Trở về trang chính
|
||||||||
Trần Mạnh Hảo Bản góp ý lần thứ 7 của nhà văn Trần Mạnh Hảo với Đại Hội Đảng CSVN lần thứ X Hoan hô tinh thần nhận thức lại của Giáo sư Nguyễn Đức Bình: Đảng Cộng sản Việt Nam đã gây tổn thất lớn cho Dân tộc Việt Nam. Trước hết, xin cám ơn Giáo sư (GS.) Nguyễn Đức Bình, đã cung cấp cho chúng tôi một mệnh đề dùng làm đầu bài viết, nghe có vẻ khá dân chủ, khá đa nguyên, mang hơi hướng tự do mà suốt cuộc đời, chúng tôi khao khát như ruộng hạn mong mưa, mà mưa hình như đang bắt đầu khởi động bằng chớp loé thời cuộc phía chân trời!? Chúng tôi rất vinh dự được trao đổi cùng GS. Nguyễn Đức Bình, nhà lý luận chính trị hàng đầu của đảng cộng sản Việt Nam, người vừa cho in một bài báo dài, trong mục “Ý kiến về dự thảo báo cáo chính trị trình đại hội X của đảng”, trên báo Nhân Dân số ra ngày 23-02-2006, với tiêu đề như sau: “Xây dựng đảng ta thật vững mạnh”. Chúng tôi, muốn thông qua sự tranh biện với GS. Bình, để gián tiếp góp ý với “Bản dự thảo báo cáo chính trị đại hội X”, mặc dù sự góp ý này đã sang tới kỳ bảy! Chúng tôi xin trích nguyên văn lời GS. Bình, như sau: “Trong lịch sử, đảng ta cũng có thời kỳ thiếu độc lập tự chủ, thiếu sáng tạo, sa vào chủ nghĩa giáo điều, rập khuôn, gây tổn thất lớn”…Căn cứ vào câu văn trên, ta thấy GS. Bình đã nhìn nhận phần nào sự thật, dũng cảm nhận ra tội lỗi hết sức to lớn của đảng cộng sản đã phạm phải với dân tộc Việt Nam, tuy ông vẫn còn che chắn cho đảng của mình; vả lại, với vai trò từng là nhân vật chóp bu trong đảng, lý thuyết gia bậc thầy của đảng, từng đào tạo ra Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Khoa Điềm…ta cũng cần thông cảm với GS.Bình trước bao nhiêu cái khó của ông! Thực ra, tự trong lòng ông thừa biết, Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) của mình nói chung, từng có nhiều lúc đồng nghĩa với cái dối trá, ác độc, xấu xa (nghĩa là Đảng trái ngược hoàn toàn với khái niệm chân, thiện mỹ) Nhận thức của ông về tội lỗi của đảng cộng sản Việt Nam đã gần với nhận thức của chúng tôi, chỉ cần bỏ đi mấy từ che chắn có vẻ rất hình thức này của ông: “Cũng có thời kỳ”, ta có một lời lên án đảng cộng sản Việt Nam của chính GS. Nguyễn Đức Bình, như sau: “Trong lịch sử, Đảng ta thiếu độc lập tự chủ, thiếu sáng tạo, sa vào chủ nghĩa giáo điều, rập khuôn, “gây tổn thất lớn”. Chính ở nơi này, nơi nhận thức lại, nơi lương tri thức tỉnh của GS. Nguyễn Đức Bình, một người CS chóp bu, đang được mang tiếng là bảo thủ, là cùng cánh với hai ông trùm Lê Đức Anh, Đỗ Mười, lại dám nói toẹt ra trên báo Nhân Dân, tố cáo ĐCSVN gây tổn thất lớn cho dân tộc Việt Nam; thì đây, quả là một tín hiệu rất đáng mừng! Theo ý GS. Nguyễn Đức Bình, chúng tôi xin chép ra đây những tổn thất lớn mà ĐCSVN đã gây ra cho dân tộc ta từ năm 1930, đặng tới bài thứ hai tiếp theo, chúng tôi còn dễ dàng tranh luận: Tổn thất lớn một: Là khẩu hiệu hành động của đảng từ năm 1930: “Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc, trốc tận rễ”. Đây là nhiệm vụ lớn nhất: đầu tiên và cuối cùng - Đảng ta sinh ra là cốt để diệt trí thức! Mà diệt trí thức, nghĩa là bắn vào thành phần tốt nhất, ưu tú nhất của dân tộc và loài người! Diệt trí thức, nghĩa là lúc nào ĐCSVN cũng phải họp nhau để hô các khẩu hiệu “dễ thương” như sau:
Tổn thất lớn hai: Đảng áp dụng học thuyết Marx - Lenin - Mao Trạch Đông diệt tư hữu, tức xoá cá nhân, xóa con người, xóa quá khứ, xóa lịch sử, xoá khái niệm quốc gia, xoá “tính người chung chung”, xóa các mối quan hệ người với người truyền thống, chủ trương làm cải cách ruộng đất như một thảm hoạ diệt chủng. Tổn thất lớn ba: Đảng chủ trương cực kỳ tả khuynh, manh động, đẩy hàng vạn nông dân vào họng súng lưỡi lê quân Pháp, khiến hàng chục nghìn người bị giết trong phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh 1930-1931 và Khởi Nghĩa Nam Kỳ 1941. Tổn thất lớn bốn: Đảng chủ trương độc quyền chân lý, độc quyền yêu nước, độc quyền chống Pháp nên xóa hẳn sự đoàn kết quốc gia, bằng cách diệt sạch các đảng khác, diệt ngay cả những người cộng sản đệ tứ, diệt cả giáo chủ Huỳnh Phú Sổ của Hòa Hảo, diệt bất cứ ai bị nghi ngờ có vấn đề về tư tưởng… Tổn thất lớn năm: Đảng xóa bỏ nền kinh tế trên đất Bắc 1954 -1986 bằng cách cấm các thành phần kinh tế Tư Nhân kinh doanh, tịch thu nhà cửa, tài sản (công cụ sản xuất, tư liệu sản xuất ) của các nhà tư sản công, thương ngiệp tư bản tư doanh, khiến đời sống nhân dân lâm vào đường cùng khổ vô tận; vì kinh tế quốc doanh chính là mô hình phản kinh tế! Tổn thất lớn sáu: Đảng đánh trí thức văn nghệ sĩ trong vụ án man rợ nhân văn giai phẩm: tuyệt đối cấm tự do tư tưởng, tự do sáng tác, tự do báo chí. Tổn thất lớn bẩy: Đảng tịch thu đất đai của toàn dân, tịch thu sạch ruộng đất nông nghiệp của nông dân để đưa vào tay tên đại địa chủ là ĐCSVN bằng một danh xưng nghe rất dối trá, rằng: đất đai là sở hữu toàn dân! Làm gì có khái niệm sở hữu toàn dân: ruộng đất của toàn dân, nhà ở thì của mình nhưng nền nhà lại của toàn dân? Giống như con người của anh là chỉ của anh từ mắt cá chân lên tới đầu, còn dưới mắt cá chân trở xuống, tức bàn chân của anh là của toàn dân!? May mà đảng chưa đưa đất nước lên cộng sản chủ nghĩa, nơi tư hữu, sở hữu, cái riêng, tức chữ “của” bị tiêu diệt sạch; tất cả chỉ còn khái niệm toàn dân: tình yêu toàn dân, vợ toàn dân, chồng toàn dân, con toàn dân, ngủ toàn dân, tư duy toàn dân, nằm mơ toàn dân, ăn toàn dân, bài tiết toàn dân, giải quyết sinh lý tòan dân, cực khoái toàn dân, đánh ghen toàn dân, sống toàn dân, chết toàn dân, động kinh toàn dân… Đảng sở hữu toàn dân - Toàn dân là con của Đảng! Đảng cướp sạch đất đai của nhân dân đưa vào trại tập trung có tên là Hợp Tác Xã nông nghiệp 1958-1986, khiến nông thôn Việt Nam từ mấy nghìn năm chưa bao giờ lại đói khổ như thế! Tổn thất lớn thứ tám: Đảng trong tết Mậu Thân ở Huế đã bắt oan nhiều nghìn người dân vô tội mang lên rừng thủ tiêu: đây là hành vi diệt chủng! Tổn thất lớn thứ chín: Đảng sau khi chiếm miền Nam, bắt đầu một chiến dịch Đánh Tư Sản, tịch thu tất cả tài sản, công xưởng, nhà cửa, máy móc, tàu bè, tước đoạt tất cả tư liệu sản xuất và công cụ sản xuất, xóa bỏ quan hệ sản xuất tiến bộ kinh tế thị trường định hướng dân giàu nước mạnh rất ưu việt của nền kinh tế tư bản tư nhân miền Nam, như một đại thảm họa, khiến toàn dân bước vào đêm trường nghèo đói. Tổn thất lớn thứ mười: Sau “chiến thắng” 1975, Đảng xóa bỏ chính sách đại đoàn kết, ném đi tinh thần bao dung, từ bi hỉ xả của dân tộc mà áp dụng chính sách đại trả thù: bắt bỏ tù cả triệu người miền Nam từng tham chiến hoặc tham gia chính quyền cũ, gây mối hận thù ngút trời, tình tự dân tộc trăm năm khó lòng hàn gắn. Tổn thất lớn thứ mười một: Sau năm 1975, Đảng dồn nhân dân miền Nam vào đường cùng, bắt dân thành thị đi kinh tế mới, xuất khẩu lậu nhân dân vượt biên lấy vàng tư túi, đẩy hàng triệu con dân Việt xuống biển làm mồi cho cá mập, gây thảm họa thuyền nhân kinh hoàng thế giới cuối thế kỷ XX. Tổn thất lớn thứ mười hai: Do chính sách hai mặt với Trung Quốc, Đảng đưa cả dân tộc đi vào con đường phiêu lưu mới chống Tàu, liên minh toàn diện với Nga, khiến Tàu trả đũa bằng cách xúi bọn đao phủ tay sai Bắc Kinh là giặc đỏ Pol Pot đánh vào biên giới Tây Nam, kéo theo cuộc chiến tranh Biên Giới Tây Nam vô cùng đau khổ cho dân tộc. Đảng chủ quan, sai lầm về chiến lược, đưa quân chiếm Căm phu chia, bị toàn thế giới cấm vận, dân ăn bo bo sống cầm hơi. Mỹ ủng hộ Sihanouk & Pol Pot (1) với sự che chở, nuôi dưỡng toàn diện của Bắc Kinh nhằm đánh bại thói kiêu binh của Việt Nam; sau năm 1975, Đảng huyênh hoang tuyên bố, rằng ngàn đời sau, không còn có kẻ xâm lược nào dám bén bảng đến Tổ Quốc ta, (vì ta vừa thắng Mỹ). Trung Quốc, anh hai CS “môi hở răng lạnh của chú em CS Việt Nam”, tức lộn ruột, liền dạy cho đảng một bài học nhớ đời. Sau cuộc chiến 30 năm “nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn”, Đảng lại vô trách nhiệm, vô lương tâm đưa cả một dân tộc đau thương nhất hoàn cầu vào hai cuộc chiến tranh rưỡi khác nhau: Chiến tranh với Sihanouk & Pol Pot ở Cambodia (Kampuchea), chiến tranh với Trung Quốc ở biên giới phía Bắc 1979; và cuộc chiến tranh ngoại giao với Mỹ và thế giới phương Tây, gây ra cái chết vô nghĩa của hàng triệu con em chúng ta trên khắp các chiến trường, gây tổn hại lớn lao đến kinh tế quốc dân, đưa dân từ bể khổ này đến bể khổ khác, chỉ vì chính sách làm tay sai cho Trung Cộng bao năm của Đảng, đến nỗi giờ phải biếu Hoàng Sa, biếu hàng nghìn km2 đất và biển cho Trung Quốc… Mà đến nay đảng vẫn còn chưa tởn, vẫn thì thụp, toan tính lại đưa cả dân tộc vào cuộc phiêu lưu mới (cưỡng duyên mới) với “kẻ thù truyền kiếp Trung Hoa” (chữ của đảng năm 1979) thì Đảng còn đầu óc sáng suốt nữa hay không? Tổn thất lớn thứ mười ba: Đảng "có công" biến cả một dân tộc anh hùng thành một dân tộc mang tính cáy, mang tính thỏ đế - Quan hệ giữa con người với con người là sự dối trá mang tính xã hội chủ nghĩa Đây, có lẽ là hậu quả tai hại nhất, bi thảm nhất của dân tộc ta dưới sự lãnh đạo mấy mươi năm của đảng: biến cả một dân tộc anh hùng ba lần đánh bại quân Nguyên (mà không hề có sự giúp đỡ tối thiểu dù là một hạt gạo hay mũi tên của ngoại bang như Liên Xô & Trung Quốc giúp đảng tối đa hàng chục tỷ đô-la đánh Pháp & Mỹ) giờ đây thành một dân tộc thỏ đế, nhát còn hơn cáy, sợ đảng dúm người, nên lấy sự dối trá làm vũ khí tồn tại! Một nghìn năm Tàu đô hộ ta vô cùng hà khắc, dã man, bạo ngược, nhưng không tiêu diệt được tinh thần bất khuất của nghìn vạn sỹ phu (kẻ sĩ ) Giao Chỉ; khiến hào kiệt, anh hùng khắp nơi liên tục tụ nghĩa nổi lên chống giặc, người này ngã xuống người khác xông lên cho tới lúc Đức Ngô Quyền giành được độc lập dân tộc năm 938! Một trăm năm Tây đô hộ nước ta, nghe nói cũng vô cùng hà khắc, dã man, bạo ngược, nhưng không tiêu diệt được sỹ phu (kẻ sỹ) dân tộc Việt, người anh hùng vẫn mọc lên như nấm quyết sống mái với kẻ thù, giành lại non sông! Từ năm 1954–2006, ĐCSVN đã có 52 năm cai trị miền Bắc, 31 năm cai trị miền Nam và cả nước, nghe các nhà sử học tính nhẩm, số người Việt Nam bị đảng bắt, bắn, giết, thủ tiêu, tù, giam lỏng, tù tại gia từ năm 1930 -2006 bằng hơn bốn trăm lần số người của 1100 năm thời Tàu và Pháp cai trị bắn giết, tù đầy cộng lại… ĐẢNG CSVN nắm quyền, giữ độc quyền lãnh đạo bằng biện pháp duy nhất: Đàn áp nhân dân bằng bạo lực cách mạng, bằng chuyên chính công an, tuyệt đối cấm dân không được thực thi quyền phản biện, quyền đối lập chính trị, quyền tranh luận với ĐCSVN mà phép biện chứng Marxism cho phép và khuyến khích; rằng: sống là phải có đối lập, có phản biện thì cuộc sống mới phát triển bình thường và mới có tiến hoá! Hậu quả của phương pháp cai trị bằng bắt bớ, hù dọa, bắt nạt nhân dân kiểu công an trị, với còng số tám và cấm tự do tư tưởng, cấm tự do báo chí, cấm lập đảng, cấm mít tinh biểu tình, cấm bày tỏ chính kiến, cấm tranh luận công khai, cấm …tất cả để độc quyền chân lý, đã đẩy cả dân tộc Việt Nam chìm trong biển sợ hãi, mất hết khả năng phản ứng trước cái xấu, cái ác, cái sai…Thành ra, dân tộc không còn kẻ sỹ, không còn anh hùng, trí thức, văn nghệ sĩ đều biến thành sứa, thành cáy, nhát hơn thỏ đế; thì dân tộc Việt ơi, Người từ một đất nước anh hùng nay bỗng trở thành một nước VIỆT–HÈN, NƯỚC VIỆT “run như run thần tử thấy long nhan” là vì sao vậy? Làm sao Đảng lại biến cả một dân tộc đã đánh giặc cả nghìn năm, oai phong trên lưng ngựa, nay bỗng như một con giun vĩ đại nằm im lìm cho đảng xéo, mất hết khả năng quằn quại rồi con giun Đại Việt ơi! Đấy chính là tổn thất lớn nhất mà Đảng gây nên cho dân tộc Việt Nam! Với một dân tộc bị tước mất ý chí quật cường do nạn nội xâm gây ra này, làm sao khi quân xâm lược phương Bắc tới, anh hùng hào kiệt xưa giờ bạc nhược như gà rù, rũ như dưa do bệnh sợ đảng mất hết hồn vía, liệu còn chút gan thỏ đế nào dám tuốt gươm xông ra? Trên đây là phần đáng biểu dương nơi GS. Bình, khi ông hầu như là vị quan chức chóp bu đầu tiên của Đảng dám công khai thừa nhận Đảng chính là sự tổn thất lớn của dân tộc Việt Nam. Vấn đề còn lại là dân tộc Việt Nam có dũng cảm cắt khối ung thư = tổn thất lớn = Đảng cộng sản trên cơ thể mình hay không? Hay vì dứt khoát phải thương cái sự tổn thất lớn kia mà tiếp tục nuôi dưỡng Khối ung thư = Đảng cộng sản trên thân mình dân tộc, để chết chìm cả đất nước? GS. BÌNH, trong tình cảm của mình, vẫn kêu gọi cả nước nên vì lý tưởng Bác Hồ vĩ đại, mà cứu khối ung thư = đảng cộng sản = tổn thất lớn ấy bằng bất cứ giá nào, dù phải hi sinh cả 83 triệu người dân Việt Nam, ông cũng cam lòng! Khi đã công nhận đảng chính là sự tổn thất lớn, là sự đau khổ lớn của dân tộc, chúng ta mới bàn tiếp tới những vấn đề quan yếu khác do GS. Bình đặt ra: đã đến lúc, tất cả phải được đặt lên bàn nghị sự: - Đảng CSVN có còn cần thiết cho dân tộc Việt Nam ta hay không? - Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là chân lý hay ngụy lý? - Kết nạp cả giai cấp tư bản vào đảng cộng sản là phá tan đảng hay làm đảng vững mạnh? - Đảng CSVN là đảng của giai cấp công nhân hay đảng của toàn dân? - Tư tưởng chính trị, nền tảng lý luận của đảng ta là nô lệ ngọai bang hay độc lập, tự chủ? - Tại sao nói đến chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa Marx-Lenin thì có rất nhiều người là đảng viên ngượng chín mặt? - Đảng và dân có thể dùng chung một khái niệm tự do không? Nhờ có bài viết này của GS. Bình, ta mới thấy, lần đầu tiên, một ông lý thuyết gia số 1 của cộng sản VN được coi là bảo thủ, đã công khai xin Đảng động lòng mà cởi trói cho biện chứng Marxism, cởi trói cho cả Marx–Engels; nghĩa là để cho toàn đảng toàn quân toàn dân được phép tranh luận, được bày tỏ chính kiến trái chiều như ông Nông Đức Mạnh vừa tuyên bố, như ông Phan Văn Khải và ông Nguyễn Phú Trọng cam kết sẽ lắng nghe những người bất đồng chính kiến! Chừng như đảng chưa kịp bàn bạc xem, khi cho phép tất cả mọi người nói xuôi, nói ngược như phép biện chứng Marxism xúi dại, thì hậu quả sau đó, đảng có bắt hay không bắt một mớ đối lập để răn đe, điều này đảng chưa dám nói chắc đâu đấy! |
||||||||
|