Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

Trở về trang chính

Bức Thư Ngỏ của thương binh Trần Công Lý



Kính gửi:
- Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam.
- Tổng bí thư Nông Đức Mạnh.
- Bộ Chính trị và ban Bí thư.
- Ban kiểm tra Trung ương Đảng.
- Ban bảo vệ Chính trị nội bộ Trung ương Đảng.
- Ông Bộ trưởng Bộ Tư pháp.
- Ông Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao.
- Ông Chánh án Toà án tối cao.
Chúng tôi là những thương binh và thân nhân của những thương binh, liệt sĩ đã đổ máu trong bốn cuộc chiến tranh mà đất nước phải gánh chịu trong vòng gần 60 năm qua.

Dù không có thông tin và phải dành gần hết thời giờ hàng ngày cho việc mưu sinh đầy khó khăn, nhưng rồi chúng tôi cũng được biết một sự thật động trời: đó là vụ án chính trị siêu nghiêm trọng mà Đại tướng Võ Nguyên Giáp, thượng tướng Nam Khánh và nhiều tướng tá, nhân sĩ khác gọi là : “Vụ án Tổng cục II” hoặc “Vụ T4”.

Thưa các cấp lãnh đạo;

Là những công dân lương thiện, tin vào sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng và nhà nước, nay chúng tôi thấy hoang mang sợ hãi; cứ tưởng như trong chiêm bao - rất mong rằng mình đã đọc nhầm, nghe nhầm!

Nhưng nhầm sao được – Khi các văn bản kia có đầy đủ họ tên, chức vụ và địa chỉ đáng tin cậy của người gửi – cũng như tên, chức danh rõ ràng của nơi nhận ?

Chả nhẽ Đại tướng Giáp, Thượng tướng Khánh và nhiều vị khác là những công thần của đất nước này, từng được cả kẻ thù kính nể, lại là những người hồ đồ, nhìn nhầm, nói lẫn ?

Vậy nếu vụ này là có thật (mà chắc là có thật), thì chả nhẽ các vị lãnh đạo ở các cấp cao nhất của Đảng, nhà nước và quân đội, đã hoặc đang đứng đầu những tổ chức quyết định đến vận mệnh của quốc gia kia (xin không nêu lại tên); lại là những con người có nhân cách tồi tệ, hành xử phạm pháp đến như vậy ư ?

Thì cứ cho rằng họ chỉ là những cá nhân xảo quyệt, thoái hoá biến chất, chui sâu, leo cao. Vậy thì còn hàng vạn cán bộ Đảng viên chân chính; bầu ra hàng trăm uỷ viên BCH Trung ương gương mầu, hàng chục uỷ viên Bộ chính trị sáng suốt; qua ngần ấy nhiệm kì đại hội nghiêm túc; có một guồng máy to lớn đầy đủ các ban ngành chặt chẽ, có điều lệ và các nguyên tắc lãnh đạo đúng đắn; được các nghị quyết soi sáng dẫn dắt; tiêu tốn cơ man nào là tiền của của nhân dân – Đã làm được những gì ? Phải chịu trách nhiệm gì trong vụ án nghiêm trọng này ???

Chúng tôi thật sự hoang mang hoảng sợ là vì những nhẽ đó !

Chúng tôi cần có lòng tin để thống nhất hành động trong công cuộc đổi mới đất nước, thì lòng tin đó bây giờ cần phải đặt vào đâu ? Ai, tổ chức nào biết quan tâm lắng nghe nguyện vọng của chúng tôi, để thật sự cải thiện tình hình ? Hãy chỉ cho chúng tôi những tiêu chuẩn nào để có thể phân định được đâu là địch, còn đâu là ta ? Làm đến chủ tịch nước mà cầm đầu, giật dây, dung túng cho một tổ chức tình báo quan trọng bậc nhất của quốc gia, bịa đặt thông tin giả để hại anh em nội bộ, thậm chí đem bán cả kế hoạch phòng thủ bầu trời cho nước ngoài, thì phải gọi là chủ tịch gì ? Với những người như thế mà có những người chủ trương chỉ xét xử nội bộ, thì cái nội bộ ấy là nội bộ của ai ???

Tóm lại, chúng tôi cần và phải được biết toàn bộ sự thật của vụ án này. Vì an hay nguy của đất nước là an nguy của tất cả mọi người dân chúng tôi - chứ không phải của riêng Bộ Chính trị.

Chúng tôi cần những việc làm cụ thể, thiết thực, giúp chúng tôi vượt qua đói nghèo, lạc hậu. Chúng tôi muốn Đảng và những người lãnh đạo phải lành mạnh, quang minh chính đại, thực sự vì nước, vì dân; Chứ không cần những khẩu hiệu, những lời nói suông, hứa hẹn suông, nói một đường làm một nẻo.

Đảng đã chủ trương đúng rằng: “Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”. Vậy mà với một vụ án tày đình đến như thế - Một nhóm người có vai trò quyết định trong Bộ chính trị lại chủ trương giấu diếm sự thật với cả Ban chấp hành Trung ương (là tổ chức đã bầu ra BCT, và BCT phải có trách nhiệm báo cáo nó); Thì có phải là các vị này định dùng khẩu hiệu nói trên để giễu cợt, nhạo báng dân chúng tôi không ? Thật là khinh miệt chúng tôi quá lắm !

Xin những ai bị danh lợi làm cho loá mắt, đã nhẫn tâm quay lưng lại với nhân dân, cần phải hiểu rằng: Miếng cơm manh áo hàng ngày các vị dùng là do dân chúng tôi đóng góp; Các vị tiêu vặt cả ngàn đô-la như không, là lấy từ bữa ăn sáng của con em chúng tôi; Hàng triệu đô-la các vị gửi ở ngân hàng nước ngoài, không trực tiếp thì gián tiếp móc từ túi của dân đen chúng tôi; Những người đang canh gác cho các vị ngon giấc, cũng đều là con em chúng tôi cả; Thậm chí dưới nền móng ngôi biệt thự các vị đang ngự kia, có thể còn có hài cốt liệt sĩ là đồng đội của chúng tôi đấy !. Xin các vị hãy suy xét cho cẩn trọng !. Gieo gì thì phải gặt nấy - là chân lý bất biến của muôn đời. Hậu quả có thể thấy nhãn tiền, cũng có thể đến tận đời con cháu. Việc mộ ông Lê Đức Thọ bị ai đó đổ cứt lên mấy lần, phải bí mật đào đi chôn giấu ở chỗ khác – chắc các vị biết cả, chả nhẽ không nói lên được điều gì ư ?

Chúng tôi là những thường dân lương thiện, làm gì cũng phải có lề lối, phép tắc; Chứ không như ai đó quen dùng những thủ đoạn bỉ ổi, hèn mạt để vu oan, đánh lén, hại đến cả đồng chí, đồng đội của mình. Vì thế mà chúng tôi chân thành cùng nhau viết lá thư ngỏ này gửi đến các cấp lãnh đạo của Đảng, với hy vọng các vị lấy lại được công tâm mà làm cho rõ trắng đen, phải trái của vụ án tồi tệ nhất lịch sử này; Rồi công bố sự thật cho bàn dân thiên hạ biết; Xét xử đúng người đúng tội, không được bỏ sót một ai. Có thế thì may chăng lòng tin của dân chúng và kỷ cương phép nước mới được vãn hồi. Dân chúng tôi mới có thể sinh sống yên ổn được.

Còn nếu vì bất cứ lý do gì mà bao che tội phạm, xử lý nội bộ rồi ỉm đi – thì đấy là những người đã cố ý phá vỡ khối đoàn kết toàn dân, làm tan rã chút hy vọng còn sót lại của dân chúng. Hậu quả xấu của nó chưa thể lường hết được đâu. Đúng như thượng tướng Nam Khánh nói: “Không ai có thể che giấu và bịt kín được sự thật, sự thật sẽ tự mở đường mà đi”.

Chúng tôi cũng cho rằng: Không ai cầm quyền mà có bụng Bồ-tát, tự đem dân chủ đến cho chúng tôi đâu. Muốn có dân chủ, chúng tôi phải hiểu rõ nó, và phải biết cách giành lấy.

Xin những ai còn có công tâm, còn biết xót thương nòi giống, còn nghĩ đến chúng tôi – xin hãy giúp chúng tôi giành lấy dân chủ bằng con đường hợp pháp và hoà bình. Vì cái giá của sự đổ vỡ mà con đường bạo lực đem lại chúng tôi đã biết và chịu đựng quá đủ rồi !

Sự thật phải được đem ra soi dưới ánh sáng mặt trời công lý. Dân chủ và tự do là khát vọng chính đáng của con người. Chỉ có kiên trì con đường dân chủ thật sự mới hy vọng chữa lành dần những căn bệnh trầm kha mà xã hội đang mắc phải. Người Việt Nam ta không phải là một nòi giống hèn kém, khiếp nhược, phải được hưởng quyền tự do dân chủ ấy.

Chúng tôi biết ơn những ai đã bớt chút thời giờ đọc lá thư này, và cảm thông với nguyện vọng của chúng tôi, cùng chúng tôi phấn đấu cho một ngày mai tốt đẹp hơn.

Hà Tây ngày 11/10/2004.

Ký tên : Trần Công-Lý.
Thay mặt cho những công dân là thương bệnh binh của các cuộc chiến tranh mà dân tộc đã phải chịu đựng trong gần 60 năm qua.

Trở về trang chính