Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

Những người bình thường nghĩ gì về vụ án Tổng cục 2

Bắc Hà

Không hiểu tôi có duyên nợ gì với ông Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang mà lần này là lần thứ hai, sau khi đọc xong bài viết của ông "Về Vụ án siêu nghiêm trọng liên quan đến Tổng cục 2” là tôi lại cảm thấy bứt rứt, không thể không viết ra những điều suy nghĩ của mình, dĩ nhiên là tôi không biết được nhiều việc tường tận như ông và đầu óc nhận xét phân tích của tôi cũng không thể so sánh với ông, nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với ông là bất cứ một người Việt Nam nào mang trong mình dòng máu Lạc Hồng, nếu có đôi chút hiểu biết và quan tâm đến tình hình đất nước thì đều không thể làm ngơ trước những trước những sự việc nghiêm trọng như thế này.

Tôi vốn là một độc giả hàng ngày của Mạng Ý Kiến, thú thực là khi tôi đọc được bức thư góp ý với Đảng cộng sản Việt Nam(CSVN) của ông Đại tướng Võ Nguyên Giáp tôi thấy thật bất ngờ, nhưng đến bức thư ngày 17-6-2004 của ông Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh được công bố thì tôi hoàn toàn sửng sốt, sửng sốt đến kinh ngạc về những vấn đề được phanh phui đã diễn ra trong nội bộ Đảng cộng sản CSVN. Thật khó có thể tưởng tượng sự thật lại khủng khiếp và đen tối đến như vậy!

Theo thói quen cần phải trấn tĩnh lại trước những điều bất ngờ tôi đã tự hỏi: "Liệu các ông ấy có bịa ra chuyện để vu cáo người khác không nhỉ?” Và tôi đã tự trả lời được ngay là :”Không thể!” bởi mấy lí do sau:

Thứ nhất: hai ông ấy đã đặt vấn đề với Đảng của mình một cách rất đường hoàng và rất có ý thức tổ chức. Riêng vị Đại tướng lại ở vị thế của người đã bị vu cáo từ trước, nay lên tiếng để bảo vệ thanh danh của mình.

Thứ hai: Vì sao người ta lại hoảng sợ trước bức thư của ông Nguyễn Nam Khánh đến mức đã cho công an thừa hành khám xét lục lọi nhà ông Lê Hồng Hà để tìm bức thư đó? Phải chăng họ sợ sự thật bị vỡ lở và sự thật đó lại ràng buộc trách nhiệm đến rất nhiều người?

Thứ ba: Sau khi bức thư của ông Nguyễn Nam Khánh được công bố lại có hàng loạt các bức thư khác xuất hiện cùng một nội dung bức xúc và đồng tình mà danh tính của họ thì ai cũng biết, đó là các đại công thần của chế độ, các cựu chiến binh,các vị lão thành cách mạng.

Và cuối cùng lí do thuyết phục tôi hơn cả là sự im lặng, sự im lặng của những cá nhân bị buộc tội cũng như sự im lặng của bộ máy lãnh đạo Đảng CSVN nhiều năm nay trước những sự kiện tầy trời này!

Qua những tài liệu nêu trên, sau khi đọc và suy ngẫm,bản thân tôi thấy được một số vấn đề xin cứ mạnh dạn nêu ra như sau:

Trước hết, từ những sự việc được phanh phui tôi thấy cơ chế tổ chức và hoạt động của Đảng CSVN nó cứ hao hao như tổ chức và hoạt động của thế giới ngầm (Mafia), bởi vì trong khi Đảng tự nhận và giành độc quyền lãnh đạo cả đất nước và dân tộc thì tổ chức và hoạt động của họ lại có quá ít tính công khai trước nhân dân thậm chí nhiều thông tin còn bị bưng bít đối với cả đảng viên của họ và chế độ mà họ dựng lên để cai trị nhân dân lại là hiện thân của chế độ phong kiến, trong đó có đầy đủ cả Thiên tử lẫn bá quan.Với tính chất như vậy Đảng CSVN đã lặp lại một cách thật "mẫu mực” những thành tích của các đảng đàn anh của mình trong quá khứ như Đảng cộng sản Liên Xô với tên tuổi nhà độc tài khét tiếng Stalin và kẻ thừa hành Bêria- đao phủ của những đồng chí trung thực nhưng bất đồng chính kiến, rồi Đảng cộng sản Trung quốc với Hoàng đế Mao Trạch Đông và phong trào tạo phản trong cuộc Đại cách mạng văn hoá đã bức hại chính những đồng chí của mình như Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình v.v...

Các thế lực Mafia đối đầu thường tuyên chiến với nhau công khai bằng máu để tranh giành quyền lực chi phối lợi nhuận, nó nổi bật về sự tàn ác đẫm máu nhưng đôi khi trong sách báo hoặc phim ảnh còn có chút gì đó hơi hướng "quân tử”. Còn trong cuộc tranh giành quyền lực nội bộ của các Đảng cộng sản ta thấy ngoài sự khốc liệt diệt trừ lẫn nhau,nó đã toát lên sự đểu cáng, hèn hạ, không từ bất kì thủ đoạn nào với chính những người bạn, người đồng chí cùng chung một chiến hào với mình.

Có rất nhiều nhà nghiên cứu và phân tích đã vạch ra rằng những năm cuối này Đảng CSVN có những thay đổi, những thay đổi đó giống như sự thay đổi màu sắc của một số loài sinh vật để thích nghi với sự thay đổi hoàn cảnh bên ngoài và để tự bảo vệ mình. Nhưng rõ ràng đó chỉ là cái vỏ, còn thực chất thì có thể nói rằng hiện tại hai từ "Cộng sản” không còn phù hợp với Đảng nữa. Về mặt lí luận thì Đảng đã nhặt nhạnh lai ghép một cách rất ”cải lương”,đã im lặng từng bước ít đề cập dần đến chỗ quên hẳn "học thuyết đấu tranh giai cấp”, lờ đi cụm từ "chuyên chính vô sản” và đến nay khi rất nhiều Đảng cộng sản có tiếng tăm trên thế giới đã tuyên bố chính thức từ bỏ học thuyết Mac-Lênin thì Đảng CSVN cũng im lặng mà thay thế cụm từ đó bằng tập hợp từ "Tư tưởng Hồ Chí Minh” cho đỡ chướng! Còn về mặt kinh tế thì ai ai cũng rõ: Đảng đang thực thi nền kinh tế thị trường thuộc phạm trù chủ nghĩa tư bản, đồng thời lờ đi nền tảng "sở hữu toàn dân” để công nhận tư hữu tài sản đất đai nhằm hợp pháp hoá sự giàu có nhanh chóng của tầng lớp lãnh đạo có chức có quyền mà người ta thường gọi họ dưới cái tên "Tư sản đỏ”. Với quyền lực trong tay, họ đã vơ vét về cho cá nhân và gia đình họ những tài sản kếch sù và đã trở thành những triệu triệu phú trong thời gian rất ngắn. Khi nhân dân đòi hỏi những tài sản bất minh đó phải được công khai thì họ sợ, nói năng qua quít rồi cứ im lìm "giả vờ quên”! Với thực tại như vậy rõ ràng Đảng CSVN đang ở trong tình trạng khủng hoảng cả về lí luận lẫn thực tiễn, họ đang ở trong một trạng thái rất bùng nhùng, làm gì cũng chắp nhặt, vá víu, và như đã có lần tôi trích dẫn nhận xét thiên tài của ông Lênin-lãnh tụ số một phong trào cộng sản thế giới trong”Lênin toàn tập”: "Không có lí luận thì xu hướng cách mạng mất quyền tồn tại và sớm hay muộn nhất định sẽ rơi vào tình trạng phá sản về chính trị” thì tình trạng hiện tại của Đảng CSVN là một ví dụ thật điển hình. Vụ án chính trị siêu nghiêm trọng Tổng cục 2 và các vấn đề liên quan có thể coi là hồi chuông cáo chung cho "uy tín” của Đảng CSVN cũng như niềm tin vốn đang leo lét như ngọn đèn trước gió của quần chúng đối với Đảng và thực sự đã dẫn đến cuộc khủng hoảng toàn diện của Đảng. Hiện thực phân hoá và tan rã Đảng đang đến rất gần. Nói như vậy nhưng tôi lại thấy rất khâm phục một bộ phận đảng viên của Đảng, những người rất thức thời đã nhìn rõ sự thật, đã và đang thẳng thắn lên tiếng. Số những người ấy càng ngày càng nhiều. Họ đã nhận ra những điều không thể chấp nhận được của Đảng CSVN. Họ thực sự quan tâm lo lắng đến tình hình của nhân dân, đến vận mệnh của đất nước. Rất nhiều điều họ nghĩ và họ muốn làm phù hợp với nguyện vọng của đại đa số nhân dân. Tôi tin rằng từ bộ phận cấp tiến đó sẽ dẫn tới việc phân hoá của Đảng CSVN, nhưng nếu có vượt lên được và thoát ra khỏi cuộc khủng hoảng này thì Đảng của họ cũng không còn có thể lấy cái tên là Đảng CSVN được nữa.

Điều tôi muốn nói nữa là: về tầm cỡ mà nói thì vụ án Tổng cục 2 đã không còn bó hẹp trong phạm vi giải quyết mâu thuẫn giữa cá nhân ông tướng này với ông tướng kia mà nó là vấn đề của Quân đội, của Nhà nước và trước hết là của Đảng CSVN, nó là vấn đề sống còn, tồn tại hay tan rã của Đảng.Vì sao như vậy? Vì rằng việc thành lập Tổng cục 2 với những việc làm bậy bạ vô biên đã được ông đương kim Tổng bí thư Nông Đức Mạnh ký khi ông còn là Chủ tịch Quốc hội, và từ Pháp lệnh của Nhà nước đã dẫn đến chữ kí của ông nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt với Nghị định của Chính phủ và trên cả hai ông này là ông Tổng bí thư lúc đó-đương kim cố vấn của Đảng hiện nay - Đỗ Mười.Vì sao mà những vị chóp bu này lại bị thao túng đến mức làm ngơ kí vào văn bản? Chả lẽ các vị ấy lại có thể bị lừa? Không một ai có thể tin được như vậy.Thế thì bây giờ các vị có dám công khai chịu trách nhiệm trước Đảng, trước nhân dân không? Nghe ra cũng còn khó quá bởi vì cái vòi bạch tuộc của cái cơ chế mafia đã cuốn chồng chéo vào cổ các vị đến nỗi vấn đề tồn đọng hàng chục năm qua, được bàn giao qua các kì đại hội 7, 8, 9 và bây giờ sắp bước sang đại hội 10 của Đảng mà vẫn im như thóc! Chủ trương của Đảng có lẽ là cứ im cho "chìm xuồng” thôi!

Để tiếp tục những suy nghĩ của mình, tôi xin kể một câu chuyện như sau: Vào thế kỉ trước, ở những năm bắt đầu thời kì "mở cửa” của nước ta, một hôm tôi đọc được trên báo "Hà nội mới” một thiên phóng sự khá độc đáo nói về một cái chợ đặc biệt ở thủ đô Hà nội. Chợ đó họp có phiên và chỉ họp vào lúc 2-3 giờ sáng, khi mà trời đất vẫn còn tối tăm nhập nhoạng. Nó chính là cái chợ bán "phân bắc” ở đầu làng Cổ nhuế, giáp ranh với con đường cái dẫn lên đê sông Hồng (nay chắc đã thuộc quận Thăng Long nội thành). Những người trồng rau khắp nơi ven đô thường về đây để mua cái của quí ấy, làm cho rau tốt bời bời rồi đem về cung cấp cho thủ đô. Thời đó dân đã đã có hai câu thơ trào phúng rằng:

"Thanh niên Cổ Nhuế xin thề,
Chưa đầy hai sọt chưa về quê hương!”

Thật là hài hước, nhưng nó phản ánh một sự thật là thanh niên làng Cổ Nhuế với công cụ là chiếc xe đạp thồ cùng hai chiếc sọt được lót lá chuối hoặc ni-lon đã đi khắp nơi trong thành phố vào ban đêm để tầm thứ của quí ấy rồi đem về phiên chợ đêm bán cho những người trồng rau mà kiếm sống. Điều tôi muốn nói ở đây là tác giả thiên phóng sự đã kể về thủ đoạn của những người bán: họ kiếm đâu không rõ, những loại đất đồi có cái màu vàng quạch hệt như màu của thứ của quí rồi đem trộn lẫn cho tăng thêm cân, kiếm thêm lời. Trong cái không gian nhập nhoạng ấy, dù là có đốt đèn đốt đuốc họp chợ thì người mua cũng khó phân biệt của tốt của xấu và tình thực vì chút lời mà bất kì ai bán phân cũng đều biết rất rõ ngón nghề này! Tôi và một số anh chị em trong cơ quan đọc xong thiên phóng sự đều ôm bụng cười bò. Chúng tôi đã tán dóc với nhau khá nhiều về đề tài này, đại loại như: tác giả phóng sự đã sử dụng một tính từ không thể thay thế được đó là từ "đểu”- "phân đểu”! , "đểu” chứ không phải là "giả” vì ví như tiền giả là thứ không phải là thật và thực tế không dùng được, còn "phân đểu” thì vẫn là phân và vẫn có giá trị sử dụng. Có bạn còn thêm: ở ta bây giờ đến phân còn có phân "đểu” thì thật hết chỗ nói, rồi ra không biết còn những thứ gì có thể "đểu” được nữa đây? Cười nhưng thật là chua xót, vì cuộc sống quá khốn khó mà con người phải sinh ra những thủ đoạn như vậy. Tôi cứ tưởng lời tán dóc theo gió mà bay chẳng có nghĩa lí gì, thế mà qua hàng chục năm của thời kinh tế mở cửa,ngẫm lại khái niệm "đểu” này đã được nhân lên ở một tầm vóc mới. Này nhé: trong ngành y tế xuất hiện các thầy thuốc "đểu”, sau khi khám bệnh, kê đơn chỉ định buộc bệnh nhân phải mua thuốc ở đâu để chia chát với cánh đầu cơ thuốc tây. Trong ngành giáo dục nảy nòi các thầy giáo "đểu”. Để kiếm lời thì dạy chính láo quáo, chỉ lo thúc ép học trò phải học thêm, theo mình phụ đạo thì mới được lên lớp. Hãi hùng hơn là xuất hiện việc mua bán đủ các loại bằng "đểu” từ đó sinh ra các ông kĩ sư "đểu”, tiến sĩ "đểu”, thậm chí khoa học gia "đểu”. Trong ngành văn hoá nghệ thuật, báo chí đã phát hiện và phanh phui ra các thi sĩ "đểu”- ăn cắp thơ và các nhạc sĩ "đểu” - ăn cắp nhạc! Thôi thì phải cố mà hiểu và cứ việc đổ lỗi cho kinh tế thị trường của tư bản nó sinh ra nhiều cái xấu xa như người ta vẫn tuyên truyền, nhưng thử hỏi ở các nước tư bản có nền kinh tế thị trường 100% "o-ri-gin” bói đâu ra được những thứ đó? Trong khi đó ở ta hết sức tán dương cho nền kinh tế lai ghép thị trường "định hướng xã hội chủ nghĩa” thì lại sinh ra đủ thứ méo mó què quặt trong xã hội, kinh dị như di chứng chất độc màu da cam! Cứ tưởng như thế là đã hết, song xin mọi người hãy hết sức trấn tĩnh lắng nghe tôi nói ra một điều mà chẳng có nơi nào trên trái đất này có được : Vâng, trong lĩnh vực chính trị ở nước ta còn có cả Uỷ viên bộ chính trị "đểu”, Đại tướng "đểu” và Chủ tịch nước "đểu” nữa đấy! Phải chăng do thế mà dẫn đến cái gì trên đất nước này cũng sẽ có thể "đểu” được? Vì sao một người bình thường như tôi lại dám to gan lớn mật mà nói ra điều phạm thượng đến như vậy? Vâng tôi đã nói ra nhưng chỉ là hoàn toàn nhắc lại cáo buộc của những người có tư cách và trách nhiệm của Đảng CSVN. Họ đã vạch tội ông nguyên chủ tịch nước Lê Đức Anh là ông đã giả mạo đảng viên và luồn lách leo lên đến các chức vụ trên rồi quay ra thâu tóm quyền lực cấu kết phe đảng và thanh trừng những người mà ông ta không ưa thích.Họ có bằng chứng, nhân chứng hẳn hoi, thế mà đã qua hàng chục năm với mấy kì đại hội đảng ông vẫn cứ im re, Đảng cũng im re, thế thì làm sao dân thường chúng tôi biết được thực hư? thật giả? Người ta thường nói im lặng có nghĩa là đồng ý, vậy nên xin lỗi ông,chúng tôi khó có thể hiểu về ông khác được? Nếu ông là người hoàn toàn tử tế và sạch sẽ, không phải là cai phu đồn điền cao su độc ác, không phải là tay chân Phòng nhì mật thám Pháp trước đây,mong ông hãy lên tiếng ngay cho để bảo vệ thanh danh của ông và giúp Đảng trừng trị ngay những kẻ vu cáo ông. Chúng tôi vô cùng bức xúc mong ông lên tiếng vì đây không còn đơn thuần chỉ là vấn đề thanh danh cá nhân ông mà còn là thanh danh của Đảng CSVN, của Quân đội NDVN và đặc biệt là của nhà nước CHXHCN Việt Nam trên trường quốc tế!

Sau hết tôi nghĩ đối với việc này,chịu trách nhiệm chính phải là những người lãnh đạo của Đảng CSVN qua các kì đại hội. Họ không thể không trả lời trước hai triệu đảng viên của họ, cũng không thể im lặng làm ngơ trốn tránh trách nhiệm trước nhân dân vì họ luôn tự nhận mình là những người lãnh đạo đất nước và dân tộc cơ mà? Nếu như họ không lên tiếng trước vết nhơ và nỗi nhục này thì tự họ đã dập tắt vĩnh viễn niềm tin của nhân dân vào Đảng. Đảng bây giờ cũng giống như một cơ thể đang mắc bạo bệnh đã được xác định,cần nhanh chóng kịp thời và kiên quyết cắt bỏ những ung nhọt, bằng không thì sự tan rã đã là cầm chắc.

11-09-2004