mới rời đến Đài bắc để
học hoa ngữ. .Đó là thời gian ĐL bắt đầu
phát triển : thiết quân luật đă chấm dứt,
những hạn chế về du lịch được băi
bỏ, đẳng đối lập đưởc phép
thành lập, và báo chí ngày càng được tự do.Tôi
nghĩ là Bo sẽ phàn nàn rằng như thế chưa
đủ, nhưng ngược lại, ông ta tả ĐL
như ở thời đại hoàng kim của nền
văn minh Trung hoa.
ỏơ Trung hoa có 4000 năm, có thể 5000
năm lịch sử, nhưng từ trước tới
nay chưa có một thời đại nào giống như
ĐL ngày nay ỏơ, Bo nói với tôi. ỏơ Chưa bao giờ
dân chúng lại thịnh vượng và tự do như
vậy. Các điều kiện sống tuyệt hảo! Tôi
thật sung sướng nhà tôi và tôi đă c̣n sống
để nh́n thấy thời buổi ngày nay. Đúng là một
thời buổi vàng son ỏơ.
Sự mở rộng tự do vẫn
được tiếp tục, và ĐL bây giờ hầu
như là một nước dân chủ. Tất cả tù
chính trị đẵ được thả, báo chí về
cơ bản được tự do, và các cuộc bầu
cử được tranh đua mạnh mẽ.Mỗt
hội thẩm đoàn được lựa chọn
kỹ càng đă điều tra vụ tàn sát năm 1947 và
đưa ra những kết luận công kích chính phủ.
Cuộc bầu cử Tổng thống trực tiếp
đầu tiên sẽ diễn ra vào 1996 ( LND : cuộc
bầu cử đă diễn ra ngày 23/3/1996, và ông Lư
đăng Huy đă là vị Tổng thống đầu
tiên do dân bầu trong lịch sử TQ )
ĐL chỉ là một trong một số
quốc gia ở A¨ châu đă tự biến đổi
từ những nước độc tài thành những
nước hầu như dân chủ giầu có. Nhật là
nước đầu tiên, nhưng có sự giúp đỡ
của quân đội chiếm đóng Mỹ. Nam Hàn theo con
đường giống như ĐL với một nền
kinh tế tăng vọt vào những năm 1960. Thái lan nay
xem chừng đang trên con đường tương
tự, tuy chưa đi xa bằng. Nam dương th́ c̣n xa
ở đằng sau.
Những bước tiến lớn
về chính trị ở A¨ châu đặc biệt khác
thường v́ vùng này ít có truyền thống dân chủ, và
ít cơ cấu như những phong trào nghiệp đoàn
để đưa người dân vào guồng máy chính
trị. Tiếng Tàu thậm chí không có cả chữ
để chỉ dân chủ, cho tới khi ngữ vựng
về chính trị và kinh tế hiện thời
được đưa từ Nhật vào cách đây 100
năm. Trong những chữ tương đối mới,
có những từ quan trọng như chính trị, kinh
tế, dân chủ và tự do.
Ở những nơi khác trên thế
giới, trong những vùng theo truyền thống
được phơi mở hơn cho những phong trào
công nhân, quốc hội và bầu cử, sự tăng
trưởng về kinh tế và tŕnh độ về giáo
dục cũng đă kích thích sự tiến bộ về
chính trị. Tây ban Nha là một ví dụ, v́ trong những
năm 1950, nước này c̣n là một nước kém
mở mang; những năm 1940 được nhớ
lại như là những năm đói kém. Thống chế
Franco, nhà độc tài cai trị nước này từ
cuối nội chiến vào năm 1939 cho đến năm
1975 ông ta chết, rất tàn bạo và độc đoán,
nhưng ông ta đă đem lại một cuộc bùng nổ
về kinh tế làm thay đổi Tây ban Nha. Khi ông ta
chết, Tây ban Nha đă có một thành phần cốt lơi
trung lưu, cũng như có một mong ước trở
nên giống các quốc gia khác ở Âu châu. Mặc dù có
một sự phân cực về xă hội giữa giầu
và nghèo, và những phong trào ly khai địa phương,
Tây ban Nha vẫn giữ được thống nhất và
phát triển. Ngày nay, Tây ban Nha vừa thịnh vượng
vừa dân chủ.
Gần đây hơn, Chí lợi h́nh
như cũng theo con đường trên. Tướng
Pinochet là một nhà độc tài tàn bạo, hơn 2000
người tả khuynh đă bị giết trong 17 năm
ông cầm quyền. Nhưng ngoài sự tra tấn và
giết tróc, Pinochet đă đem lại ổn định
và mở mang về kinh tế cho nước ông. Năm ông
về hưu vào 1990, Chí lợi là một quốc gia phát
triển hơn nhiều, và bây giờ hầu như đang
tiến theo con đường giống như ĐL và Tây ban
Nha.Tất nhiên, Tây ban Nha và Chí lợi đều có kinh
nghiệm về các tập tục dân chủ hơn TQ
nhiều; nếu cuối cùng các bánh xe lọt vài
đường rầy dân chủ, đó một phần
cũng v́ đă có sẵn vết đường dân chủ
trong ư thức ngưới dân.
H́nh như có hai con đường TQ có
thể theo : con đường thứ nhất là con
đường của những nước c̣n lại trong
khối CS :cách mạng lật đổ giới lănh
đạo, và xáo trộn quốc gia. Con đường này
cũng có thể bao gồm sự chia cắt quốc gia ra
thành từng mảnh, hoặc thậm chí cả nội
chiến. Con đường thứ hai là con
đường tiến hóa giống như ở các
quốc gia độc tài với nền kinh tế mạnh
như Tây ban Nha và ĐL. Tất nhiên, TQ có thể tạo ra
một con đường ở giữa, nhưng nói
một cách tổng quát, đó là những bố cảnh (
scenario ) có thể có cho TQ trong những thập niên sắp
tới.
Cho đến nay, các nước CS đă
không theo được con đường ĐL đă đi.
Nhưng lại là một điều lầm lẫn nếu
nghĩ đến TQ như là một nước CS.
Thật ra đó là một quốc gia phát xít do đảng
CS cầm đầu.
TQ là một nước phát xít
đại loại giống như Tây ban Nha dưới
Franco. Cũng có những điểm rất giống ĐL, Nam
Hàn và Chí lợi, những nước mà về đôi
phương diện đều là phát xít.. Tất nhiên
chữ phát xít qua thời gian đă mang nhiều ư nghĩa
xấu, nhưng tôi không e ngại nói với các viên chức
TQ rằng tôi nghĩ họ là phát xít. Có thể họ không
hiểu. Những nhà khoa học về chính trị đôi
khi dùng những từ lịch sự hơn, như chủ
nghĩa độc tài quan liêu.
Khi tôi nói TQ là phát xít, tôi muốn nói
rằng đó là một nước chuyên chế độc
đảng với một nền kinh tế thị
trường và nhiều công ty quốc doanh. Chế
độ tự dấu ḿnh dưới bộ mặt
quốc gia và đặt trọng tâm vào trật tự và
ổn định. Giống như những nước phát
xít khác, trật tự được thực hiện
với sự tham gia mạnh mẽ của quân đội
và những tổ chức bán quân sự. Giống như
nước Y¨ của Mussolini hay ĐL của Tưởng, các
công ty quốc doanh đóng vai tṛ chính về kinh tế, tuy
nhiên cũng có một nền kinh tế đa diện.
Những tiếp xúc với bên ngoài được cho phép,
một bộ máy quan liêu nhà nghề có học thức, và nhà
nước thường chỉ hạn chế việc
đàn áp vào lănh vực chính trị..
Tất nhiên không có mô h́nh nào hoàn toàn thích
hợp với TQ, và tôi không muốn nói nhiều đến
sự tương đồng về tính phát xít. Nhưng dù
TQ là gí đi nữa th́ bây giờ TQ không phải là một
nước CS. Chưa một nước CS nào nhờ
cậy vào chế độ tư bản nhiều như
vậy, và giảm việc định kế hoạch
của Trung ương tới mức nhỏ bé như
thế, như TQ đă làm vào những năm 1990. Chưa
một nước CS nào có nhiều máy phóng ảnh (
photocopiers ), nh́ều đĩa nhận tín hiệu vệ
tinh, nhiều trường tư, nhiều chương tŕnh
đàm thoại trên TV, nhiều tiệm karaoké, nhiều ṿng
nhảy hula, và nhiều cửa hàng về t́nh dục như
vậy. Chưa một nước CS nào mở cửa cho
thương mại và đầu tư ngoại quốc
nh́ều như thế, cấp giấy thông hành cho công dân
nước họ dễ dàng hay đưa hàng chục ngàn
sinh viên đi học tại Tây phương một cách hân
hoan như vậy. Chưa bao giờ một ủy viên
bộ Chính trị cho con đi Mỹ học; nay hầu
hết tất cả ủy viên bộ Chính trị cho con
đi Mỹ học. Ngay cháu nội của Đặng tiểu
B́nh cũng sinh ở Hoa kỳ và có đủ điều
kiện để trở thành công dân Mỹ. Nói cách khác,
không phải chỉ theo kinh tế thị trường mà TQ
giống ĐL; dần dà toàn thể đặc tính của
quốc gia đang thay đổi. Nếu cứ tiếp
tục như vậy, TQ sẽ ra khỏi con
đường của chủ nghĩa CS và đi vào
truyền thống của nền chuyên chế thị
trường Đông nam A¨.
( Trước kia ) Mao đă cảnh cáo
về sự thiếu quan tâm của Đặng đối
với chủ nghĩa Mác. Khi Đặng bị thanh trừ vào
năm 1976, Nhân dân Nhật báo đăng lời Mao nói
về Đặng : ỏơ Hắn chẳng biết ǵ về
chủ nghĩa Mác-Lê cả ỏơ. Nh́n lại tôi thấy
Mao đă đúng một nửa. Đặng chẳng mấy để
ư đến chủ nghĩa Mác, và vào những năm
cuối 1980, ông c̣n nói với các lănh tụ Phi châu
đến thăm TQ là đừng có bận tâm ǵ
đến chủ nghĩa xă hội. Ấy thế mà
Đặng lại hoàn toàn là một đệ tử của
Lênin. Ông ta tin vào quyền hành tập trung ở Trung
ương, về việc đàn áp những người
chống đối, và về một nước
độc đảng có tôn ti trật tự.
Bởi vậy tôi đề nghị nhóm
chữ ỏơ chủ nghĩa Thị trường - Lênin
ỏơ để tả TQ bây giờ. Sự thay thế
chủ nghĩa Mác - Lê thành chủ nghĩa Thi trường
- Lênin chắc chắn là một sự thay đổi quan
trọng nhất trên thế giới ngày nay. Tuy nhiên, sự
trung thành với nền kinh tế thị trường và
nguyên tác chính trị của Lênin không hẳn là khác
thường như có vẻ vậy. ĐL đă theo chủ
nghĩa Thị trường - Lênin trong nhiều thập
niên. Ngay QDĐ cũng đă được tổ chức
một cách có ư thức theo đường lối Lênin vào
những năm 1920, khi QDĐ thán phục Nga. Lúc đó
Tưởng cho con là Tưởng kinh Quốc sang Nga
học, và QD Đ, với quyền tập trung ở Trung
ương, với đàn áp chính trị, với lối cai
trị theo tôn ti trật tự trong nhiều thập niên,
rất giống với đảng CS Liên xô hay TQ.
Nói cách khác, chủ nghĩa Thị
trường-Lênin ở lục địa không phải là
một trở ngại quan trọng để đi theo mô
thức ĐL. Thực ra nó đúng là mô thức ĐL. Có những
dị biệt và trở ngại, nhưng ư thức hệ
không nằm trong đó.
Như vậy ĐL đă tiến hành như
thế nào? Không có một công thức nào rơ ràng cho dân
chủ, nhưng có nhiều nhân tố có vẻ quan
trọng, và chúng ngày càng hiện rơ ở TH lục
địa.
Nhân tố đầu tiên là sự
giầu có. ( ND nhấn mạnh ) Vài thập niên
trước đây, phần lớn dân ĐL đều là
những nông dân nghèo; ngày nay lợi tức đầu
người khoảng 11 000 MK, làm họ giầu hơn
người Tây ban Nha hay người Hy lạp. Nền kinh
tế tư nhân phát triển đă tạo ra một cơ
sở quyền lực độc lập với
đảng cầm quyền, và thúc đẩy một
giới trung lưu đ̣i hỏi mạnh mẽ
được tham gia vào quyền quyết định.
Sự giầu có cũng đưa đến việc giao
thông được dễ dàng và cơ động, giúp dân
chúng có thể đi du lịch nước ngoài, nghe coi
đài truyền thanh và truyền h́nh ngoại quốc, và
truyền bá tin tức nhanh chóng.
Nhân tố thứ hai là áp lực của
nước ngoài. Trong những năm 1970 và 80, ĐL cũng
đứng trước những chỉ trích về vi
phạm nhân quyền như TQ ngày nay. Lúc đó, ĐL cũng
phản ứng lại giống như TQ bây giờ bằng
cách nhấn mạnh rằng các nước ngoài không
được phép can thiệp vào những vấn đề
nội bộ của quốc gia. Chắc chắn là áp
lực với ĐL mạnh hơn với TQ nhiều, v́ ĐL tùy
thuộc nhiều vào HK.Tuy vậy, cuối cùng cả ĐL
lẫn TQ đều miễn cưỡng đáp ứng các
áp lực của nước ngoài bằng cách thả
những người chống đối, kiềm chế
sự tra tấn, và nới lỏng chính sách khủng
bố.
Nhân tố thứ ba có lẽ là nhân
tố quan trọng nhất, đó là tŕnh độ giáo
dục được phát triển. Trong những năm
đầu 1950, chỉ 34 % trẻ em ĐL được
học trung học, bây giờ tất cả đều
học trung học. Ngày nay sinh viên đại học ĐL
nhiều hơn 40 lần lúc đó. Giới lănh đạo
đặc biệt có tŕnh độ học thức cao,
phần lớn do ảnh hưởng của Khổng giáo
trọng sự học. Tổng thống Lư đăng Huy,
với bằng tiến sĩ từ Cornell dẫn
đầu, và hơn nửa nhân viên nội các đều có
bằng tiến sĩ tại các đại học Mỹ,
một lỉ lệ cao hơn nội các HK. Những bộ
trưởng đó của chính phủ có thể không có
đạo đức bằng những người có
học vấn kém hơn, nhưng họ ghê tởm sự tra
tấn những người chống đối. Và khi
họ trở lại trường để dự các
buổi họp với các bạn đồng khóa tại
Harvard hay Yale, họ muốn được đối
xử như những triết gia bậc nhất chứ
không phải là những kẻ bạo ngược.
Càng sống ở Bác kinh, Sheryl và tôi càng
bị cám dỗ bởi sự lựa chọn ĐL.. Nếu TQ
đi con đường đó th́ 1/ 5 nhân loại có thể
được đưa vào cộng đồng dân
chủ, giảm nguy cơ đụng độ về quân
sự với 4/ 5 c̣n lại. Nếu TQ có thể đạt
tới mức lợi tức đầu nguời của ĐL
ngày nay th́ sản lượng về kinh tế của TQ có
thể lớn hơn sản lượng của tất
cả các nước kỹ nghệ hóa cộng lại.
Một siêu cường mới ra đời, nhưng
giống nước Đức của Helmut Kohl hơn là
của Guillaume µI ( LND : hoàng đế Đức 1898-1918,
nhiều tham vọng nên gây ra thế chiến I )
Tôi hỏi bạn bè ở ĐL xem họ có
nghĩ rằng kinh nghiệm của họ có thể
lặp lại ở lục địa không. Các câu trả
lời pha trộn nhau, nhưng nhiều câu tỏ vẻ
lạc quan một cách thận trọng. Nhiều
người nói rằng TQ ngày nay làm họ nhớ lại ĐL
vào những năm 1060 hay 70. Tôi đặc biệt kính
trọng quan điểm của Antonio Chiang, một kư
giả và một nhà phê b́nh xă hội lỗi lạc của
ĐL, hiện là người xuất bản tạp chí tin
tức nổi tiếng nhất ĐL.
Một lần Antonio đi chơi
Bắc kinh, tôi đạp xe tới khách sạn Quốc
tế Bắc kinh nơi ông ở, và ngồi uống cà phê
với ông trong một tiệm cà phê. Tôi hỏi ông liệu
trong những năm 1990, TH lục địa có trên con
đường mà ĐL đă đi vài thập niên
trước không.
“Về kinh tế, lục địa
đang sôi sục một cách không kiểm soát nổi,
giống như ĐL vào những năm 60, ông trả lời.
Dân bắt đầu có tiền, đi du lịch ngoại
quốc, sinh viên đi nước ngoài học và không
muốn trở về, y như ĐL. Và dân chúng muốn có
tiếng nói trong công việc làm ăn của họ. Dần
dà, với học vấn, kinh nghiệm và ḷng tự tin
mạnh lên, dân chúng bắt đầu không kính trọng chính
quyền. Họ hết sợ công an, rồi hết sợ
đảng. Họ nhận thấy đảng chẳng có
ǵ đặc biệt.
Ḷng tự tin của dân chúng rất quan
trọng. Điều đó có nghĩa là dân chúng trên lục
địa bắt đầu thách thức quyền lực,
đảng mất uy tín, mất kiểm soát. Sự thay
đổi về văn hóa đó, cơ sở về kinh
tế đó rất quan trọng. Chính v́ các biến
đổi trên và sự tăng trưởng của lớp
trung lưu mà những nhóm áp lực bắt đầu
xuất hiện. Dân chúng muốn tham gia vào chính quyền.
Họ muốn có tiếng nói. Chính quyền độc
đoán dần dà thối nát từ trong ra ngoài, và bị xoi
ṃn. Nó không nổ tung, nó chỉ tan đi. Nó tan đi như
kem lạnh dưới mặt trời.ơơ
Antonio ngưng nói và nh́n quanh tiệm cà
phê. Tiệm đầy những người TH địa
phương vả TH Hồng Kông lẫn lộn với
nhau, phần lớn đua nhau ăn diện để gây
ấn tượng với những người
đồng nghiệp trong việc kinh doanh., với bạn
gái hay gái điếm. Các máy đ́ện thoại di
động được đặt trên bàn cho ra vẻ,
và tiếng beeper kêu liên miên.
“Tuy nhiên, ĐL xưa kia không thật
giống như lục địa ngày nay, ông nói. Điểm
khác nhau lớn nhất, ông giải thích, là ĐL có một
nền kinh tế độc lập và một xă hội
trọng quyền công dân hơn nhiều. Ví dụ như
chính quyền ĐL cấm các báo đối lập, nhưng
người ta vẫn thấy những nhà in bí mật
xuất bản chúng. Ngay trong những năm 1970, giới
lănh đạo không bao giờ kiểm soát tin tức và ư
tưởng như TQ ngày nay. Hơn nữa, công dân ĐL, qua
hệ thống giáo dục, được tiếp xúc
với những ư tưởng dân chủ nhiều hơn dân
lục địa, và dân ĐL có nhiều kinh nghiệm hơn
về bầu cử, các cuộc bầu cử địa
phương, tuy vô nghĩa, nhưng vẫn là bầu
cử. Cuối cùng, Antonio lưu ư đến sự khác nhau
về tầm vóc. ĐL là một ḥn đảo chỉ có 20
triệu dân, dễ điều khiển hơn nhiều so
với một vương quốc lớn như TH lục
địa.
Về lâu dài, tôi có phần tin rằng TQ
có thể theo con đường của ĐL hơn là con
đường của các nước Đông Âu, Antonio nói. TQ có
quá nhiều dân, quá nhiều nhân tài nên có thể t́m
được một lối thoát. Nhưng trong ngắn
hạn th́ c̣n khó. Quá tŕnh chuyển tới một quốc
gia b́nh thường có đôi chút thần kỳ. Nó luôn luôn
là một vấn đề may rủi và nguy hiểm.ơơ
Thật đáng khích lệ nếu
giới lănh đạo TQ muốn theo con đường ĐL.
Trong những năm 1950, Mao thường nói ỏơ LX ngày nay
là TQ ngày mai ỏơ. Bây giờ nói như ậy là phản cách
mạng. Nhưng vào những năm đầu 1990, Đặng
tiểu B́nh h́nh như đă quyết định chọn
một mô thức trái hẳn với những nguyên tắc
cách mạng nguyên thủy. Đó là Singapour.
Trong chuyến “vương du” của
Đặng tới Quảng đông vào năm 1992, khi đưa
ra những chỉ thị mới, ông nói đến 4 nơi
mà ông nêu đích danh : Hongkong, Nhật, Singapour và Nam Hàn. Ví
dụ ông ta kêu gọi Quảng đông hăy thiết lập
ra nhiều Hongkong. Nhưng ông đặc biệt khen
ngợi Singapour : ỏơ Ở Singapour, trật tự xă
hội khá tốt. Các nhà lănh đạo quản lư chặt
chẽ. Chúng ta cần học hỏi kinh nghiệm của
họ, và chúng ta phải làm hơn họ.ơơ
Về bên ngoài th́ có vẻ lạ lùng v́
đảng CS lại lấy một thành tŕ tư bản
làm khuôn mẫu. Singapour dù sao cũng là một quốc gia
chỉ có 2.7 triệu dân, và gần đây, những đảng
viên CS phải đối đầu với bắt bớ,
tù đày. Nhưng sự hấp dẫn của Singapour
thật dễ hiểu. ỏơ Tất nhiên ông già Đặng
thích Singapour,ơơ một viên chức trẻ tuổi TQ giải
thích. ỏơ Singapour được người TH
điều khiển, Singapour có hiệu năng, và ở
đó không ai lắp bắp về nhân quyền ỏơ.
Một kinh tế gia có ảnh hưởng của TQ
đặt vấn đề hơi khác. ỏơ Câu chuyện
về Singapour nói nh́ều về điều Đặng
muốn. Ông ta muốn nền kinh tế được
tự do, nhưng ông ta muốn kiểm soát chặt chẽ
về chính trị. ỏơ
Lợi thế của Singapour một
phần là do có một nền kinh tế thị
trường được hoạch định một
mức nào đó từ Trung ương, và được
quản lư giỏi, một trong những nền kinh tế
thực hiện thành công nhất trên thế giới. Ngoài
Nhật bản, Singapour có lợi tức đầu
người cao nhất A¨ châu, và cũng hấp dẫn
đối với CS v́ thỏa măn được
ước mong của họ muốn có trật tự và
ổn định. Không có sách khiêu dâm, nghèo đói cùng
cực,và cả đi bộ băng qua đường
ẩu. Kẹo cai su bị cấm, cùng với đôi
tạp chí ngoại quốc hay chỉ trích. Dân không những
được đi bầu và c̣n bị pháp luật
bắt buộc đi bầu trong các cuộc bầu cử.
Chính quyền gây khó khăn cho những người chỉ
trích, thao túng pháp luật, nghiền nát đối lập,
tuy vậy mà dân vẫn bầu cho các lănh tụ trở
lại cầm quyền. Nói cách khác, Singapour thực hiện
được tiêu chuẩn của Tây phương về
đời sống mà không bị tiêm nhiễm bởi các tiêu
chuẩn Tây phương về chính trị. Đó là mộng
tưởng lớn nhất của người lănh
đạo, v́ dân chúng là những công dân đàng hoàng, tuân theo
pháp luật, và sốt sắng dùng lá phiếu để duy
tŕ sự cai trị của một đảng duy nhất.
Một bài học của kinh nghiệm
Singapour và ĐL có lẽ là những người đi bầu
rất sẵn sàng tha thứ khi được
hưởng một sự phát triển nhanh chóng về kinh
tế. Ví dụ như ĐL cũng đă phải đối
đầu với vấn đề những ỏơ ác quỷ
ơơ như ở TQ : chế độ đă giết biết
bao người đến nỗi nếu lịch sử
được giải phóng th́ sẽ gây xáo trộn
mạnh. Dân chúng sẽ thấy rằng mọi sự tuyên truyền
trước kia đều láo toét, và chính phủ sẽ
mất hết tín nhiệm. Tuy nhiên ĐL đă khắc phục
được khủng hoảng trên của tâm hồn, và
cuối cùng QD Đ tiếp tục thắng các cuộc bầu
cử. Có thể sau này đảng đó sẽ rớt
đài ( LND : điêu này đă xảy ra sau cuộc bầu
cử tự do năm 1996 với sự thắng cử
của Tổng thống Lư đăng Huy ), nhưng
điều nổi bật nhất hiện nay là sự
giải phóng đă không phá hủy sứ mạng của nhà
cầm quyền, và về đôi phương diện đă
mở rộng nó hơn, một bài học làm cho ĐCS TQ
rất yên tâm. Ở Đông Âu, tất cả các lănh tụ CS (
trước kia) đều biết rơ rằng nếu
tổ chức tuyển cử tự do, họ sẽ thua.
Nhưng ở TQ, các lănh tụ có thể tổ chức các
cuộc tuyển cử hầu như tự do và thắng
cử bằng cách thao túng các hệ thống truyền tin và
trông vào lá phiếu của người dân quê để kéo họ
lên. Điều này làm cho ĐCS TQ tiến tới dân chủ dễ
dàng hơn nhiều so với đảng CS Ba lan hay Tiệp
khắc.
Trong 12 năm nay, lư tưởng dân
chủ đă tiến bộ vượt bực quanh trái
đất, với những chính phủ quân nhân
nhường chỗ cho những chính phủ dân chủ
suốt châu Mỹ La tinh, nhiều vùng ở Phi châu, vá
những quốc gia như Nam Hàn, ĐL, và Phi luật tân. Dân
chủ đă thắng trong những nước đó
một phần v́ nó đem lại cho dân chúng hy vọng
được có một đời sống tốt
đẹp hơn,nhiều của cải hơn và nh́ều
nhân phẩm hơn. Nhưng làn sóng thủy triều dân
chủ có thể đảo ngược trở lại.
Nếu TQ duy tŕ được sự phát triển kinh
tế, bài học mà nhiều người trong các quốc gia
đang mở mang có thể rút ra là chế độ chuyên
quyền đem lại hy vọng lớn nhất cho một
phép lạ về kinh tế.
Tôi thấy quan niệm đó thật là
nhức nhối. Có cái ǵ trong chúng ta làm chúng ta muốn
rằng dân chủ phải được thưởng và
độc tài bị phạt. Chúng ta mong đợi thấy
một kiểu mẫu đạo đức
được chần trong cái mền lịch sử. Chúng
ta nghĩ, có lẽ chỉ trong tiềm thức, là những
chính phủ dân chủ khoan dung phải thịnh
vượng và những chính phủ thối nát phải
trả giá cho tội lỗi của họ : đó là
điều làm tôi bực ḿnh về TQ.Đâu là cái giá về kinh
tế mà chế độ phải trả cho sự áp
bức? Làm sao các lănh tụ già nua thối nát lại có
thể điều khiển một nền kinh tế phát
triển như vậy? Đâu là công bằng trên thế
giới?
Có quan điểm cho rằng dân chủ
có thể là một trở ngại cho sự phát triển
về kinh tế. Đó là một quan điểm bất
thường ở Tây phương. Thế mà tôi miễn
cưỡng phải nhận rằng trong một vài
trường hợp, có một chút sự thật trong
đó, tuy chỉ là một chút thôi.
Trong những nước nghèo không có
căn bản giáo dục, nhất là nhưng quốc gia
bị giằng xé bởi những xung đột chủng
tộc hay tôn giáo, có lẽ đúng là những nhà độc
tài có thể bảo đảm được trật
tự và ổn định hơn những tổng
thống được bầu lên. Đó là điều
quyết định v́ phát triển cần có ổn
định.. Không có ổn định th́ các cá nhân hay doanh
nghiệp không dám đầu tư tiền tiết kiệm
của ḿnh và mở rộng xưởng máy hay cửa hàng.
Thêm vào đó, trong những quốc gia mà
dân chúng chưa công nhận quyền của người khác
được phát biểu những quan điểm
chống đối của họ th́ thường những
cuộc vận động tuyển cử dễ trở
thành những cuộc xung đột dữ dội, tăng
thêm chia rẽ chủng tộc hay tôn giáo, mà đáng lẽ ra
phải phải đdợc làm giảm đi. Hơn
nữa, những nhà độc tài ít quan tâm đến
dư luận công chúng và có thể dễ đưa ra
hơn những biện pháp kinh tế không được
ḷng dân chúng nhưng cần thiết. Ví dụ họ có
thể tăng giá bánh ḿ lên những mức hợp lư v́ dân
không dám biểu t́nh chống những tướng lănh.
Nếu một tổng thống dân chủ thử làm
một điều như vậy, dân chúng sẽ xuống
đường. Cũng v́ lư do đó mà những chính
phủ dân chủ không chống được sự
đ̣i hỏi tăng lương gây lạm phát của các
nghiệp đoàn.
Tuy nhiên tôi nghĩ những chỉ trích
về dân chủ thường đi quá xa. Đôi nước
dân chủ làm việc thiếu hiệu quả ở A¨ châu,
ít nhất về phương diện kinh tế như
ở Ấn độ, Phi luật tân, Sri Langka, nhưng ít
nhất cũng hơn các nước độc tài như
Miến điện và Bắc Hàn. Và khó mà biết
trước một người độc đoán có tham
vọng sẽ trở thành một người độc
tài tốt như Lư quang Diệu ở Singapour hay tàn bạo
như Kim il Sung ở Bắc Hàn. Nếu người Phi
luật tân không thích Fidel Ramos, họ có thể bỏ
phiếu loại ông ra, điều mà họ không thể làm
được với Ferdinand Marcos.
Đối với tôi, dường như
ngay nếu những chế độ độc tài có
đôi chút lợi thế để đạt
được ổn định, điều đó
chỉ có thể đạt được trong những
nước nghèo, lạc hậu và không có học vấn ( người
dịch nhấn mạnh ). Khi các nước trở nên
giầu có hơn và có nền giáo dục cao hơn,
độc tài sẽ trở thành nguồn gốc của
bất ổn. Giới trung lưu xuất hiện đ̣i
hỏi có tiếng nói nhiều hơn, và sinh viên xuống
đường. Nếu độc tài cứ cố bám
giữ quyền lực th́ sẽ gây nên rối loạn.
Trong trường hợp này th́ dân chủ có thể đem
lại môi trường tốt hơn cho sự phát
triển kinh tế. Và lúc đó, một người lănh
đạo được bầu lên chắc hẳn có tính
chất chính thống hơn một người lănh
đạo tự chiếm lấy quyền hành, và như
vậy có khả năng nhiều hơn để tăng
giá bánh ḿ hay đưa ra những cải cách khác về kinh
tế. Như ở Ba lan chẳng hạn, Lech Walesa đă có
thể đưa ra những biện pháp khắc khổ mà
những người CS ngay trước ông không làm nổi.
Như vậy, khi mà một nước
có một giới trung lưu xuất hiện th́ dân chủ
thường là điều hợp lư về chính trị và
kinh tế, không nói ǵ đến giá trị thực chất
mà dân chủ đưa tới bằng cách đem quyền
hành lại một cách công bằng hơn là chế
độ độc tài. Các giới chức CS
thường diễu hỏi tôi rằng dân chủ làm sao mà
hoạt động được trong một nước
đầy nông dân như TQ, nhưng tôi nghĩ câu hỏi
đó chỉ là một cách để làm lạc vấn
đề. Nền dân chủ ở TQ tất nhiên không tinh vi
bằng dân chủ ở Mỹ, và có lẽ giống như
dân chủ ở Mễ tây cơ. Tốt nhất th́ nó
giống kiểu dân chủ ở Nhật bản. Tóm lại,
nó có thể bị đảng cầm quyền thao túng,
bị tham nhũng và dối trá làm hư hỏng. Tuy nhiên, ít
nhất nó cũng đem lại một thứ ủy
quyền nào đó cho người cai trị, và tạo
một cơ sở để cho nền dân chủ tiến
bộ hơn. Hơn nữa, sự phát triển về kinh
tế không phải là giá trị duy nhất mà chúng ta có trong
đầu óc. Ngay một nền dân chủ không hoàn hảo
cũng ít dùng tra tấn với những người
chống đối hơn một nền độc tài, và
đó là một điều khác biệt quan trọng.
Bởi vậy tôi không nghĩ rằng độc tài tốt
cho TQ.
Khi tôi gọi TQ là một nước phát
xít trước mặt bạn hữu, đôi khi họ
xịu mặt lại. Nhưng thực vậy, TQ giầu
có hơn với chế độ phát xít hơn là với
CS. Những nước phát xít như Tây ban Nha có thể
tiến hóa thành dân chủ, trong khi chế độ CS hoàn
toàn sụp đổ. Hơn nữa, sự tiến hóa
ở Tây ban nha và ở ĐL không phải là một sự t́nh
cờ.
Một trong những bài học của
chủ nghĩa Thi trường-Lênin là chủ nghĩa
ấy là một sự phối hợp có tính chất
năng động và bất ổn. Khi thị
trường lón mạnh, nó có khuynh hướng gặm
nhấm dần Lênin tính đi ( chúng tôi nhấn mạnh ).
Quá tŕnh đó đang bắt đầu ở TQ. Nó
đơn giản chỉ là một câu hỏi công khai
rằng dảng CS có để yên cho quá tŕnh đó diễn
tiến không, nếu đó có nghĩa là đảng sẽ
tự chôn vùi nó.
Trong chiến tranh lạnh, một trong
những tranh luận được kéo dài nhất trong các
sinh viên Liên xô nằm giữa phe thấy trước sự
sụp đổ của nhà nước và phe tiên đoán
được sự đồng hành với thế giới
không CS. Cuối cùng, phe có quan điểm đen tối
nhất đă thắng. Bây giờ cuộc tranh luận
đó đang sôi nổi ở TQ. Một trong những
điều được nói tới nhiều nhất
về sách vở trong những năm gần đây là
sự tiên đoán về sự sụp đổ của
thế giới CS, do Zbigniew Brzezinski viết trong những
năm 1980, được in bằng tiếng Tàu và xuất
bản lậu cho các viên chức cao cấp.
Ngay sau cuộc đàn áp Thiên an môn năm
1989, tôi nghĩ rằng TQ có thể đi cùng
đường như các nước Đông Âu. Dần dà,
Sheryl và tôi đă thay đổi ư kiến. Tuy sự sụp
đổ vẫn c̣n là một điều khả dĩ
đáng kể, bây giờ tôi nghĩ rằng bối cảnh
có nhiều hy vọng hơn là kiểu “diễn biến ḥa
b́nh” từng bước mà giới lănh đạo TQ đang
cảnh giác đề pḥng.