Trở
về trang chính |
||||||||
Trần Mạnh Hảo
Nhà văn Trần Mạnh Hảo lần thứ 11 góp ý với "Bản dự thảo báo cáo chính trị đại hội Đảng X Chúng ta thử hình dung, nếu anh, chị và tôi… (đại từ nhân xưng “tôi” chỉ cá nhân người viết, thường được TMH dùng từ “chúng tôi” thay thế cho nó khiêm tốn hơn, theo phép lịch sự của nghề cầm bút có từ thời trước năm 1945) …có một người cha ruột rất yêu thương chúng ta bằng cách riêng của ông mà ông cho là tuyệt đối đúng, không bao giờ quan tâm đến cách yêu thương này của ông có phù hợp với ý thích của ta hay không; như câu chuyện của anh N.X.H. bạn chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe về ông bố của anh, từng yêu vợ con bằng cách độc quyền chân lý sau đây (tên anh N.X.H. được đổi thành đại từ “chúng ta” cho có vẻ khái quát) Hồi bé, ông bố yêu con này của chúng ta dắt 3 đứa con ra thành phố. Chúng ta xin bố cho ăn kem. Anh thích que kem màu trắng, chị thích que kem màu xanh, còn tôi thích que kem màu tím; nhưng bố bảo, ăn kem phải ăn cây màu hồng mới cách mạng. Ba anh chị em ta được bố mua guốc để đi, thay vì đi chân đất nhà quê lắm. Chúng ta còn bé đều thích guốc có vẽ chim, vẽ hoa, nhưng bố bảo không được, guốc màu đen đẹp hơn. Ra đường phố, ta (Trẻ con không giải thích được vì sao cách mạng chỉ thích bên trái, điều trái, không bao giờ thích bên phải, điều phải?) Tất cả mọi sở thích của chúng ta và của mẹ, bố không bao giờ đồng ý, phải tuyệt đối theo ý bố, vì bố là chân lý, bố độc quyền cái đúng, cái tốt, cái đẹp. Mẹ chúng ta thích có chiếc áo dài màu trắng đi lễ chùa, bố bảo màu trắng không hợp, bắt mẹ mặc áo dài màu đen là màu mẹ chúa ghét. Ba chúng ta thích học tiếng Pháp, bố bắt phải học tiếng Nga. Mọi sở thích, mọi ý kiến riêng của bốn mẹ con trong nhà không bao giờ được phép thổ lộ vì bố đã ra một nguyên lý “duy nhất đúng-chỉ thực hiện, không bàn cãi ” trong nhà rằng: cấm có sở thích riêng, ý kiến riêng, vì ý bố là chân lý, là lẽ phải, là tuyệt tuyệt tuyệt vời vời vời rồi; nên bố bảo ăn cơm nhão tốt, ăn cá kho mặn tốt, ăn thịt lợn ram tốt, ăn ốc biêu luộc tốt là cả nhà suốt đời cứ phải ăn cơm nhão, ăn cá kho mặn chát, ăn thịt lợn ram, ăn ốc biêu luộc…và không ai biết ăn một thứ thức ăn nào khác ngoài các món độc phẩm trên. Từ mọi sinh hoạt, học hành, sách vở, ăn mặc, phát ngôn, suy nghĩ, hướng nghiệp, tình cảm, vui chơi đến màu sắc áo quần của bốn mẹ con nhất nhất chỉ được phép làm theo ý bố, do bố chọn lựa, ai làm khác ý bố là bố cho ăn roi hay đuổi ra khỏi nhà, cấm khẩu không cho ăn cơm. Khi anh hai (anh cả ) xin phép bố yêu một người bạn gái cùng trường đại học, bố cấm liền, bắt anh yêu và lấy con gái người bạn bố, tuy cô này xấu như ma lem nhưng là đảng viên cộng sản; khiến anh chị lấy nhau hai năm đành phải li dị vì anh nói anh chỉ muốn lấy một người con gái làm vợ, chứ không phải lấy một con nặc nô đảng viên về nhà làm chính trị viên, chuyên lên lớp chồng về giai cấp tính với đảng tính khùng điên. Chị ba bị bố ép duyên, đã bỏ nhà đi theo người yêu nên bị bố từ, đòi truy tố ra pháp luật, khiến anh chị sợ quá phải vượt biên và thê thảm thay, chị bị hải tặc Thái Lan hãm hiếp tới chết ngoài đảo…Mẹ ta bị bố độc tài áp đặt ý định lên suốt đời, khiến bà đau buồn quá ngã bệnh chết. Còn tôi (ta), cuối cùng cũng phải trốn khỏi ông bố đang ngồi ôm một đống chân lý rách nát và hôi hám trong người, luôn luôn cho mình là thước đo của mọi giá trị, suốt đời không cho vợ con được làm một con người đúng nghĩa là được tự do lựa chọn mọi thứ theo sở thích riêng của mình. Mới giả sử chúng ta có một ông bố độc quyền chân lý tới cỡ đó (như bố anh N.X.H.) mà bạn đọc và chúng tôi đã sởn cả gai ốc. May mắn thay, bố chúng ta trong đời riêng đã không bao giờ là ông bố độc quyền chân lý tự cho mình là thần thánh mà áp đặt mọi ý định chủ quan sai lầm của mình lên các thành viên trong gia đình mãi mãi như thế! Nhưng bất hạnh thay cho dân tộc ta, đất nước ta đang có một ông bố chung… (hay ông Bác? Ai họ hàng với ông mà ông bắt cả nước kêu bằng Bác? Có lần chúng tôi thời học phổ thông gọi Bác là ông…liền bị đe dọa đuổi học)…là Đảng cộng sản Việt Nam còn Khốt-ta-bít, còn rị mọ, còn hoang tưởng, hoang đường, còn tự tôn, tự kiêu, tự mãn, tự phụ, tự cao tự đại…gấp tỷ lần ông bố anh N.X.H. trên, luôn luôn cho mình là hiện thân của chân lý, của lẽ phải, lương tri… Ông bố này xuất hiện trên vũ đài chính trị, nhảy ra sân khấu lịch sử, một tay cầm lưỡi Lê, một tay cầm lưỡi Mác, đầu đội mũ đỏ đầy lông mao chim trĩ có in hình búa liềm, múa tít thò lò chín mươi chín bài song kiếm Mác-Lê, có khi đổi qua búa và liềm thay kiếm múa tiếp, vừa múa vừa hát “Quốc tế ca”; gọi tên chữ bài múa kiếm rất kêu là “huyền đai long phụng hồng binh mao háp háp” làm cả nước hết hồn, đoạn phán: như ta đây là chân lý, là vị thánh nhân tuyệt đối sáng suốt (Chí Minh), tuyệt đối bách chiến bách thắng, vĩnh viễn một mình sẽ cai trị các người trong khoảng thời gian 4000 năm kế tiếp sau 4000 năm đã qua của nước Việt! Đoạn ông nửa bố (cha già dân tộc) nửa bác này giành hết công lênh của nhân dân về cho mình, bắt tòan dân mở miệng ra là phải cám ơn bố-Bác (Cám ơn Bác, đảng và nhà nước). Chúng tôi, ngày đó mới có 9 tuổi đầu, nhìn thấy các ông Bố-Bác (nửa bố nửa bác) kéo về rần rần làm cải cách ruộng đất đợt cuối cùng năm 1956. Chúng tôi sợ hãi co rúm người núp vào váy mẹ vì tiếng súng thị uy nổ ran, tiếng mõ, tiếng loa, tiếng trống, phèng la, tiếng chó ăng ẳng bị tiêu diệt cho dễ săn lùng rình bắt địa chủ, còn kinh hãi hơn cảnh Tây đi càn hai ba năm về trước. Làng tôi là làng công giáo Bùi Chu Phát Diệm, là làng tề, làng bị gọi là ác ôn, nên chỉ tiêu địa chủ trên giao nặng nhất: phải bắt cho được 15% địa chủ làng Bình Hải Đoài. Nghĩa là cứ 100 người dân thì phải nộp cho Bác và đảng 15 tên địa chủ. Cảnh bắt bớ, đấu tố, bắn địa chủ kinh hãi hơn cả PônPốt thì đã có nhiều người kể lại bằng báo chí, tiểu thuyết. Nhưng cảm giác kinh hoàng, tởm lợm của cuộc diệt chủng này phả vào tâm hồn của đứa trẻ con 9 tuổi là chúng tôi thì chưa bút nào tả xiết! Một đứa trẻ con (là chính tôi) năm 1956 đã phải nhìn thấy cảnh con đấu tố cha, vợ tố chồng, anh em ruột tố điêu cho nhau, cả làng tố điêu cho nhau cho đẹp “ý đảng”, rồi đem nhau ra bắn rất man rợ, thì thử hỏi đứa bé ấy lớn lên có thành người nổi không? Nay tôi chỉ xin kể chuyện ông Luân làng Thuần Hậu bên cạnh làng tôi. Ông Luân nghe nói trước kia là Việt Minh, lại là đảng viên đảng Lao động Việt Nam. Khi đội cải cách về, phổ biến đường lối chính sách cực kỳ tả khuynh cải cách ruộng đất, ông Luân phản đối, cho là đại sai lầm, đấu tranh với đội cải cách bằng lý lẽ không xong, ông đòi ra Hà Nội thưa chuyện với trung ương đảng và Bác rằng: dừng lại ngay cuộc cải cách ruộng đất tiêu diệt tòan địa chủ, từng có công góp rất nhiều thóc lúa cho kháng chiến, sai rồi, thất đức rồi Bác và đảng ơi! Nhưng ông Luân không còn cơ hội ra Hà Nội khuyên Bác và đảng cải tà quy chính mà dừng cuộc diệt chủng này lại nữa, ông đã bị đội cải cách bắt. Đội đưa ra điều kiện cho ông Luân: sẽ bị giảm tội là quốc dân đảng luồn sâu leo cao vào đảng Lao động Việt Nam và giảm án tử hình xuống tù chung thân, nếu ông ra trước dân hôm đấu tố, công khai thừa nhận ông nói bậy, đảng vĩnh viễn là chân lý, cải cách ruộng đất là chân lý vĩnh cửu, tuyệt đối đúng, bắt ông phải hô: cải cách ruộng đất muôn năm! Nhưng ông Luân, một người Việt Minh trung thực, một người công giáo trung thực còn tin Chúa, quyết thà chết chứ không làm điều xằng bậy. Ông đội (tên gọi các cán bộ CCRĐ từ trung ương phái về) từ trên bàn xử án xông tới sát ông Luân bị trói, bị chôn chân tới đầu gối trong chiếc “hố đấu tố”, đoạn hét: “mày có hô cải cách ruộng đất muôn năm không?” Ông Luân trợn mắt , đôi mắt đã sưng tấy, lòi cả con ngươi ra …(vì ông vừa bị chị Thoa du kích xã gia đình bần cố nông cơ bản của đảng, đánh bằng báng súng trường Liên –Xô)… nói giọng đã khản đặc: “Không, cải cách ruộng đất là sai lầm rồi, dừng ngay lại Bác ơi!”. Ông đội bèn giơ tay tát cái bốp vào mồm ông Luân, vãi máu miệng ra thành từng vầng bọt đỏ như bọt xà phòng. Sau đó, ông đội lên bàn xử án, tuyên bố thay mặt đảng và Bác vĩ đại, tuyên án xử tử hình tên gián điệp quốc dân đảng Luân, lệnh du kích xã lên đạn rốp rốp thị uy; đoạn trói nghiến ông Luân vào cọc bắn trên ruộng cạn mùa đông đang rét. Trước khi nhét giẻ vào mồm ông Luân, ông đội cải cách đứng nghiêm giơ tay chào ảnh bốn lãnh tụ treo trên trên tấm bạt làm phông màn xử án: Mao Trạch Đông, Stalin, Malencốp, Hồ Chí Minh, đoạn hô ba khẩu hiệu muôn năm đảng và Bác xong, mới hô khẩu hiệu này: “Cải cách ruộng đất muôn năm!”. Cả làng cả xã tập họp xem xử bắn ông Luân cùng hô theo: “muôn năm, muôn năm!” nghe đúng là long trời lở đất! Kẻ viết những dòng này lúc đó là con địa chủ, không được tham gia đội thiếu nhi, đứng ngoài rìa xem xử bắn, không hô theo tập thể; bị anh Thân phụ trách an ninh xã nhìn thấy, đánh cho “thằng con địa chủ Hiền” hai cái bạt tai nảy đom đóm mắt vì tội mày bị câm hay sao mà không hô khẩu hiệu; làm thằng bé đau quá khóc nấc, nhưng quyết vừa khóc vừa phải xem bằng được cảnh đảng và Bác bắn ông Luân xong mới về! Ông Luân bị bắn bằng bốn cây súng trường. Bốn phát đạn cùng lúc đều trúng vào ngực ông Luân phụt máu, khiến ông gục xuống liền, cái giẻ nhét miệng ông bị máu trào ra, rơi bịch xuống đất như một cục máu đông, hay một mảnh phổi bị vỡ tràn ra ngoài. Mặc dù ông Luân đã chết, ông đội vẫn cầm súng lục, dí sát vào màng tang ông, cho phát đạn nhân đạo mà vừa bắn ông vừa nói: “đây là ân huệ của Bác và đảng dành cho mày, cám ơn đảng và bác vĩ đại đi nào thằng Luân!”. Nhưng ông Luân đã chết, không bao giờ còn cơ hội cám ơn Bác và đảng đã mang ân huệ đến cho hàng chục nghìn người từng nộp rất nhiều thóc lúa cho kháng chiến, nay bỗng được đảng Bác trả ơn, được hưởng ân đức bao la trời bể kia là ăn một phát súng lục ân huệ vào màng tang, đặng đi khỏi thế gian này cho lẹ, thoát khỏi đòn tra tấn vĩnh hằng của đảng và Bác muôn năm! Giá hồi ấy đảng và Bác biết điều, biết nghe lời can gián của ông Luân và lời khuyên can của hàng nghìn người khác mà ngừng ngay cuộc cải cách ruộng đất cực kỳ man rợ lại, thì hàng vạn mạng người đã không bị bắn oan! Nhưng bác và đảng vốn độc quyền chân lý, độc quyền cả sai lầm, độc quyền cả tội ác, làm sao biết nghe lời nói phải của dân? Chỉ thương thằng Y con ông Luân sau này (bạn học cùng cấp 1, cấp 2 với kẻ viết bài) mặc dù bố nó đựơc minh oan khi sửa sai, rằng: đảng và Bác xin lỗi đã bắn nhầm đồng chí Luân, đền cho một tạ thóc, vẫn không được xã cho đi đại học; giống như thằng bé đứng ngoài rìa xem cuộc xử án bắn ông Luân, đã không hô cải cách ruộng đất muôn năm cùng cả làng, cũng bị đảng và Bác không cho đi đại học như thằng bạn tên Y- con ông Luân vậy! Đến thảm kịch đảng và Bác cướp hết ruộng đất của dân gom vào hợp tác xả nông nghiệp 1958-1986, làng chúng tôi, xã chúng tôi, tỉnh chúng tôi, miền Bắc chúng tôi đã có hàng vạn người liều mình đứng ra can gián đảng và Bác đừng làm thế, vào hợp tác xã nông nghiệp cha chung không ai khóc, y như trại tập trung là sẽ chết đói cả nước. Nhưng đảng và Bác vì độc quyền chân lý, độc quyền cả sai lầm, quyết không nghe ai nói và can điều phải, cứ ý mình mà làm bừa, làm bậy, gây hậu quả khôn lường và đau thương vô vàn cho dân tộc, đất nước, nhân dân. Những người sáng suốt hơn đảng, hiểu biết và nhân ái kia vì trót dại liều mạng can đảng và Bác đừng bắt dân vào hợp tác xả nông nghiệp đã phải nhận số phận bi thảm: bị thủ tiêu, bị tù mọt gông y như ông Luân xã chúng tôi thuở trước. Mỗi bước đi của đảng lên CNXH lại gây cho dân những thảm hoạ kinh hoàng mới: đánh Nhân Văn Giai Phẩm, xóa tư thương, tư sản tư doanh công thương nghiệp trên các thành thị miền Bắc, đưa quân đánh nhau với Mỹ ở miền Nam, cải tạo tư bản ở Sài Gòn và các thành phố miền Nam sau năm 1975, bắt gần triệu người dân miền Nam từng là dân, quân, chính, cán chế độ Việt Nam cộng hòa đi tù, xuất khẩu lậu dân miền Nam vượt biên thu vàng, bắt dân nông thôn miền Nam vào hợp tác nông nghiệp, cấm buôn bán trong cả nước, xây dựng công nghiệp nặng xã hội chủ nghĩa, theo Liên xô làm mếch lòng Trung quốc để bị Bác Mao dùng PônPốt đánh toàn diện biên giới Tây Nam, đưa quân đánh Pônpốt và toan chiếm Cămpuchia để Đặng Tiểu Bình đưa quân gây chiến năm 1979…để bị quốc tế cấm vận… Tất cả những hoạt động sai lầm gây tai họa cho dân tộc của đảng dân đều thấy trước, biết đảng thêm một lần nữa vì độc quyền chân lý nên lại sẽ đưa dân vào một thảm họa mới, nhưng không ai dám can; vì can đảng khác nào can con sư tử rằng sư tử ơi, xin đồng chí đừng vồ con nai tơ đang ăn cỏ trước mắt đồng chí kia nhé! Lần này (quý một năm 2006), đảng kêu gọi dân góp ý cho bản dự thảo báo cáo chính trị đại hội X; nhưng chắc chắn đảng chắng nghe ai đâu vì đảng tự coi mình là chân lý. Trần Mạnh Hảo tôi xin chào “Chân lý”, “Chân lý” lại sắp đưa dân tộc chúng ta vào thảm họa mới là có cơ gắn bó làm tay sai cho Trung Quốc theo quan sát của dân, thì họa mất nước chỉ còn tính bằng năm thôi “đảng – ta” ơi, “chân lý” ơi! Cứ nhìn phái đoàn quá hùng hậu của Giả Khánh Lâm (nhân vật lớn thứ 4 của cộng sản Trung Quốc) đang thăm Việt Nam đúng vào dịp ĐCSVN họp hội nghị trung ương thứ 14 chuẩn bị nhân sự cho đại hội X, thì chúng ta cũng có thể đoán biết vận nước đã lâm nguy rồi! Bằng bài “Góp ý thứ 11” này, chúng tôi kêu gọi ĐCSVN hãy từ bỏ độc quyền chân lý, độc quyền tuyệt đối lãnh đạo đất nước, không bao giờ biết nghe lời nói phải, lời góp ý can gián đúng đắn của nhân dân, đừng tiếp tục dẫn nhân dân đất nước vào những thảm họa mới nữa. Bởi vì sự độc quyền chân lý chính là phương cách tốt nhất tiêu diệt chân lý. Kẻ nào độc quyền chân lý, kẻ đó độc quyền cả sai lầm và độc quyền cả tội ác.,. Sài Gòn, 24-03-2006Lần này (quý một năm 2006), đảng kêu gọi dân góp ý cho bản dự thảo báo cáo chính trị đại hội X; nhưng chắc chắn đảng chắng nghe ai đâu vì đảng tự coi mình là chân lý. Trần Mạnh Hảo tôi xin chào “Chân lý”, “Chân lý” lại sắp đưa dân tộc chúng ta vào thảm họa mới là có cơ gắn bó làm tay sai cho Trung Quốc theo quan sát của dân, thì họa mất nước chỉ còn tính bằng năm thôi “đảng – ta” ơi, “chân lý” ơi! Cứ nhìn phái đoàn quá hùng hậu của Giả Khánh Lâm (nhân vật lớn thứ 4 của cộng sản Trung Quốc) đang thăm Việt Nam đúng vào dịp ĐCSVN họp hội nghị trung ương thứ 14 chuẩn bị nhân sự cho đại hội X, thì chúng ta cũng có thể đoán biết vận nước đã lâm nguy rồi! Bằng bài “Góp ý thứ 11” này, chúng tôi kêu gọi ĐCSVN hãy từ bỏ độc quyền chân lý, độc quyền tuyệt đối lãnh đạo đất nước, không bao giờ biết nghe lời nói phải, lời góp ý can gián đúng đắn của nhân dân, đừng tiếp tục dẫn nhân dân đất nước vào những thảm họa mới nữa. Bởi vì sự độc quyền chân lý chính là phương cách tốt nhất tiêu diệt chân lý. Kẻ nào độc quyền chân lý, kẻ đó độc quyền cả sai lầm và độc quyền cả tội ác.,. Sài Gòn, 24-03-2006
|
||||||||
|