Về Vụ Án Siêu Nghiêm Trọng Liên Quan
Đến Tổng Cục 2
Nguyễn Thanh Giang
Kính gửi các vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội,
Gần đây dư luận trong và ngoài nước hết sức xôn xao về một vụ án chính trị siêu nghiêm trọng liên quan đến Tổng cục 2. Trước tình hình đó, là một công dân mang trong mình đôi chút khí huyết và tinh thần quốc sự hữu trách của Chu Văn An, Nguyễn Trường Tộ... tôi đã dành thời giờ tìm hiểu vụ việc thông qua một số ý kiến trao đổi với các lão thành cách mạng, cựu chiến binh, trí thức... cùng một số văn liệu trong và ngoài nước.
Tôi xin được trình bầy cùng quý vị những nhận thức thu lượm được và một số kiến nghị của tôi như sau :
I- Về mức độ nghiêm trọng của vụ án
Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong thư gửi "Ban Chấp hành Trung ương, đồng chí Tổng Bí thư, các đồng chí trong Bộ Chính trị, Ban Bí thư và Uỷ ban Kiểm tra Trung ương" đề ngày 3 tháng 1 năm 2004 đã nhấn mạnh: "T4 là một vụ án chính trị" siêu nghiêm trọng "vi phạm kỷ luật Đảng, pháp luật Nhà nước và kỷ luật của quân đội"; "Vấn đề chấn chỉnh Tổng cục 2 liên quan sâu sắc đến tình hình chung của toàn Đảng, không chỉ là vấn đề cụ thể của một cơ quan, cũng không phải chỉ là vấn đề riêng của Bộ Quốc phòng mà là vấn đề có liên quan đến thành bại của công cuộc xây dựng, chỉnh đốn Đảng, đến việc giải quyết những vấn đề tồn tại trong Đảng từ trước tới nay".
Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh - nguyên phó chủ nhiệm kiêm bí thư Đảng uỷ Tổng cục Chính trị QĐNDVN - trong thư gửi "Ban Chấp hành Trung ương Đảng, đồng chí Tổng Bí thư và các đồng chí uỷ viên Bộ Chính trị, uỷ viên Ban Bí thư, Uỷ ban Kiểm tra Trung ương khoá IX, đồng chí chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương khoá VII, khoá VIII", đề ngày 17 tháng 6 năm 2004, đã xác định: "Đây là một vụ án chính trị cực kỳ nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần vụ Năm Cam, Lã thị Kim Oanh, liên quan đến mất còn của chế độ XHCN và Tổ quốc, đến sinh mệnh chính trị, uy tín, hạnh phúc của rất nhiều đồng chí, cả những đồng chí lão thành"; "Cơ quan tình báo mà lại bịa ra một cơ sở đặc tình "ma" để lừa dối, vu khống chính trị cán bộ cấp cao từ Tổng Bí thư, uỷ viên Bộ Chính trị, Thủ tướng, Đại tướng, Thượng tướng, Uỷ viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng... là phạm tội ngang với tội phản bội Tổ quốc, phản bội Đảng... Những người lãnh đạo Tổng cục 2 như Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnh, đã phản bội truyền thống tốt đẹp của tình báo quân đội trong kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ... Những bản tin mà Tổng cục 2 đưa ra là nhằm vu khống chính trị, lừa dối, chia rẽ nội bộ Đảng, Nhà nước và quân đội, gây sự phân tâm, lũng đoạn tinh thần cán bộ, đảng viên và nhân dân, vi phạm nghiêm trọng pháp luật, nguyên tắc kỷ luật Đảng, tạo ra oan trái và đau khổ cho nhiều đồng chí... Đó là hành động phá hoại Đảng, phá hoại chế độ XHCN, phá hoại tổ quốc. Đó không phải là chuyện riêng nôị bộ Tống cục 2, nội bộ Bộ Quốc phòng. Đó là vấn đề của toàn Đảng, của pháp luật, của chế độ XHCN, liên quan đến an ninh của Tổ quốc, đến đại đoàn kết dân tộc. Đó chính là nguy cơ làm mất sự ổn định chính trị, đã gây hậu quả nghiêm trọng, và nếu không kiên quyết xử lý thì sẽ dẫn đến mất ổn định chính trị ngày càng tăng, như một ung nhọt làm tan rã Đảng và chế độ".
Đấy là xét về mặt đối nội. Về đối ngoại, ảnh hưởng của vụ án cũng hết sức nguy hại.
- Vụ tàn sát đẫm máu hàng mấy chục (có người nói xấp xỉ một trăm) cán bộ cộng sản Campuchia ở Xiêm Riệp năm 1983 với nhiều nghi hoặc, nay được một vị thượng tướng đã từng tham gia ban chỉ đạo chiến trường Campuchia xác nhận: "Nguyên nhân dẫn đến vụ Xiêm Riệp (năm 1983) là do Cục 12 trước thuộc Cục 2 đã dựng tài liệu, chứng cứ không có thật, dựa theo tin địch, vu oan cho nhiều cán bộ bạn, dùng nhục hình, tra tấn, mớm cung, bức cung, gây ra những đau đớn oan ức cả tinh thần và thể xác cho cán bộ bạn, có đồng chí là cán bộ cao cấp của Đảng bạn phải tự sát".
Những hiềm khích lịch sử giữa hai dân tộc nhiều lúc còn cộm lên chưa dàn xếp nổi, nay thêm nỗi oan Xiêm Riệp tày trời đó nhất định sẽ càng khoét sâu thêm thù hận. Nếu không truy tìm và xác định cho rõ, hoặc để thanh minh, hoặc phải trừng trị nặng bọn gây tội ác để làm an lòng nhân dân nước bạn, thì mối thù dân tộc kia sẽ còn gây nhiều quan ngại lớn trong bang giao Việt nam-Campuchia. Thậm chí có khi phải trả giá đắt không lường được.
- Việc dựng lên "đặc tình ma" bí danh T4 nằm trong CIA để nay đưa tin về cán bộ lãnh đạo này, mai xúi bẩy, kích động vị tướng tá kia là sự vu khống trắng trợn và bôi nhọ dã tâm đối với cơ quan CIA. Điều này không chỉ làm CIA và chính phủ Hoa Kỳ công phẫn mà còn xúc phạm lòng tự trọng dân tộc của nhân dân Mỹ.
Những bản tin kiểu như bản tin ngày 21 tháng 3 năm 1999: "T4 tiết lộ Võ thị Thắng trước đây đã được Phủ Đặc uỷ tháo răng hàm trên (răng cửa) để thay vào đó răng giả đặc biệt được sử dụng khi cảm thấy hiểm nguy, có thể cắn vỡ răng này sau khi dùng lưỡi đẩy rơi ra, là một liều thuốc độc cực mạnh có thể giúp các điệp viên tự sát" nghe như một mẩu kiếm hiệp thời Tam Quốc. Điều ngớ ngẩn này không chỉ làm CIA khinh bỉ mà những người Việt Nam tự trọng không thể không xấu hổ. Sẽ phải trả giá bằng biết bao nhiêu khó khăn cho trò gian trá ngớ ngẩn kiểu đó để khoả lấp cho được những thương tổn tình cảm dân tộc trong tiến trình bình thường hoá thực sự quan hệ Việt Nam- Hoa Kỳ?
II- Nguyên nhân vụ án
Vụ án phát sinh từ nhiều năm trước, bắt nguồn từ những hiềm khích cá nhân, song vì không những không được giải quyết mà còn được những sai lầm của chủ trương, đường lối nuôi dưỡng nên ngày càng phát triển đến mức cực kỳ phức tạp và nguy hiểm như ngày nay.
1- Nguyên nhân từ quan hệ cá nhân
Cùng ngồi trong Bộ Chính trị nhưng ông Lê Duẩn không những bằng mặt không bằng lòng mà do ganh ghét đố kỵ còn tìm mọi cách bôi nhọ và hãm hại đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ông Trần Quỳnh - thư ký riêng của ông Lê Duẩn, nguyên Phó Thủ tướng - đã từng công bố lời tâm sự của chủ soái mình: "Giáp là con người xảo trá, khi tôi từ Miền Nam ra, khi nói chuyện riêng với tôi, Giáp hay nói xấu Bác, nhưng trước mặt Bác, Giáp rất nịnh Bác".
Theo điều lệ Đảng, đáng nhẽ tổng bí thư phải được kiêm chức bí thư quân uỷ trung ương, song do ý kiến của Bác, do tín nhiệm của Bộ Chính trị, chức bí thư quân uỷ trung ương vẫn được giao cho đại tướng Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn chỉ được làm phó cho Đại tướng. Nỗi tỵ hiềm càng nổi lên cao hơn, xui con người trở thành cuồng bạo. Sau khi móc ngoặc với trưởng ban tổ chức trung ương Lê Đức Thọ vu khống đại tướng Võ Nguyên Giáp là con nuôi chánh mật thám Marti, đuổi đại tướng ra khỏi Bộ Chính trị, họ tiếp tục hạ nhục, bắt Đại tướng đi phụ trách việc dặt vòng cho chị em phụ nữ, đồng thời nhứ sẵn một "biệt thự" đầy Đại tướng ra đảo Tuần Châu.
Người kế tục "sự nghiệp đen tối" của Lê Duẩn một cách đắc lực hơn, tàn ác hơn chính là Lê Đức Anh.
Theo ông Vũ Minh Ngọc trình bầy trong thư đề ngày 10 tháng 8 năm 2004 gửi "đồng chí tổng bí thư Nông Đức Mạnh, Ban Bí thư Trung ương Đảng, Bộ Chính trị Trung ương Đảng": "Tôi có tới 5 bản tội danh của Lê Đức Anh sẽ dùng để trình bầy trực tiếp với các vị đại diện cho dân, cho Đảng... ông ta xuất thân từ một tên cai đồn điền, từ một nhân vật cơ hội chui luồn vào Đảng để phá hoại bằng hành động vu khống, sỉ nhục, tàn diệt, phá hoại sự đoàn kết trong nội bộ ta, làm cho các đảng viên trong Bộ Chính trị nghi ngờ nhau".
Trong thư đề ngày 6 tháng 6 năm 1996 gửi "Ban Chấp hành đảng CSVN, đồng chí Tổng Bí thư, Bộ Chính trị Trung ương Đảng", ông Hồ văn Châu- uỷ viên Ban Chấp hành Hội Cựu Chiến binh thành phố Hồ Chí Minh đã tố cáo: "...tên Bazin (chef 2èm Bureau Catinat thời Pháp thuộc) đưa Lê Đức Anh đến làm surveillant ở Phú Riềng, Lộc Ninh, Bù Đốp, dưới tay y có mấy chục carporal khá độc ác", "Pháp đưa vào một tiểu đoàn nằm trong vòng vây của Chi đội 1 nhưng y (Lê Đức Anh) không cho nổ súng mà trái lại có ám hiệu như thế nào đó, giặc Pháp biết, rút êm (vấn đề này có 3 chiến sỹ ở Chi đội 1, nay là đại tá đã về hưu, đã nói cho anh Đồng văn Cống biết). Vì chuyện này, Lê Đức Anh bị trung tướng Nguyễn Bình mời về kiểm điểm nhưng y không về, kế đó Trung tướng phải đi Hà Nội, trên đường đi bị phục kích, hy sinh", "Lê Đức Anh được tập kết ra Bắc, thừa cơ hội chủ trương coi trọng thành phần giai cấp công nhân, nông dân, y đến tổ chức báo cáo là thành phần giai cấp công nhân cao su (thực chất là Thầy su) nên Tổ chức tin tưởng, chấp nhận là giai cấp công nhân, được đề bạt là trung tá, về y xin ly dị vợ là thành phần địa chủ, Tổ chức chấp nhận y có vợ khác... là em của nguyên chính uỷ Quân khu V. Đấy là mưu đồ "sát thê cầu tướng", "Năm 1932 Lê Đức Anh là 2èm Bureau, tin cậy của thằng Bazin, chef 2èm Bureau Catinat và được bố trí là surveillant Phú Riềng, đến ngày 9 tháng 3 năm 1945, Nhật dảo chính Pháp, Lê Đức Anh ở Nam Bộ, trốn chạy ra, xin làm việc cho Nhật Bản thì làm sao mà vào Đảng năm 1938", "Yêu cầu Bộ Chính trị cho điều tra, tìm hiểu anh Đào Sơn Tây, Đồng văn Cống, thiếu tướng Nhu, anh Tư Nguyện thì rõ"...
Vào khoảng nửa cuối năm 1996, xuất hiện một nhân vật tên là Đặng Đình Loan, sinh năm 1943 tại Phong Điền, Thừa Thiên. Loan vào Sài Gòn, lên Thủ Đức nói chuyện tại Trường Sỹ quan Lục quân 2 rồi ghé Huế và tỉnh uỷ Thừa Thiên tổ chức hai buổi nói chuỵện hẹp với các cán bộ lãnh đạo. Loan nói xấu đại tướng Võ nguyên Giáp hết lời. Nào là tướng Giáp đã tiếm quyền thành lập Quân Giải phóng của ông Phùng Chí Kiên, lại có tội theo Khrousov cầm đầu "Nhóm Xét lại Chống Đảng", thậm thụt với Sherbakov đại sứ, kiêm tình báo Liên Xô- Nào là tướng Giáp tằng tịu với vợ nhà văn Đào Vũ khi bà này đến dạy piano tại nhà riêng...
Người ta ghi nhận rằng Loan thường mang theo giấy giới thiệu của Văn phòng Tổng cục Chính trị, ảnh chụp với Lê Đức Anh và ghé tai thì thào: Đây là những điều cơ mật của Đảng, đồng chí Sáu Nam (tức Lê Đức Anh) cho phép chỉ phổ biến riêng cho các anh lãnh đạo các tỉnh thành, chờ sẽ phổ biến công khai sau.
Trước Đại hội VII một nhân vật bí hiểm tên là Sáu Sứ "bị bắt" và đã khai báo với Tổng cục 2 qua 16 cuộn băng ghi âm (thượng tướng Nguyễn Nam Khánh có được nghe các băng ghi âm này). Sáu Sứ kể rằng thị đã cùng một số người từ Miền Nam ra móc nối với một số bộ hạ của tướng Giáp, trong đó có Hà Kế Tấn, nguyên uỷ viên Trung ương Đảng, bộ trưởng Bộ Thuỷ lợi, Thanh Quảng, nguyên là bí thư của tướng Giáp, Lê Hoàng, phó bí thư thành uỷ Hà Nội. Họ đã đich thân gặp tướng Giáp bàn chuyện đưa tướng Giáp lên làm Tổng Bí thư hoặc làm Chủ tịch Nước, đưa tướng Trần văn Trà ra làm bộ trưởng Quốc phòng để rồi sẽ thay tướng Giáp làm Tổng Bí thư.
Tháng 5 năm 1991 ở câu lạc bộ Ba Đình và đây
đó xuất hiện một tập tài liệu đánh máy 11 trang mang số công văn 541 có tiêu
đề "Tình hình hoạt động bè phái trong Đảng" với bị chú ở dưới: "Báo
cáo của Bộ Chính trị tại Hội nghị Trung ương 12, khoá VI". Báo cáo kể tội
nhóm cơ hội móc nối với tướng Giáp có âm mưu sách động quần chúng, sinh viên,
cựu chiến binh, công nhân xuống đường biểu tình đưa ra yêu sách về nhân sự như
trên. Đặc biệt nhóm này còn âm mưu tổ chức ám sát Lê Đức Anh.
Dư luận cho rằng báo cáo này do Lê Đức Anh chỉ đạo Tổng cuc 2 thảo ra và đặt
điều về âm mưu ám sát Lê Đức Anh để làm cho ông ta trở thành nhân vật quan trọng.
Với những tội trạng tày trời như vậy thì quả là gươm đã kề sát cổ tướng Giáp. Không chỉ "biệt thự Tuần Châu" mà bản án tử hình cũng đã được nhứ sẵn trước mặt ông.
Để chèn cạnh và trù diệt đại tướng Võ Nguyên Giáp, ông Lê Duẩn có cái thế Tổng Bí thư. Ông Lê Đức Anh không có được cái thế đó. Năm 1962 ông Lê Đức Anh mới được đeo lon thượng tá, là cục phó thứ 3 của Cục Tác chiến, trong khi ông Võ Nguyên Giáp được phong đại tướng từ 1947 (lúc 38 tuổi). Tháng 6 năm 1975 khi ông Giáp xuống thị sát Bộ tư lệnh Quân khu IX tại Cần Thơ, ông Lê Đức Anh còn phải xun xoe bưng đĩa trứng vịt lộn mời đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Để tạo thế lực cho mình, ông Lê Đức Anh phải phù phép cho Tổng cục 2 trở thành "thế lực ma", từ đấy ông dễ dàng điều khiển âm binh uy hiếp, sát hại bất kỳ đối thủ nào dám ho he nói sự thật, bảo vệ công lý.
Không phải chỉ cỡ đại tá Nguyễn văn Hội mà ngay cả ông Võ văn Kiệt, ông Đỗ Mười cũng phải chịu phép. (Nếu không có trưởng trùm thế lực ma ra lệnh tung chưởng để chịt cổ Đỗ Mười thì không đời nào báo Nhân Dân dám đăng tin Đỗ Mười nhận quà biếu hơn một triệu đola của tư bản Hàn Quốc).
Đảng Cộng sản Việt Nam bị khuynh loát hoàn toàn bởi các thế lực đen tối là vì như vậy. Tiếc rằng bộ hạ, quần thần của Lê Đức Anh hiện còn rất đông, rất mạnh cho nên ngay cả nhiều người chức trọng quyền cao nhưng không đủ bản lĩnh, không có tố chất trí thức nên đành ngậm miệng làm tôi đòi để mong còn được ngồi chung bàn tiệc cung đình ngợp ngụa dù biết là nhục nhã vì chẳng sạch sẽ gì.
2- Nguyên nhân từ chủ trương, đường lối
Sự lộng hành, tác oai tác quái, dày xéo lên công lý, chà đạp lên pháp luật để hãm hại cả những bậc đại công thần của cách mạng và khuynh loát Đảng đã tồn tại trong nhiều năm không phải không có nhiều đảng viên, kể cả Trung ương uỷ viên và uỷ viên Bộ Chính trị biết nhưng không ai dám làm gì và cũng không thể làm gì được bởi vì nó biết nương tựa vào cái cơ chế độc tài Đảng trị núp dưới những định đề "chuyên chính vô sản" và "tập trung dân chủ".
Chuyên chính vô sản không cần luật pháp, chỉ cần người ta liệt được một cá nhân nào, một nhóm người nào đó vào đối tượng của vô sản chuyên chính thì sẽ bị chuyên chính có khi cả bằng cách lấy cuốc bửa vào đầu như kiểu cộng sản Ponpot. Mà ông Lê Đức Anh thì đã từng tuyên bố ông là bạn thân của Ponpot.
Chuyên chính vô sản là con dao rất sắc đã được sử dụng để thắng giặc, để duy trì ổn định ngôi báu. Nhưng vì chơi dao lâu quá nên đã có ngày đứt tay và rồi đây, nếu không khéo, chính con dao ấy sẽ chọc vào cổ Đảng.
Tập trung dân chủ được thực hiện theo phương thức dân chủ phải được tập trung vào quyền thế của một tập đoàn, thậm chí một cá nhân và được ban phát nhỏ giọt từ những chỗ ấy. Khác ý một tập đoàn, thậm chí chỉ một cá nhân, có thể bị quy ngay là gián điệp. Gián điệp Nhân văn-Giai phẩm, gián điệp Xét lại Chống Đảng và... gián điệp Phạm Hồng Sơn ngày nay chỉ được thuê có 150 USD !. "Sang trọng" hơn thì được quy là chống Đảng, chống chủ nghĩa xã hội...
Sau bao nhiêu xương rơi máu đổ, sau bao nhiêu thập kỷ xây dựng nền dân chủ xã hội chủ nghĩa mà mãi tới gần đây người ta mới dóng lên chiêu thức "dân chủ ở cơ sở". Bao giờ mới dóng lên được chiêu thức "dân chủ ở trung ương" khi mà hàng loạt vụ án nghiêm trọng và siêu nghiêm trọng như thế này còn bị vùi dập một cách tức tưởi.
Không có tự do ngôn luận, không có tam quyền phân lập nên chỉ cần nắm được Ban Tư tưởng Văn hoá Trung ương, Công an, Quân đội là người ta có thể làm tất cả những gì theo ý muốn. Cho báo chí nói gì mới được nói. Chỉ đạo âm binh tung dư luận một cách chính thống, dựng chứng cứ giả và nắm chắc các lực lương công an và quân đội trong tay là người ta có thể muốn bắt bớ, tù đầy, giết hại bất cứ ai, bất cứ tập thể nào cũng được.
Trong trường hợp vụ án siêu nghiêm trọng này, thậm chí khi không còn nắm được gì nữa cả, người ta chỉ cần nắm Tổng cục 2 là có thể uy hiếp đựoc tất cả các thế lực khác. Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu do chính ông Lê Đức Anh dựng lên rồi lại bị chính ông Lê Đức Anh hạ bệ là bởi thế. Nguyên nhân chính của vụ lật đổ Lê Khả Phiêu là ở chỗ tranh giành quyền thao túng Tổng cục 2 giữa ông Anh và ông Phiêu. Tất cả nằm ở chỗ ông Lê Khả Phiêu đã dám thành lập tổ chức A10 trùm lên trên Tổng cục 2 để vô hiệu hoá quyền điều khiển âm binh của ông Lê Đức Anh.
Nhưng, thử hỏi vì sao thủ pháp của Tổng cục 2 không có gì cao cường mà họ vẫn dễ dàng "nắm gáy" được mọi bậc quyền thế, mọi đại quốc công thần có bề dày cách mạng với đầy chiến tích bao bọc. Ngay thủ pháp dùng CIA làm con ngoáo ọp để hù doạ cũng được sử dụng một cách rất ngô nghê. Thế mà họ vẫn thành công và duy trì được qua nhiều thập niên đến vậy.
Chẳng qua chỉ vì thế giới quan của chúng ta quá lỗi thời, tư duy chính trị của chúng ta quá xơ cứng.
Tôi thường không ngần ngại tiếp đón thân tình bất cứ ai đến thăm nhà, cả những nhà báo nước ngoài, cả bí thư và tham tán chính trị đại sứ quán Hoa Kỳ... Một đại tá công an căn vặn tôi: "Anh không biết người A, người B kia là CIA cao cấp à ?". Tôi trả lời: "Trước hết, Hiến pháp, luật pháp không hề cấm công dân Việt Nam quan hệ với CIA. Sau nữa, tôi chơi với CIA để tôi làm gì cho CIA hay để CIA làm gì có lợi cho nhân dân tôi, đất nước tôi mới là vấn đề chứ !". Có phương diện nào CIA là có ích cho nhân dân ta, đất nước ta không? Có khi nào chúng ta cần đến CIA vì quyền lợi của đất nước, của dân tộc ta không ? Chắc chắn có. Vậy thì tại sao cứ phải xem CIA luôn luôn là, mãi mãi là hiểm hoạ của ta, là thù địch với ta?
Cuộc kháng chiến chống Mỹ vừa qua thực sự là
vô nghĩa đối với cả Việt Nam lẫn Hoa Kỳ. Người Mỹ xông trận ở Việt Nam không
phải vì lòng tham xâm chiếm lãnh thổ, cũng không phải vì muốn đô hộ nhân dân
ta như các vương triều phía bắc. Chúng ta phải đánh Mỹ vô cùng gian nan chẳng
qua chỉ vì một thứ ý thức hệ hoang đường. Tuy nhiên, xét về mặt nào đó, nguyên
nhân cuộc chiến tranh Mỹ- Việt vẫn còn "cao thượng" hơn, "sạch
sẽ" hơn cuộc chiến tranh Trung - Việt. Dẫu sao đi nữa, lịch sử cũng đã
đi qua rồi và chắc là sẽ vĩnh viễn qua. Không phải chúng ta nên quên mà nên
dứt khoát từ biệt qua khứ cuồng dại đó.
Ngày nay, nếu chúng ta biết xử trí đúng thì khả năng trở thành thù địch giữa
Việt Nam và Hoa Kỳ là rất rất thấp.
Có cơ sở để hoàn toàn tin được vào lời của Andrew Young, đại sứ Mỹ tại Liên Hợp Quốc khi ông tuyên bố hồi tháng 1 năm 1977: "Chúng tôi coi Việt Nam như một Nam Tư ở Chân A, không phải là một bộ phận cuả Trung Quốc hay của Liên Xô, mà là một nước độc lập. Một nước Việt Nam mạnh và độc lập là phù hợp với lợi ích quốc gia của Mỹ". Trước đó, ngày 12 tháng 6 năm 1975, Mỹ cũng đã từng gửi đến đại sứ quán ta tại Paris một thông điệp: "Về nguyên tắc, Mỹ không thù hằn gì Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Đề nghị trên cơ sở đó tiến hành bất cứ quan hệ nào giữa hai bên. Mỹ sẵn sàng nghe bất cứ gợi ý nào mà phía VNDCCH và Hoa Kỳ theo tinh thần Điều 22 Hiệp định Paris về Việt Nam".
Thật vậy, ngày nay mục tiêu xây dựng một nước Việt Nam hoà bình thống nhất độc lập dân chủ giàu mạnh và văn minh không những không có gì mâu thuẫn mà nói chung là phù hợp với quyền lợi của nước Mỹ. Trong khi đó, Việt Nam muốn nhanh chóng đạt được mục tiêu trên thì cũng rất cần đến Hoa Kỳ.
Việt Nam cần Hoa kỳ không chỉ để đạt mục tiêu giầu mạnh, dân chủ, văn minh mà còn để củng cố được hoà bình, thống nhất, độc lập.
Ta có anh bạn phương bắc rất đồ sộ. Giao hảo với Trung Quốc luôn luôn là yêu cầu cần phấn đấu để gìn giữ cho được. Tuy nhiên đừng bao giờ quên cái tư tưởng đại hán trong họ. Hãy ghi nhận mẩu đối thoại sau đây :
- Mao Trạch Đông : Lào diện tích bao nhiêu ?
- Lê Duẩn : 20 vạn Kilomet vuông
- Mao Trạch Đông : Dân số Lào bao nhiêu ?
- Lê Duẩn : Hai triệu (thời bấy giờ dân số Lào mới chỉ 2 triệu).
- Mao Trạch Đông : Chà, đất rộng mà người thưa thớt quá. Vân Nam diện tích cũng
xấp xỉ mà dân số 40 triệu. Giá mà đưa được 15-20 triệu dân Vân Nam vào Lào ở
thì có hay không !
Hãy xoá bỏ mọi thành kiến sơ cứng, lạc hậu, sai lầm; hãy chủ động tích cực phát triển mối bang giao tốt đẹp với Hoa Kỳ và nhanh chóng trở thành đồng minh, thành bạn hữu thân thiết, tin cậy của Hoa Kỳ. Có như vậy mới xây dựng được đất nước dân chủ, giàu mạnh, văn minh. Có như vậy mới giữ được độc lập và toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải trước những tham vọng nhỏ nhen, cuồng bạo của Bắc Triều. Có như vậy mới tránh được hiểm hoạ Tây Nguyên và biên giới Tây Nam. Có như vậy mới thủ tiêu được những trò lừa bịp kiểu đưa con ngoáo ộp CIA ra doạ người như Tổng cục 2 trong vụ án này.
III- Kiến nghị
Vụ án chính trị này xuất phát từ những hiềm khích cá nhân với số đối tượng liên quan tương đối hẹp. Nó như những ung nhọt trong cơ thể Đảng, song dẫu sao lúc đầu vẫn chỉ là những u lành tính. Vì để tồn tại quá lâu, nó đã biến chứng thành u ác tính và cơ thể Đảng đã nhiễm bạo bệnh ung thư. Nếu không khẩn trương giải phẫu và dứt khoát cắt bỏ thì nguy cơ tử vong không phải là không thể có.
Điều kỳ lạ là không phải lãnh đạo Đảng không biết, nhưng tại sao một vụ như vụ Sáu Sứ diễn ra từ khoá VI. Khoá VI bàn giao cho khoá VII. Khoá VII bàn giao cho khoá VIII. Khoá VIII bàn giao cho khoá IX. Đối với vụ T4, Bộ Chính trị khoá VIII cũng đã bàn giao cho Bộ Chính trị khoá IX. Bộ Chính trị khoá IX đã chỉ đạo Ban Điều tra Liên ngành tiến hành điều tra và Bộ Chính trị đã nghe báo cáo đầy đủ mà nay sự việc vẫn còn nguyên đó. Tại sao lại vô trách nhiệm như vậy ? Tại sao lại phải nể sợ, né tránh như vậy !
Những bút lục đã được dẫn ra một cách tường minh trong thư đề ngày 17 tháng 6 năm 2004 của thượng tướng Nguyễn Nam Khánh tuy chưa đầy đủ cũng đã chỉ rõ được "các vụ vu khống chính trị do Tổng cục 2 thực hiện từ vụ Sáu Sứ vu khống đồng chí Võ Nguyên Giáp và đồng chí Trần văn Trà, vụ vu khống chính trị đồng chí Trương Tấn Sang, đồng chí Nguyễn Khánh Toàn, đồng chí Phan văn khải, Phan Diễn, Trương Vĩnh Trọng, Võ trần Chí, Bùi thiện Ngộ, Phạm văn Đồng, Trần Tiến Cung, Võ thị Thắng, Võ văn Kiệt, Mai Chí Thọ, Nguyễn Minh Triết, Phạm Gia Khiêm... các vụ làm tài liệu giả khác, vụ quân báo liên quan đến bè lũ Năm Cam". Điều đó đã xác thực hoàn toàn kết luận của đại tướng Võ Nguyên Giáp trong thư đề ngày 3 tháng 1 năm 2004: "Những người đứng đầu và những phần tử xấu trong Tổng cục 2 đã có những hoạt động phá hoại Đảng nghiêm trọng một cách có hệ thống, có tổ chức kéo dài hàng chục năm".
Vì vậy, chúng tôi xin kiến nghị :
1- Mở phiên toà đại hình xét xử công khai và
nghiêm minh tất cả các đối tượng liên quan đến vụ án chính trị siêu nghiêm trọng
này, đứng đầu là các ông Lê Đức Anh, Đặng Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnh... Phiên
toà có thể kéo dài nhiều tháng nhưng phải được mở sớm, ít nhất là trước Đại
hội X. Không nên viện chiêu bài "ổn định chính trị" để né tránh. Bởi
vì, càng đắp điếm, càng ủ bệnh nặng hơn. Không những sẽ mất ổn định nguy hiểm
hơn mà nguy cơ sụp đổ Đảng cũng đã nhỡn tiền. Bộ Chính trị, đứng đầu là tổng
Bí thư Nông Đức Mạnh cần biểu hiện đầy đủ bản lĩnh và tinh thần trách nhiệm
để đảm đương và giải quyết thấu đáo vụ việc này. Né tránh vì bất kể lý do gì
đều là có tội với nhân dân, với Đảng và rồi đây sẽ bị lịch sử lên án nghiêm
khắc.
2- Huỷ bỏ Pháp lệnh Tình báo cuả Quốc hội ký ngày 14 tháng 12 năm 1996 và Nghị
định 96/ CP cuả Chính phủ ký ngày 11 tháng 9 năm 1997. Trong những văn bản quy
định chức năng nhiệm vụ của Tổng cục 2 sau này phải cương quyết xoá bỏ những
nội dung tương tự sau đây:
a) Lực lượng tình báo Việt Nam là một trong những lực lượng trọng yếu, tin cậy của Đảng và Nhà nước, đặt dưới sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của đảng CSVN, sự thống lĩnh của Chủ tịch Nước, sự quản lý thống nhất của Chính phủ (Điều 2 - Chương 1 của Pháp lệnh Tình báo)
. b) Đối tượng và mục tiêu của lực lượng tình báo thuộc Bộ Quốc phòng là những nơi có tin tức, tài liệu liên quan đến nước CHXHCNVN.... (Điều 11- Chương 2 Nghi định 96/CP).
c) Tổng cục Tình báo thuộc Bộ Quốc phòng trình lên thường vụ Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương Đảng nhiệm vụ và kế hoạch trọng yếu dài hạn và hàng năm của công tác tình báo chiến lược (Điều 11- Chương 2 Nghị định 96/CP)
3- Thanh lọc về nhân sự đối với Tổng cục 2
4- Đổi mới triệt để công tác nghiên cứu lý luận chính tri-xã hội nhằm có được nhãn quan chính trị mới, phù hợp với thực tiễn và xu thế thời đại. Tổ chức trưng cầu dân ý về vấn đề đối ngoại, đặc biệt là về mối bang giao Việt Nam - Trung Hoa và Việt Nam - Hoa Kỳ.
Hà Nội ngày 19 tháng 8 năm 2004
Nguyễn Thanh Giang
Số nhà 6- Khu tập thể Địa Vật lý Máy bay
Trung Văn - Từ Liêm - Hà Nội
Điện thoại : 5 534370